Thế Giới Này... Có Chỗ Nào Cho Chúng Ta?

Chương 38: Cuộc tranh cãi




- "Ai cũng cười nói vui vẻ về với em thì lúc nào cũng lạnh nhạt, nói chuyện không quá ba câu đã lẫn tránh rời đi. Bạn bè thì nắm tay ôm ấp thân mật em muốn gần gũi một chút đã đuổi em ra. Là em đã làm sai chuyện gì hả Lập Viễn Sa?"

Lập Viễn Sa nhìn vào đôi mắt đã nhuốm một màu đỏ hoe của Đài Thái Ngữ mà muốn chết lặng đi vậy, lòng đau như ai nhẫn tâm dùng dao khứa vào, chẳng cách nào chịu đựng được nữa. Cô im bặt siết chặt hai bàn tay từ từ nhớ lại từng câu từng chữ của ngày hôm đó.

...

- "Vừa chụp poster xong đúng không?"

Lập Viễn Sa đẩy cửa bước vào Giang Thụy Khuê đã lập tức cất tiếng. Cô nhanh chóng gật đầu rồi tiến về phía đối diện nhẹ nhàng ngồi xuống.

- "Dạ phải."

- "Uống nước đi! Ca khúc chính đã hoàn thiện chưa?"

- "Sắp rồi ạ. Anh Jinh đang chỉnh sửa lại một số chỗ cho phù hợp rồi bắt đầu thu âm."

- "Còn bài hát cho Exclusive Performance Video cô đã quyết định do chính con sáng tác. Xong và duyệt rồi chứ?"

- "Tất nhiên là rồi ạ. Bây giờ chỉ chờ ngày quay nữa thôi. Nhìn chung mọi thứ vẫn đang diễn ra vô cùng suôn sẻ."

Lập Viễn Sa rõ nét háo hức đáp lời.

- "Ừm!"

Giang Thụy Khuê lặng thinh nghe cô nói mà gật gù không đáp. Ngẫm nghĩ một lúc thì bà ta mới hắng giọng tiếp tục bằng vẻ mặt nghiêm nghị:

- "Còn việc này nữa.

Không cần biết là thật hay giả nhưng Idol mà các tay săn tin của những trang lớn đang ngầm nhắm đến chính là Đài Thái Ngữ và Lập Viễn Sa con. Mộng Thùy Dương 'đơn thuần' như thế còn vụt mất bao nhiêu hợp đồng lớn, tổn thất không thể đo lường được. Giờ còn đang phải tạm ngừng hoạt động chờ lắng xuống. Mà thời gian tới là cao điểm trong sự nghiệp của con. Cho nên cô không muốn nai lạc lối ngựa."

Sắc thái của Lập Viễn Sa sau đó bỗng chốc thay đổi hoàn toàn, nụ cười rạng rỡ lúc nãy bị thế chỗ bằng sự trầm mặc đến trầm lặng cả gian phòng. Cô im thin thít chờ đợi Giang Thụy Khuê tròn câu vẹn ý.

- "Nhớ! Đây là Đại Hoàng, một đất nước có nền giải trí phát triển nhất thế giới. Và. Cũng là nơi nổi tiếng với văn hóa cực kỳ khắt khe. Nhìn xa, nghĩ nhiều một chút."

Như nhìn ra được điều nghi vấn bất thường Lập Viễn Sa tức thì tiếp lời:

- "Hóa ra lịch trình của con và Đài Thái Ngữ dạo gần đây có **s**ự đổi khác như vậy là do chủ ý của cô?"

- "Không sai."

Không vòng vo, không chối bỏ. Giang Thụy Khuê dứt khoát. Vừa mang hàm ngôn nhắc nhở vừa nặng chủ đích răn đe.

- "Dân tình khắc nghiệt. Sức ép từ dư luận thật sự là không hề nhẹ. Showbiz hào nhoáng người muốn leo lên là vô số kể nhưng trụ lại được thì chẳng mấy ai. Và nghiễm nhiên trên vị trí hiện tại là không phải dễ dàng gì. Đã có được mọi thứ như ngày hôm nay thì đừng quên vị mặn của từng giọt mồ hôi rơi xuống sàn tập, những đêm mệt nhoài chỉ ngả lưng trên giường vỏn vẹn có 3 tiếng đồng hồ. Không vì một phút nhất thời mà cả đời phải hối hận. Cả cô và con công sức không ít đâu."

...

- "Không trả lời được sao? Bởi vì vốn dĩ trong ý thức của Sa gia đình là đứng đầu, công việc là trọng điểm, bạn bè thì không thể chậm trễ, người hâm mộ lại đặc biệt coi trọng. Thứ tự trước sau đều đã sắp xếp sẵn, với Sa tôi chỉ là vật mua vui, trong lòng Sa chính là không có chỗ nào cho tôi."

Đài Thái Ngữ dán ánh mắt đau lòng lên người Lập Viễn Sa, không khách sáo nặng lời chất vấn. Bao nhiêu nỗi niềm khó chịu tồn ứ đè nén tâm tình bấy lâu cũng theo chất ngàn ngạt của tông giọng giải phóng ra bên ngoài.

