Keng.
Long đang bị người cầm kiếm từng bước đẩy lùi, cậu nhảy lên lộn vòng trên không ra đằng sau lưng người cầm kiếm.
Nhưng mà hành động này chỉ như múa rìu qua mắt thợ, người cầm kiếm nhanh chóng xoay người tiếp tục nghênh đón thế công của Long.
Người cầm kiếm liên tục dùng những cú chặt bổ thẳng xuống đầu cậu, điều đó khiến cậu chỉ có thể dùng hai tay nâng kiếm lên ngang đầu để đỡ.
Keng, keng, keng.
Cuối cùng Long không chịu nổi áp lực này nữa, cánh tay của cậu tê dần.
Bỗng chốc thanh tử vong tuột ra khỏi hai tay cậu rơi xuống vị trí gần đó.
- Khốn nạn!
Long phát tiết, cậu đưa tay trái về đằng sau lưng nắm lấy thanh vô danh.
Cậu rút nhanh thanh kiếm lên chặn trước người.
Keng.
Động tác này của Long chỉ là phản ứng chữa cháy nên không thể đủ lực để ngăn được cú chặt của người cầm kiếm.
Cả cánh tay và thanh kiếm của cậu bị đè ép sát người.
Lưỡi kiếm của người cầm kiếm kề sát cổ của cậu.
Hỉ Phụng và Lộc thấy được tình cảnh như thế nên lập tức lao tới.
Nhưng mà Long hét lên.
- Mẹ kiếp!
Long dùng hai chân bật người về sau một nhịp sau đó lại nhanh chóng tiến lên, cậu huy động thanh vô danh kiếm trong tay mình.
Xuyên lưu bất tức.
Những đường kiếm uyển chuyển như dòng nước chảy không ngừng liên tục công kích người cầm kiếm.
Đứng trước thế phản công của Long, người cầm kiếm chỉ có thể thu kiếm của mình về để đón đỡ.
Long múa kiếm ngày càng nhanh, các đường kiếm của cậu đang phong tỏa mọi đường lui của người cầm kiếm.
Tưởng chừng như Long đang nắm thế thượng phong nhưng sắc mặt của Long lại không hề tự tin chút nào bởi vì chiêu thức cậu tung ra sắp kết thúc.
Mọi tuyệt kỹ đều hoạt động theo một quá trình, có mở đầu thì phải có kết thúc.
Nhưng lúc này nếu kiếm chiêu của cậu hết thì sẽ bị người cầm kiếm bật ngược trở lại.
Long muốn đổi chiêu nhưng mà nếu cậu chỉ dừng lại để biến đổi chiêu thức một chút thì cậu cảm giác được rằng người cầm kiếm sẽ cho cậu một nhát chí mạng.
Long chợt này ra một ý định, cậu tỏa chân khí của mình ra xung quanh nhằm điều động thanh tử vong kiếm đã tuột khỏi tay cậu trước đó.
Pháp khí đã luyện hóa thì sẽ có một sợi liên kết với chân khí của người sử dụng, võ giả có thể dùng chân khí của mình để cách không điều khiển pháp khí làm một số chuyển động đơn giản.
Ví như tình huống này, Long dùng chân khí của mình để triệu hồi thanh tử vong kiếm về tay mình.
Ong, ong.
Tử vong kiếm cảm nhận được nguồn chân khí của Long đang hút nó về.
Ngay lập tức tử vong kiếm bay lên khỏi mặt đất hướng về tay phải của Long.
Vù.
Tận dụng sơ hở người cầm kiếm đâm thẳng về phía Long khiến cậu phải lộn một vòng dưới đất để tránh né.
Trong quá trình đó thì Long cũng nhanh chóng dùng tay phải bắt lấy thanh tử vong kiếm.
Bặc.
Tay phải nắm chặt thanh tử vong kiếm, tay trái nắm lấy thanh vô danh.
Long ngay lập mở ra trạng thái song kiếm của mình.
Chân khí của Long truyền vào trong hai thanh kiếm.
Cậu nhào lên tấn công người cầm kiếm.
