Thế Giới Này... Có Chỗ Nào Cho Chúng Ta?

Chương 115: Anh đã từng nhìn thấy hay chưa?




- "SA!!!"

Lập Viễn Sa vừa xoay lưng, mới những bước đi đầu tiên thì thanh âm trong trẻo gọi mình đã tức thì vang lên.

Cô vừa quay đầu nhìn lại đã thấy con dao nhọn hoắt sáng bóng lao thẳng tới chỗ Đài Thái Ngữ. Chẳng nghĩ ngợi được nhiều, Lập Viễn Sa phi mình như tên bắn chắn ngang trước mặt Đài Thái Ngữ.

Bàn tay nắm chặt lưỡi dao sắc lạnh. Đôi mắt to tròn màu hổ phách hừng hực lửa giận ghim thẳng vào gã đàn ông trước mặt như muốn thiêu rụi hắn ta luôn vậy.

Dòng máu tươi cứ liên tiếp ứa ra chảy thẳng xuống cát khiến từng hạt li ti rời rạc kết tinh lại thành những viên to tròn như châu sa. Tầng mồ hôi trên trán cô cũng mỗi lúc một dày hơn khiến Đài Thái Ngữ phía sau không tránh được xót xa.

Hắn ta không những không hồi tâm chuyển ý mà càng dùng sức đẩy mạnh vào khiến bàn tay đang chống chịu của cô nổi hết mấy đường gân xanh chằng chịt. Cứ kéo dài như vậy thật sự không tốt chút nào. Đợi đến khi hắn ta mệt thì cô cũng đã kiệt sức mất rồi.

Nghĩ đoạn. Lập Viễn Sa hơi lơi tay ra để mũi dao gần xát với thân người mình hơn. Hắn ta tưởng bở, nghĩ rằng cô đã sắp đến giới hạn chịu đựng rồi liền áp sát hơn nữa. Lúc này cô liền hất mạnh tay sang một bên rồi một phát lôi hắn kéo ra phía sau khiến cho hắn ta không trụ vững được mà ngã sấp mặt xuống bãi cát.

- "Aaa!!!"

Ngay khi hắn vừa ngẩng mặt lên toan bò tới lụm lại con dao thì Lập Viễn Sa đã nhanh chóng sải bước tới giẫm mạnh lên bàn tay gầy trơ xương của hắn khiến hắn ta phải rên xiết lên vì đau đớn.

Lúc này, người giữ con dao không phải là ai khác mà nó đã nằm gọn trong tay của Đài Thái Ngữ. Thái Ngữ nhanh như cắt rọc lấy một mảng to từ chiếc áo của Lập Viễn Sa để cầm máu cho cô. Mặt hiện rõ lên hai từ lo lắng khiến cô bất giác ngờ người ngưng đọng. Nhìn Đài Thái Ngữ cắm cúi buột lại chỗ vết thương cho mình mà quên hết cả thực tại.

- "Bỏ tao ra! Con khốn!"

Dẫu nằm dưới sự khống chế của cô hắn ta vẫn rít lên, lớn giọng ra lệnh khiến đôi mày của Lập Viễn Sa càng nhíu lại gắt gao. Cô vừa ấn mạnh đế giày xuống vừa xoay vòng khiến bàn tay hắn trở nên vô lực, thoạt trắng thoạt xanh, chẳng còn chút máu nào. Toàn thân cũng như bị rút cạn sức đến mức kiệt quệ.

- "Mày là ai? Tại sao muốn hại cô ấy?"

Lập Viễn Sa gằng giọng tra khảo với đôi mắt dọa người. Ngữ khí lạnh lẽo đến sởn gai ốc, tưởng chừng còn hơn vài lần so với màn sương đêm đang dần phủ xuống.

- "Không liên quan tới mày. Bỏ tao ra! Ưm..."

Hắn chợt rùng mình nhưng vẫn cứng mồm trả treo khiến máu nóng của cô sôi lên tới nắp não.

- "Đừng để tao lặp lại lần thứ hai. NÓI!"

Nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của Viễn Sa cộng thêm tình thế thua thiệt của bản thân hiện tại, miệng có thể nói không nhưng tâm thật đã rén và dũng khí đã héo hon đi nhiều phần.

Hắn ta ngoái đầu nhìn lại đằng sau, nâng bàn tay trái, run rẩy chỉ vào Đài Thái Ngữ. Ngữ điệu vừa là uất vừa là giận:

- "Chính thằng cha khốn kiếp của nó đã dập tắt tương lai của em trai tao. Đẩy gia đình tao vào tận cùng của bi kịch...Nó phải trả nợ cho ông ta, nó đáng chết..."

- "Ba tôi làm gì gia đình anh mà lại dùng những lời lẽ đó?"

