Thế Giới Dị Biến

Chương 51: 51: Thánh Quang




Oanh!

- Hự!

Long đang chật vật bò dậy trong đống gạch đá, vừa nãy cậu bị Khô lâu kiếm sĩ dùng đại kiếm quét bay vào bức tường của một căn nhà khiến nó bị sụp đổ.

Cánh tay phải cầm kiếm của cậu đang run rẩy, lực phản chấn từ những cú chém của Kiếm sĩ khô lâu rất mạnh, lưỡi kiếm mà Long đang sử dụng chỉ có chiều rộng bằng hai ngón tay vì thế mà nó khó mà chống đỡ được với thanh đại khiếm với chiều rộng bằng tấm ván gỗ.

Chân khí trên người cậu đang giảm xuống từng chút một, uy lực từ đường kiếm có đẳng cấp Chiến tướng của cậu đang mất dần.

Undead trong thành phố này có điểm yếu là tinh thể trong đầu, việc gây sát thương lên những phần khác trên cơ thể nó là vô dụng.

Long vẫn đang tìm cơ hội.

- Hây!

Long chĩa mũi kiếm của mình về phía Kiếm sĩ khô lâu rồi lao tới.

Đối với Kiếm sĩ khô lâu thì một sinh vật còn sống có thực lực Đại chủ viên mãn mà có thể chống đỡ được lâu như vậy thì đúng là điều không bình thường.

Dù bản thân được coi là tử vật, nhưng linh hồn nó vẫn còn, tinh thể trong người bị phá thì linh hồn cũng mất chỗ dựa, đồng nghĩa với việc nó thật sự sẽ chết.

Không thể để tên sinh vật này sống lâu hơn nữa.

Đó là những suy nghĩ bên trong Kiếm sĩ khô lâu.

Nó giơ thanh đại kiếm trước ngực, thân thể thì hạ thấp trong tâm xuống.

Keng!

Rắc!

Rắc!

Mặt đường đá dưới chân hai người nứt ra, hai bên bức tường trong con hẻm chật hẹp này đang từ từ đổ bể do khí lưu từ hai vị kiếm sĩ này phát ra.

Mỗi chiêu mỗi thức từ cường giả cấp Đại chủ phát ra, nếu không chủ động thu liễm khí lưu từ bản thân thì vật chất bình thường khó lòng mà nguyên vẹn.

Keng!

Keng!

Một người một khô lâu tiếp tục dây dưa, tia lửa từ hai thanh kiếm văng ra sau mỗi lần hai kiếm chạm nhau.

….……………………………….

Trên bầu trời, cuộc chiến của hai đối thủ cũ cũng không kém phần ác liệt.

Khi mà Mạc đang liên tục không ngừng dùng sát chiêu đánh với con Điểu này.

- Má! Xương của mày làm gì mà cứng thế.

So về sự linh hoạt và đeo bám mục tiêu trong không gian nhỏ thì Mạc sẽ chiếm lợi thế hơn vì con Điểu kia dù là cấp Đại chủ nhưng nó vẫn dùng hai cánh của mình để bay.

Điểm mạnh của nó chính là lượn một vòng lớn rồi lấy tốc độ cực nhanh lao vào con mồi, bị Mạc đu bám sát người nó khiến nó không phát huy được ưu thế mà còn bị Mạc ngược lại.

Cứ tưởng chừng như thế là Mạc sẽ hưởng lợi nhưng không.

Toàn bộ xương trên người nó đều rất cứng chắc, kể cả bộ lông chắp vá trên thân giống như sẽ rơi rụng bất cứ lúc nào cũng phi thường rắn chắc.

Mạc vung thanh đại đao của mình chém lên mà chỉ để lại mấy vệt mờ mờ.

Mạc bó tay rồi, cứ thế này thì sẽ giống như lần giao thủ trước đây, ông sẽ bị con Điểu này mài mòn chân khí đến chết.

