Thế Giới Này... Có Chỗ Nào Cho Chúng Ta?

Chương 29: Khó nói




- "Cut!"

- "Rất tốt!"

Cảnh quay cuối cùng của ngày vừa hoàn thành Roy Hoàng đã đứng bật dậy thẳng hướng về phía Đài Thái Ngữ buông lời khen ngợi.

- "Đài Thái Ngữ nhập vai rất tốt nha!"

- "Đúng đó. Đặt mình vào hoàn cảnh nhân vật, lấy cảm xúc đều rất tuyệt. Bảo đây mới là phim đầu tay của cô thì khó có thể tin được."

- "Mọi người nói thật đấy ạ?"

Đến tất cả những diễn viên tên tuổi và thành viên trong đoàn cũng hết lời nhiệt thành tán dương khiến Đài Thái Ngữ mừng rỡ khôn sao tả hết, không tin vào tai mình nữa rồi.

- "Ừm. Cứ như thế mà phát huy."

Roy Hoàng gật nhẹ đầu cong môi rồi quay sang tất cả vỗ vỗ tay tăng tông giọng:

- "Được rồi. Mọi người về nghỉ ngơi, mai nhớ đúng giờ!"

...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...

- "A! Sa về rồi."

Đài Thái Ngữ đang loay hoay nấu ăn trong bếp thì Lập Viễn Sa đã về đến. Bị cô đột ngột vòng tay qua chiếc eo nhỏ Đài Thái Ngữ bất giác reo lên.

Lập Viễn Sa không buồn đáp lại câu nào ôm chặt Đài Thái Ngữ vào lòng, lại tham lam rút vào hõm cổ trắng nõn nà đó hít lấy hít để mùi hương nồng nàn quyến rũ của hoa oải hương. Lập tức một cảm giác lâng lâng dễ chịu bao trùm lấy toàn bộ tâm trí.

- "Em mới tắm đó sao?"

Lập Viễn Sa đặt lên má Đài Thái Ngữ một nụ hôn rất sâu, lại vi vu cắn nhẹ lên vành tai mẫn cảm ấy âm vực trầm thấp rót vào lý trí khiến Đài Thái Ngữ không thể tự chủ bất giác run lên.

- "Ừm! Sao vậy?"

Đài Thái Ngữ vội vã cựa quậy cố né tránh làn hơi ấm nồng cách nhịp lại phả vào gáy của mình buông lời.

Lại cách nào qua mắt được Lập Viễn Sa, cô treo lên hai cách môi mỏng tênh một nụ cười quỷ dị, xoay Thái Ngữ lại dùng đôi mắt long lanh mê hồn khuấy đảo tâm can Đài Thái Ngữ, kéo cô gái nhỏ dính chặt vào mình hơn, đặt chóp mũi nhỏ nhắn lên đầu mũi thanh thoát của Đài Thái Ngữ chất giọng ma mị câu dẫn:

- "Sao không đợi tôi về tắm cùng?"

Dòng hương bạc hà thanh mát theo từng con chữ phả ra quanh quẩn quấn lấy tận từng hàng nghìn tỷ tế bào. Đài Thái Ngữ lập tức đỏ mặt, nghiêng đầu tránh né đôi mắt màu nâu sẫm ấy đang say đắm vào mình, nhỏ tiếng:

- "Sa biến thái a!"

Tiếng cười ôn nhuận như chuông bạc liền khẽ vang. Lập Viễn Sa luyến tiếc rời ra, cô nhấc đôi chân thon dài của mình đến tì mông lên góc bàn ăn, thuận tay rót một cốc nước mát thấm giọng mới trở lại vẻ nghiêm túc:

- "Lúc trưa về nhà em lấy đồ tôi có gặp chị em."

- "Đài Di Giai sao? Chị ấy đến làm gì?"

Đài Thái Ngữ vừa bưng đĩa thức ăn sang vừa nheo mi tâm hỏi lại.

- "Ừ! Chị ấy nói lâu rồi không gặp chỉ là đến thăm nhưng tôi thấy không phải vậy. Nhìn Đài Di Giai có vẻ là có chuyện quan trọng."

Lập Viễn Sa từ tốn tiếp tục.

- "Để em liên lạc sau. Em pha nước rồi, Sa tắm đi rồi ra ăn cơm."

Đài Thái Ngữ ngẫm nghĩ một lúc vẫn không suy ra được việc gì nên cũng đành tạm gác lại.