Một tay là trọng kiếm, tay còn lại là cương kiếm nhìn vào chúng khiến cho người ta có một cảm giác không cân xứng.
Nhưng trong tay Long thì chúng lại được phát huy cùng một lúc rất tinh tế.
Keng, keng.
Thế cuộc dần ngang nhau khi Long bắt đầu sử dụng song kiếm.
Cuộc đọ kiếm giữa hai người kiếm tu này quả thật là bắt mắt, khi đường kiếm của họ ngày càng nhanh và mạnh, lại vừa chuẩn xác.
Khiến cho những ai đang quan chiến đều cảm thấy bản thân được mở rộng tầm mắt.
Lúc này Hỉ Phụng và Lộc không biết bản thân nên làm gì.
Hai người có chút xấu hổ khi nói là hợp tác chiến đấu nhưng một mình Long đã làm hết.
Phải nói rằng thực lực của cậu ta quá mạnh, ở khoảng cách gần đánh nhau thì Lộc tự cho rằng bản thân mình không phải là đối thủ của cậu ta.
Võ giả đứng bên ngoài trận pháp đã nhốn nháo hết cả lên khi chứng kiến trận đọ kiếm giữa Long và người cầm kiếm.
Kẻ thách thức và kẻ thủ hộ đều rất lợi hại.
- Má! Tao chưa từng thấy trận đọ kiếm kinh khủng tới như vậy.
- Chậc chậc! Cái thằng mới tới kia vậy mà lại khủng bố như vậy, tao phục.
- Uây! Nhìn kĩ lại thì anh ta cũng đẹp trai đấy nha.
Những lời bàn tán về Long ngày càng nhiều, đa phần đều là những lời than thở, ghen tị, soi mói.
Riêng chỉ có ba người ở trong đây là lo lắng cho Long đó chính là anh nhà Lâm và bé Kha.
Bé Kha thì còn đỡ, cô bé không hiểu nhiều chỉ cần biết Long không bị sao là được rồi.
Còn Lâm và Hoa thì đang cực kỳ bất an.
- Tại sao anh Long lại phải gánh hết phần hai người kia, hai người đó thật quá đáng mà.
Hoa lấy chân dậm mạnh mặt đất, cô cực kỳ không thích thái độ của hai người kia.
- Không phải đâu là do hư ảnh người cầm kiếm kia luôn nhắm vào Long.
Lâm nhận ra điều gì đó.
- Còn có như vậy?
Mặt Hoa lộ vẻ không tin, cái hư ảnh đó chỉ là do trận pháp cấu thành, nói theo ngôn ngữ hiện đại thì nó chỉ là một cái máy được lập trình sẵn.
Chẳng lẽ người lập trình lại ưu tiên làm một cái dòng lệnh chỉ đè một người lên mà đánh.
- Có thể là tu vi của cậu ta đang là cao nhất sân, hoặc là do cả hai người đều dùng kiếm.
Cả hai bắt đầu im lặng chú tâm vào trận chiến.
Ầm.
Trong trận tốc độ di chuyển của Long và người cầm kiếm ngày càng nhanh.
Khí thế của Long vẫn chưa giảm xuống, đã mười phút trôi qua nhưng mà cậu vẫn duy trì được nhịp độ này không kém cạnh gì người cầm kiếm luôn được trận pháp gia trì để đạt đến trạng thái đỉnh phong.
- A!
Đột nhiên dưới ánh nhìn của bao người, Long bị đánh văng ra xa, cả người cậu va vào màn chắn trận pháp, khiến cho trận pháp sáng lên từng đạo hoa văn.
Rét, rét.
Thân người của Long từ trên màn chắn trượt xuống dưới mặt đất.
Ngực của Long phập phồng, cậu đang cố hít thở lấy.
Cậu hét lớn.
- Tôi cần điều tức.
Nói xong Long cũng không kịp làm gì thêm nữa mà bắt đầu khoanh chân điều tức, vết thương từ lần giao chiến ở thành phố Cherno lại có dấu hiệu tái phát.
Hỉ Phụng và Lộc vẫn đang chìm đắm trong trận chiến vừa rồi của Long, hai người chỉ kịp tỉnh táo lại khi Long hét lên.