- Định mệnh! Tao không tin không chém đứt được mày.

- Cường hóa.

Mạc hét lớn.

Chân khí trong người ông hội tụ trên lưỡi đao, khiến lưỡi đao phủ lên một màng sáng màu xanh lục.

Lợi dụng khoảng thời gian khi con Điểu vồ hụt đang định bay lên cao.

Mạc nhanh chóng bay đến gần người nó.

Ông lập tức bổ đao xuống phần lưng nó.

- Trảm!

Khi lưỡi đao sắp chạm vào lưng.

Nó nhận thấy có luồng sát ý cự mạnh đang nhắm thẳng vào mình, nó nghiêng đầu đưa mắt nhìn đằng sau.

Thì ra là tên nhân loại này đang định đánh lén nó.

Nhưng mà Điểu gia ta cũng không phải bình thường đâu nha.

Toàn thân con Điểu phủ lên một lớp yêu khí nồng nặc.

Yêu khí hộ thể.

Ong!

Nhưng mà dù sao thì Mạc cũng là người chủ động tấn công mà con Điểu này chỉ là bị động mà phòng thủ mà thôi.

Ai lợi ai yếu đã rõ ràng, chỉ trong nháy mắt va chạm.

Điểu gia đã bị đánh văng thẳng xuống một căn nhà phía dưới.

Ầm!

Căn nhà bị sụp đổ một phần do cú va chạm, khói bụi bay lên che mất tầm nhìn làm tạm thời Mạc cũng không biết tình hình như thế nào.

Nhưng ông chắc chắn một điều con Điểu kia cũng không bị tổn thương quá nhiều, khí tràng từ người nó tỏa ra vẫn không giảm xuống.

Bành!

Một cơn gió phát ra từ đống đổ nát phía bên dưới thổi bay mọi thứ.

Trong nháy mắt một cái bóng đen phóng thẳng lên trời.

Đó chẳng phải là Điểu gia hay sao, nó đã trở lại chiến trường với tốc độ cực nhanh.

Mạc cũng không kịp nhìn là cú đánh vừa rồi của bản thân có gây ra được thương tích trên người con Điểu kia không, ông biết nắm chặt thanh đại đao của mình mà chiến tiếp.

….………………………………

Hai người kia thì một người rơi vào hạ phong, một người thì cân tài cân sức.

Vậy còn Thanh thì sao.

Chiến đấu mới hơn mười phút mà đã khiến cô phát bực.

Con Ma cốt này có một khả năng đặc biệt đó là tạo ra ảo ảnh, điều này khiến Thanh khó phân biệt được đâu là cảnh thật đâu là cảnh giả.

Dùng chân khí khóa lại vị trí của nó thì lại không khả thi.

Thật sự là quá khó đánh.

Thanh muốn nắm lại quyền chủ động, cô lập tức bay ra khỏi khu vực này.

Nhưng mà vừa mới bay lên một khoảng thì cô lại phát hiện mình giống như bản thân quay về chỗ cũ.

- Làm sao bây giờ? Kiểu này chết chắc rồi!

- He he!

Tiếng cười của Ma cốt vang lên khắp nơi, điệu cười của nó ngày càng ghê rợn.

Ma cốt cho rằng nó sắp thắng rồi, sinh vật này đã bị năng lực của nó mê hoặc.

Nhận thấy thời cơ đã đến khi Thanh đã có phần buông lỏng cây thương của mình.

Ma cốt giơ cây Nguyệt trượng của mình đánh thẳng tới.

- Chờ đã lâu!

Thanh nói giọng trêu đùa.

Cô hai tay nắm chặt cán thương nhanh chóng xoay người lại đâm thẳng về phía Ma cốt.

Quá bất ngờ trước hành động của Thanh, Ma cốt chỉ kịp lùi mình lại một chút nhưng vẫn bị thương trong tay Thanh xuyên phá phần xương sọ của mình.

Hai ngọn lửa trong hốc mắt Ma cốt đang ảm đạm dần.