- "Bên Sa tôi thấy mình còn thua cả một con chuột, chí ít về đêm nó còn có thể tự do hoạt động còn tôi bị xa cách cả ngày lẫn đêm. Làm sao vậy? Tôi là kẻ thứ ba sao? Chúng ta yêu đương vụng trộm à? Mà mỗi lần tiệc tùng hội bạn, gặp gỡ họ hàng người quen là y như rằng không cho tôi theo cùng, nếu có thì cũng là bổn cũ soạn lại, giữ khoảng cách, lạnh nhạt, làm lơ tôi. Hay là bản thân tôi không tốt, cảm thấy chưa xứng được với Sa làm cho Sa không có mặt mũi nào đối mặt?"

Lập Viễn Sa hơi thở bắt đầu trở nên nặng nề, cô vung tay ném túi xách lên sô pha. Nhưng vẫn là như cũ, cố gắng khống chế tâm tình của mình, cô thừa hiểu tính khí của cả hai ra sao, nóng như nhau, ương ngạnh như nhau và cái tôi thượng vị như nhau. Một khi đã mở kẽ môi là thế nào cũng ầm ĩ.

- "Thái độ như vậy là sao chứ? Xem thường tôi đến không muốn nhìn mặt sao? Tôi thực không nghĩ ra, sự tồn tại của tôi trong lòng Sa, tôi có vị trí gì hay giá trị ra sao? Hay hoặc là, căn bản là không có vị trí cũng chẳng có chút giá trị gì?"

Thái Ngữ đang vô cùng kích động, hai má đỏ ửng lớn tiếng.

Đến đây cô muốn giữ cũng không được nữa rồi.

- "Được rồi. Công việc đã đủ áp lực lắm rồi, em đừng gây thêm chuyện nữa được không? Bây giờ là không muốn dừng lại có đúng không?"

Lập Viễn Sa mở miệng giọng nói cũng rất nghiêm túc, hiển nhiên cũng đang rất giận dữ, chỉ là giỏi kìm nén hơn Đài Thái Ngữ cô một chút. Lúc này, đích xác một chút cảm xúc cũng không có.

Đã phóng lao phải theo lao. Lập Viễn Sa đáp trả không nhân nhượng như thế Đài Thái Ngữ đương nhiên không dễ cho qua, cho nên phản bác cực nhanh:

- "Phải. Tôi là muốn làm cho đến cùng, Viễn Sa xem tôi là cái gì? Xem chỗ của tôi là cái gì? Hứng thú thì tới, thấy chán thì đi, không cần bất kỳ lời lẽ nào, khách VIP khách sạn có được tự do như vậy không? Mà tôi đâu phải vô điều kiện tiếp đón."

Lập Viễn Sa ôm cánh tay dựa vào lưng ghế, yên tĩnh chờ cô gái kia còn bao nhiêu bất mãn muốn trút ra. Đến khi lặng hẳn mới cất tiếng trở lại:

- "Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Là em muốn tôi nói đấy. Em trách tôi không tôn trọng em? Trách tôi bơ em? Trách tôi không chăm sóc, quan tâm em? Thế mỗi khi em bệnh ai thức trắng đêm bên giường chăm? Mỗi lần đi làm về khuya ai sợ em cảm mà pha nước, chuẩn bị đồ, sấy tóc cho em? Ai thức giấc lúc nửa đêm sửa lại tư thế cho thoải mái, đắp lại chăn cho em? Thái Ngữ thừa biết tôi không hề thích trà dâu vậy vì ai mà bây giờ nhà không lúc nào vơi đi một hộp? Vì những người mà em ghen tị đó sao? Còn nữa, hơn ai hết tôi đặc biệt ghét vào bếp vậy mà thế nào tôi lại tập tành nấu ăn, không phải vì em kén ăn, hay đau dạ dày nói thích ăn đồ do chính tay tôi nấu? Bao nhiêu đó chưa đủ để gọi là quý trọng, là thương, là đặt để em trong lòng hay sao?"

Nói rồi Lập Viễn Sa hất vai Đài Thái Ngữ thẳng bước ra ngoài không liếc nhìn lại lấy một lần. Tiếng cửa đóng sầm lại ngay sau lưng khé tai mà chua chát.

Mặt Đài Thái Ngữ thoạt đỏ thoạt trắng, lời cô phóng ra quả thật đã gây kích ứng quá lớn. Nó thật sự làm cho Đài Thái Ngữ có chút chấn động, không ngờ đằng sau một Lập Viễn Sa cao ngạo lại là một con người dịu dàng và ấm áp đến như thế. Sau lưng mình lại cố gắng thay đổi nhiều đến vậy.

Từ khi nhận ra và xác nhận nghiêm túc bước vào mối quan hệ chính thức với Thái Ngữ, Lập Viễn Sa đã như trở thành một con người khác vậy. Kiệm lời hơn, nếu không cần thiết, rất ít biểu đạt ý nghĩ trong lòng mình như lúc trước. Điềm tĩnh, trưởng thành hơn, biết lo biết nghĩ nhiều hơn, không còn cái tính nết trẻ con như khi trước nữa, ngoại trừ bên cạnh người con gái mà cô yêu. Nhưng cũng chính vì lẽ đó mới tạo cảm giác lo sợ trong Đài Thái Ngữ, dẫn đến uẩn khúc và gây ra cớ sự như ngày hôm nay.

Nhưng nếu Đài Thái Ngữ tiếp tục trơ mắt làm ngơ thì mọi chuyện có lẽ vẫn sẽ dẫn dài rơi vào ngõ cụt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.