Hai người lập tức chạy đến ngăn cản người cầm kiếm đang tiến nhanh về phía Long.
Bỗng dưng người cầm kiếm dừng bước chân của mình lại, hắn đột ngột chuyển hướng lao về phía Hỉ Phụng.
Mắt Hỉ Phụng trừng lớn, cô không ngờ người cầm kiếm lại thay đổi mục tiêu là mình nhanh như vậy.
Hỉ Phụng nắm chắt cây quạt trong tay rồi liên tục quạt mạnh về phía người cầm kiếm.
Từng đạo đao gió bay thẳng tới người cầm kiếm.
Bành, bành.
Người cầm kiếm bị bức lui một quãng nhưng ngay sau đó hắn đã bình ổn thân người của mình.
Hắn huy động thanh kiếm của mình tạo thành một vòng tròn phòng ngự ngăn cản đao gió của Hỉ Phụng.
Bành.
Thế công của Hỉ Phụng không diễn ra được bao lâu thì cô phải dừng lại.
Người cầm kiếm lợi dụng khoảng thời gian trống này lao nhanh về phía cô.
Nhưng ngay lúc đó Lộc nhảy ra xoay người tung một cú đá móc vào tay của người cầm kiếm, khiến hướng tiến công của hắn bị lệch qua một bên.
Người cầm kiếm chậm rãi xoay đầu nhìn về phía Lộc.
Hai mắt của hắn bỗng sáng lên một chút, rõ ràng đây là biểu hiện của việc hắn đã đổi mục tiêu sang Lộc.
Vụt.
Người cầm kiếm lao tới Lộc, hắn vung kiếm tấn công cậu liên tục.
Quyền cước của Lộc cũng không tồi chút nào, khi cậu đang quần nhau với người cầm kiếm một cách sòng phẳng không kém cạnh gì Long trước đó.
Lộc cảm giác lồng ngực của mình rất khó chịu.
Cậu thật sự khâm phục Long khi mà cậu ta có thể quần nhau với người cầm kiếm hơn mười phút trong khi cậu mới giao thủ hơn chục chiêu là cảm giác mình sắp chống đỡ không được.
Bành.
Lộc bị người cầm kiếm đá văng ra ngoài, cậu làm một động tác xoay người trên không trung rồi đáp xuống đất.
Cậu xoa xoa cổ tay của mình, quả thật là rất đau.
Người cầm kiếm kéo lê thanh kiếm dưới mặt đất đi đến trước người Lộc.
- Ha ha! Tới đây!
Lộc cười lớn, sau đó cậu hạ thấp thân người thủ thế chờ đợi.
- Lộc, anh tránh ra.
Hỉ Phụng đứng cách đó không xa hét lớn.
Pháp khí trong tay cô sáng lên từng đạo trận văn, trận văn liên kết lại thành một trận đồ phóng lớn lên bao phủ xung quanh người cô.
Chân khí của Hỉ Phụng được vận lên tới cực hạn.
Ầm, ầm.
Sóng chân khí từ trên người cô liên tục phát ra.
Hỉ Phụng đưa cây quạt ra sau eo sau đó cô quạt mạnh lên phía trên.
Cơn lốc tử vong.
Vù ù.
Lập tức một cơn lốc xoáy khổng lồ được hình thành, trừ Hỉ Phụng ra thì mọi thứ xung quanh nó như đang bị hút vào vậy.
Cơn lốc xoáy lao nhanh tới trước mặt người cầm kiếm.
Bên trong lốc xoáy có thể nhìn thấy từng đạo đao gió do chân khí hình thành đang không ngừng xoay tròn.
Võ giả bên ngoài khi nhìn vào cơn lốc xoáy đó đều có thể cảm nhận được sự khủng bố bên trong đó.
Cơn lốc xoáy đó chính là một cái máy xay thịt cực lớn đang có xu thế muốn kéo mọi thứ xung quanh vào bên trong rồi xoắn nát chúng thành từng mảnh.
Cơn lốc xoáy tiến nhanh đến người cầm kiếm.
Người cầm kiếm cũng không nao núng khi thấy hắn bước rộng hai chân hạ thấp thân người, rồi giơ ngang thanh kiếm trước người.