Thanh giống như có thể hiểu được ý nghĩ của Ma cốt khi nhìn vào hốc mắt nó.

- Ha ha! Ảo giác của mày chỉ là thay đổi bề ngoài cảnh vật xung quanh thôi chứ cũng không phải ảnh hưởng đến tâm trí bên trong đầu người khác.

Chỉ cần lấy lại bình tĩnh thì mọi chuyện cũng đơn giản.

Thanh cũng không biết mình ăn phải cái gì mà tự nhiên rảnh nợ lại đi mở lời giải thích với con Ma cốt sắp chết này.

- Hí hí hí!

Giọng cười khúc khích của Ma cốt ngày càng rùng rợn.

Điều này khiến Thanh nhăn đôi lông mày của mình lại.

“Nó đang cười cái gì, không phải là mình đã đâm vào đầu nó phá nát tinh thể hay sao.

Nó phải cảm thấy bất lực trước khi chết mới đúng, hay là bản thân nghĩ nhiều quá”

Thanh dùng đôi mắt của mình quan sát kỹ lại con Ma cốt lại một lần.

Cơ thể nó vẫn còn lơ lửng chứ không phải là bị cây thương của cô giữ lại trên không.

Làn khói đen trên người nó vẫn còn bốc lên.

- Không đúng khí tức của mày không giảm xuống?

Thanh la lớn lên.

Cô vội rút cây thương của mình ra khỏi đầu nó.

Nhìn vào cái lỗ thủng trên đầu nó mà Thanh phải bất ngờ khi bên trong đó hoàn toàn trống rỗng, không có gì cả.

- Chẳng lẽ tinh thể của nó ở chỗ khác

Thanh nhìn quanh một lượt trên cơ thể nó.

Cô không phát hiện ra gì cả.

- Hay là mình vẫn bị dính ảo giác? Không! Điều này là không thể.

Thanh nhanh chóng phủ nhận cái giả thuyết này của mình.

- He he he he!

Hai ngọn lửa trong mắt Ma cốt đã khôi phục lại nguyên trạng, vết thủng trên hộp sọ cũng khôi phục như lúc ban đầu, giọng cười của nó giống như đang trêu đùa cô.

- Ha! Mày cười chọc quê tao, cùng lắm thì tao xiên mày thêm mấy lần để xem mày có phải là bất tử hay không.

Một sợi gân xanh nổi lên trên trán của Thanh, lúc này cô đã có phần tức giận.

….………………………………

Trên đỉnh thành phố Cherno, phía bên trên đám sương mù là bọn người của Ngô Cường đang bay trên đó.

Bọn họ đều đang quan sát lớp sương mù màu đen dày đặt này, những chiếc máy bay do thám thả vào bên trong đều đã mất đi tung tích.

Không chiếc nào có thể báo cáo lại tình hình cả.

- Phía dưới này chắc chắn là có vấn đề.

Barrett thể hiện sự tồn tại của mình bằng một câu nói chẳng có lợi ít gì.

Cậu ta nên tập trung nghĩ ra biện pháp còn hơn nói mấy câu đó.

- Hay là cứ xông thẳng vào trong nhỉ?

Ngọc Nhi cho ra một cái biện pháp không mấy lạc quan, xông vào nơi chưa biết rõ quả thật là muốn tìm chết mà.

Ngô Cường vẫn đang suy nghĩ, anh lấy từ trên người ra một bộ bài.

Trông hình dáng bên ngoài thì rất giống một bộ bài tây.

Một vài thành viên trong đội của Ngọc Nhi và Barrett đều mới thấy cảnh này lần đầu, bọn họ đều thắc mắc vị phó hội trưởng này muốn làm gì.

Chẳng lẽ là tổ chức đánh bài trên này chờ đợi sương mù tan ra.

Một số khác nghĩ rằng là phó hội trưởng muốn coi bói xem có nên đi vào hay không.