Sau bữa tối, cả hai trở về phòng.

Lập Viễn Sa gác đầu lên đùi Đài Thái Ngữ hai tay bận rộn trêu đùa những lọn tóc vàng óng, bỗng chốc điệu bộ lại không mấy hài lòng.

- "Ngữ ~"

Lập Viễn Sa nhăn nhó bật chế độ nũng nịu.

Tuy nhiên mắt Đài Thái Ngữ vẫn chăm chú dán chặt vào quyển kịch bản trước mặt kiệm từ:

- "Hửm?"

- "Em không nhìn tôi được sao?"

- "Nhìn Sa làm gì? Em đang bận đây mà."

- "Em không còn thương tôi nữa rồi."

Lập Viễn Sa khoanh tay, quay mặt sang chỗ khác. Đài Thái Ngữ lúc này mới chịu bỏ tập giấy trên tay xuống dịu dàng vuốt ve khuôn mặt sắc sảo không một góc chết ấy mà ngọt ngào đến lịm tim:

- "Sao vậy nè!"

Lập Viễn Sa vẫn không nói không rằng không chút động tĩnh.

Nhìn cái dáng vẻ hờn dỗi đáng yêu hết phần thiên hạ này của cô mà Đài Thái Ngữ phải cạn ngôn, chỉ còn biết lắc đầu cười trừ.

- "Thế muốn như nào mới chịu đây?"

Đài Thái Ngữ vừa xuống nước Lập Viễn Sa đã rất nhanh chóng chớp thời cơ, cô chỉ lên má nhướng mày tà đạo. Thái Ngữ thở dài, cúi đầu xuống ngay khi vừa sắp chạm đến thì Lập Viễn Sa đã quay sang dùng hai cánh môi điêu luyện của mình quấn lấy bờ môi anh đào căng mọng của Đài Thái Ngữ đưa Thái Ngữ vào cơn mê không lối thoát. Hồi lâu đến lúc Đài Thái Ngữ gần như không còn khí không nữa Lập Viễn Sa mới lưu luyến mà rời ra.

- "Tha cho em lần này đấy!"

Không gian bỗng chốc rơi vào khoảng lặng, Đài Thái Ngữ nhìn cô trầm ngâm một lúc mới lên tiếng:

- "Sa nè!"

- "Thế nào?"

Lập Viễn Sa im lặng chờ đợi nhưng lại không nhận được câu từ nào tiếp theo thì liền ngẩng mặt nheo mắt nghi hoặc:

- "Sao không nói? Hay đi quay cực lắm à?".

- "Không cực chỉ là...ngày mai có phân cảnh hôn nhau."

Đài Thái Ngữ vặn vẹo ỡm ờ khó nhằn mới thốt ra trọn ý.

- "..."

- "Sao Sa không nói gì hết vậy?"

- "Ngôn tình lãng mạn hay trinh thám, hành động nó đều trở thành một gia vị không thể thiếu. Em đã theo đuổi thì đó chỉ còn là sớm hay muộn thôi. Còn ngập ngừng chuyện gì nữa."

- "Sa...thật lòng không ghen sao?"

- "Ngữ. Tôi ích kỷ giữ em cho riêng mình chứ không nhỏ mọn cản trở ước mơ của em. Chỉ cần ở đây của em luôn có một người tên Lập Viễn Sa và..."

Lập Viễn Sa nâng tay chỉ vào bên ngực trái của Đài Thái Ngữ nghiêm mặt thanh âm ngày một thấp dần.

Đột ngột cô ngồi bật dậy kéo Đài Thái Ngữ đè chặt dưới thân mình tay đan tay mị hoặc:

- "Chỉ cần em nhớ, đôi môi quyến rũ này, cặp ngực nóng bỏng này, bờ mông căng tròn này và cả cơ thể này của Đài Thái Ngữ em chỉ thuộc về mỗi một mình tôi, Lập Viễn Sa, là được."

Vừa dứt câu Lập Viễn Sa đã không để lãng phí thêm một phút giây nào nữa áp sát trao nhau một nụ hôn nồng nàn cháy bỏng, hai thân thể tuyệt mĩ, đẹp như điêu như khắc quấn quýt không rời như đã hòa quyện lại làm một. Khoảng khí không bao quanh trong căn phòng thoáng chốc tăng cao tựa hồ như hỏa diệm. Nóng đến tỏa nhiệt bức người. Đâu đâu cũng vang vọng một mùi ám muội của dục vọng ái tình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.