Động tác sau đó của hắn khiến tất cả người chứng kiến đều rất kinh ngạc trong đó có cả Hỉ Phụng.
Người cầm kiếm bắt đầu xoay người, động tác xoay của hắn ngày càng nhanh, sau đó xung quanh cơ thể hắn cũng bắt đầu hình thành lên một cơn lốc xoáy khác đối trọng với lốc xoáy của Hỉ Phụng.
- Hắn ta có thể làm như thế ư?
Lộc lúc này đã nhảy ra xa khỏi khu vực đó khi nghe tiếng nhắc nhở của Hỉ Phụng.
Cậu nhận thấy nếu cứ để yên như vậy thì thế công của Hỉ Phụng có thể bị phá vỡ một cách vô ích.
Lộc cũng không thể đứng nhìn nên cậu bắt đầu xuống tấn, hai tay nắm chặt thành quyền đưa chéo lên trước người.
Chân khí của toàn cơ thể được Lộc truyền hết vào hai tay.
Sau đó cậu bước chân trái về phía sau, đồng thời thu tay trái vế phía eo, còn tay phải thì nắm chặt cổ tay trái.
Lộc đang xúc thế.
Ầm, ầm.
Sóng chân khí khuyết tán ra thành từng vòng tròn xung quanh Lộc.
Trên trán cậu nổi lên vài đạo gân xanh.
Lộc đấm thẳng tay trái của mình hướng về người cầm kiếm.
Bạo phong quyền.
Đùng.
Một tiếng nổ trầm thấp vang lên, một đạo chân khí cực mạnh bay vọt về về phía người cầm kiếm.
Cú đấm của Lộc ra sau nhưng lại đến cùng lúc với hai cỗ gió xoáy kia sắp va chạm.
Ba cỗ lực lượng khủng bố gặp nhau, ngay lập tức va chạm xảy ra.
Một cỗ sóng xung kích khuyết tán ra xung quanh.
Vụ va chạm lớn đến nổi những trận văn trên các cột đá, nền đất đều không ngừng chớp sáng.
Hỉ Phụng là người đứng gần vụ va chạm nhất nên cô nhanh chóng bị sóng xung kích đánh bay ra ngoài.
Cả người cô đập mạnh vào một cột đá gần đó.
Cô không nhịn được mà phun ra một ngụm máu ra bên ngoài.
Mắt của cô hoa lên, tai thì chỉ nghe tiếng vo vo không ngừng.
Hỉ Phụng cố gắng tỉnh táo lại.
Lộc thì cũng không khá hơn là bao, dù cậu đứng khá xa nhưng cú đấm vừa rồi giống như đã rút ra khá nhiều chân khí trong cơ thể khiến cho các khối cơ trong người mất hẳn đi sức lực, cậu khụy một chân xuống đất trơ mắt nhìn làn sóng xung kích đập thẳng vào người mình.
Lộc lấy tay ôm lấy ngực rồi ngã sấp xuống mặt đất.
Cả hai người Hỉ Phụng và Lộc đều đã đánh giá thấp sự phản chấn của cú va chạm.
Quang mang chân khí dần tiêu tán làm lộ rõ dáng vẻ của người cầm kiếm sau vụ va chạm.
Thân thể của hắn đang có dấu hiệu mờ dần nhưng hai mắt đỏ rực kia thì không ảm đạm đi chút nào.
Hắn cầm kiếm tiến lên chỗ Long, rõ ràng người cầm kiếm đã xác định hai người kia đã không còn khả năng chiến đấu.
Long chợt tỉnh lại khi cảm giác được mình bị khí tràng của người cầm kiếm khóa chặt.
Cậu tỉnh táo lại rồi đứng dậy.
Long cảm giác được khí tức suy yếu phát ra từ Hỉ Phụng và Lộc.
- Cảm ơn! Bây giờ hãy để tôi kết thúc khảo thí này.
- Hự!
Long gầm nhẹ, theo sau tiếng gầm nhẹ đó là chân khí trong người Long như một con mãnh thú xổng chuồng đang không ngừng liên tục tăng lên..