Thái Ngữ nheo mi tâm lại. Dẫu chưa rõ nguồn cơn của hành động ngông cuồng vừa rồi là gì nhưng cô gái này hoàn toàn không chấp nhận được sự phỉ báng nặng nề từ gã đàn ông chưa rõ lai lịch này đối với người ba mà cô rất mực tôn trọng.

- "Là ba mày...ba mày hại gia đình tao...nếu như 5 năm trước, ông ta còn có lương tâm của một con người thì đâu kết án cho người mới một lần phạm tội là chung thân. Nếu ông ta thật sự thương con mình thì đâu có mặc kệ cái quỳ gối dập đầu cầu xin của một người làm ba đứt từng đoạn ruột khi nhìn đứa con trai của mình tra tay vào còng, giam cả phần đời còn lại trong ngục tù tăm tối..."

Nước mắt đột ngột ứa ra. Hắn càng nói giọng điệu càng nức nở, nghẹn ngào.

- "Nếu Đài Thiết Giang không đưa ra cái phán quyết tàn nhẫn, mất hết nhân tính đó thì ba tao đâu có buồn mà sinh bệnh rồi dẫn đến chết trong buồn tủi đâu chứ!!!"

Đài Thái Ngữ nheo mày, lục lại trong mảng kí ức một vụ án làm rúng động dư luận Đại Hoàng Dân Quốc khoảng 5 năm về trước. Nó xảy ra vào đúng ngày Thái Ngữ trở về sau chuyến đi đến các nước Châu Âu của mình. Nam sinh 21 tuổi lãnh án chung thân vì tội buôn bán và vận chuyển trái phép chất ma túy. Vụ việc lần đó là do ba cô làm Thẩm phán và Đài Di Giai là luật sư đại diện cho phía những gia đình thanh thiếu niên thiệt mạng do bị sốc thuốc, có liên quan mật thiết đến vụ án. Thật sự mà nói, vấn đề điều tra và thu thập bằng chứng để tiến đến tranh luận và đưa ra phán quyết không hề có bất cứ điều gì khó khăn. Nhưng điều đã làm cho cả Đài Thiết Giang và Đài Di Giai trăn trở gần 1 tháng trời chính là bị cáo.

Tuổi đời anh ta còn quá trẻ và như người đàn ông kia đã nói, đây cũng là lần đầu tiên anh ta phạm tội. Thân là Thủ khoa đầu vào của một trường Đại học danh tiếng tại Thủ đô. Nhưng cũng vì mẹ tự tử khi bị ba phát hiện ngoại tình mà cái danh hiệu ghi nhận cả một quá trình dài cố gắng và nỗ lực bị chính anh vùi dập và giẫm đạp lên. Bạn bè cười nhạo trên nỗi đau, miệng lưỡi người đời vô tư phỉ báng, ăn chơi sa đọa là hố sâu cạm bẫy anh quyết định ngã vào để rồi nhận giấy báo đuổi học của nhà trường. Đến khi ba anh trở bệnh, nhà không còn một đồng để túi cũng là ngày anh bước vào con đường sai trái kia. Nếu...quá nặng thì sẽ phí phạm đi một nhân tài cho đất nước bởi tư duy thiên phú là bản năng còn không đứng vững được trước biến cố là do anh ta chưa đủ bản lĩnh. Nhưng nếu quá nhẹ tay thì Đài Thiết Giang phải ăn nói như thế nào với những người có con em là nạn nhân bị anh ta lôi kéo vào lối đi lầm lỡ này? Có còn mặt mũi nào để cài cánh hoa lay ơn vàng cao quý này trên ngực trái nữa? Còn có đủ tư cách để ngồi trên chiếc ghế "Thẩm phán tòa án nhân dân tối cao" đại diện cho công bằng và công lý nữa không?

- "Nhưng anh phải nhớ rằng, 1kg heroin chứ không phải là 100g. Anh thương em của anh khi cô đơn giữa 4 bức tường, anh tiếc cho em anh khi bỏ lỡ cả một đoạn đường dài đẹp đẽ, anh xót cho ba anh khi phải cầu xin sự cảm thông, thương hại của người khác. Vậy còn những bậc làm cha làm mẹ, hàng chục người là anh chị của những người bị em trai anh dụ dỗ vào con đường không lối thoát này thì sao? Anh là khóc lóc tiễn em mình vào khám còn họ là ngất lên ngất xuống khi phải tự tay đặt núm ruột vào quan tài. Chí ít anh còn được thăm nom khi thấy nhớ còn họ chỉ được chuyện trò với nấm mồ xanh cỏ, đắp kín lên máu mủ của họ toàn là đất đá, xi măng. Ít nhiều anh cũng cảm thấy phần nào thỏa mãn khi bước ra sau mỗi lần đến gặp còn họ có bao giờ trở về mà không cạn dòng nước mắt? Đôi mắt sưng húp lên vì biết cả đời này cũng chẳng thể còn gặp gỡ, anh đã từng nhìn thấy hay chưa?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.