- Anh có biện pháp!

Thấy Ngô Cường cầm ra bộ bày thì Ngọc Nhi hưng phấn hẳn lên.

Chắc chắn là vị đội trưởng này biết Ngô Cường định làm gì.

- Mọi người tránh ra một chút đi!

Ngô Cường nói với mọi người.

Anh ta bay đến khoảng không phía trước, trong tay cầm lấy một lá bài, nếu để ý kỹ thì lá bài này làm bằng một vật liệu kim loại, phía trên mặt lá bài khắc lấy một trận đồ kỳ lạ.

- Đội trưởng Nhi, em có biết là Ngô Cường định làm gì không.

Thành viên trong đội Ngọc Nhi không nhịn được sự tò mò của mình mà hỏi ra câu hỏi trong lòng của nhiều người nơi đây.

- Biết! Ngô Cường trước đây sở hữu dị năng thuộc hệ quy tắc, chỉ cần trong phạm vi nhất định mà anh ấy nhìn thấy một ai đó dùng đến dị năng thì anh ta có thể sao chép và sử dụng nó một lần, phải sử dụng hết dị năng được sao chép thì anh ấy mới sử dụng sao chép một lần nữa.

Nói tới đây Ngọc Nhi dừng lại một chút.

- Trước đây là vậy nhưng sau đó dị năng của anh ấy thăng cấp lên một cấp độ cao hơn.

Lúc này anh ấy có thể sao chép dị năng và phong ấn nó vào một lá bài đặc biệt.

Cùng với đó thì anh ấy đã có thể sao chép tiếp dị năng tiếp theo.

Dần dần Ngô Cường đã sao chép ra một vài bộ bài chứa dị năng.

Nói cách khác thì Ngô Cường có thể sử dụng bất cứ dị năng nào thông qua lá bài một cách tùy ý.

Hít vào!

Mọi người sau khi nghe được đến kỹ năng bá đạo kia thì ai nấy cũng tỏ ra khiếp vía.

Cái này có được coi là bá hay không.

Phải nói là quá bá đi, dị năng bình thường thì không nói, nếu như Ngô Cường có một bộ bài chứa các dị năng cực mạnh thì không phải nghĩa là anh ta muốn làm gì thì làm sao.

Chỉ cần tu vi đối thủ không quá mạnh thì ai cản được bước chân của anh ta.

- Thật là đẹp trai! Nhìn mái tóc tung bay cùng thần thái của anh ta đi.

Một cô gái trong đội của Barrett thốt lên.

Hai mắt cô nhìn Ngô Cường đã chứa đầy một cảm xúc khác lạ.

Tại sao đến giờ cô mới phát hiện ra vị phó hội trưởng của mình lại soái đến vậy.

- Ờ thì đẹp, coi chừng bị bán đấy cô em à!

Barrett cảm giác không thoải mái lắm.

Anh sờ sờ lại cái đầu trọc của mình.

- Trông cậy vào mày đó.

Ngô Cường dùng ngón trỏ và ngón giữ kẹp lấy lá bài.

Anh truyền chân khí vào bên trong.

Lập tức trận đồ trên lá bài sáng lên, anh ném thẳng lá bài vào trong màn sương.

Thánh quang, thanh tẩy.

Ong

Một cột sáng màu vàng cực lớn từ trên lá bài phát ra.

Cột sáng ấy bắn thẳng lên bầu trời xuyên qua các đám mây.

Còn lớp sương mù đen bên dưới thì từ từ bị bào mòn hình thành nên một lỗ thủng.

Chỉ trong nháy mắt màn sương mù đã bị xuyên phá.

Luồn sáng thánh khiết rọi thẳng xuống mặt đất.

Trùng hợp thay nơi mà cột sáng chiếu xuống lại chính và vị trí của cứ điểm phía nam thành phố Cherno nơi mà đang diễn ra cuộc chiến phòng thủ đẫm máu giữa con người và Undead..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.