[:Thế Giới Của Những Kẻ Hút Máu:] [:Một Đi Không Trở Lại:]

Chương 82: Cái chết của kẻ phản bội




- Ngươi nghe thấy gì rồi chứ?!- Rinialis cười sảng khoái.

- Ta không nghĩ sức mạnh của một người mang thất lực lại chỉ với level hạ cấp như thế... con gái à!

Khi hắn nói đến câu này cô lại thấy ghê tởm. Chính miệng hắn đã thốt ra những lời đồi bại và còn làm những điều xấu xa với mẹ cô. Hắn đáng tội chết!

- Ngươi vẫn còn giữ suy nghĩ ấy?? Rằng chỉ có ta và ngươi mang thất lực ở Vampire World này?!

Zon Black nhíu mày. Hắn cũng nôm na hiểu ra ý mà Rinialis định nói đến. Cơ bản từ ban đầu cơ thể vampire không có khả năng chịu đựng cả bảy hệ lực. Nhất là đời vampire mang dòng máu lai như hiện tại. Dù bây giờ anh mang danh người của dòng tộc Black nhưng lại không phải là dòng thuần. Nói cách khác, dòng máu đang chảy trong huyết quản của hắn và Zentarus chính là dòng máu lai giữ cả Adraham Black và Victoria Hekfeon. Thêm một dòng kết luận nữa...

- Adraham Black cũng là người mang thất lực.

- Rất tiếc hệ lực hỏa của cha là trội nhất cho nên sinh ra chúng ta mới chỉ có hỏa lực mà thôi. Đáng lẽ ngươi nên nhận ra sớm hơn anh trai à!!

- Câm miệng!!- Hắn đột nhiên nổi điên lên.- Tại sao... tại sao... tại sao nàng ấy lại lừa ta Victoria, tại sao nàng ấy không nói rằng mình đang có mang... với hắn chứ?!... Ngươi...- Hắn chỉ tay vào Rinialis.- Ngươi chính là đồ nghiệt chủng!!

Vậy là bao lâu nay điều hắn lầm tưởng đã hoàn toàn sai, rằng đứa trẻ mà ông dắt về trước đây chính là con mình. Một thứ đã đánh lừa ông hơn nữa là đứa trẻ đó không hề có nét gì giống với hắn cả. Hắn đã sai... đã bị lừa...

- Khônggggggg!!!!!

Rinialis không muốn nhân lúc hắn hoản loạn mà để hắn tự mình tấn công. Cô dùng thuật triệu hồi thu lại Tử Kiếm cùng với một băng kiếm trên tay còn lại của mình.

- Nhờ chị Erzanitan!!

Hắn tiến đến vung cao Sinh Kiếm miệng hét lớn hãy mau chết đi. Tạo kết giới riêng cho chính mình Rinialis tự nguyện để Tử Kiếm tiếp tục chịu đựng đòn này tay kia cầm băng kiếm chém đến khi đã ngắm chuẩn khoảng cách mà hai người gần nhau. Nhưng hắn tinh mắt đã né được.

Rinialis không tiến không lùi đập tan băng kiếm trên tay mình gọi gió lốc đến đẩy về phía hắn. Để phản công Zon Black lại tiếp tục dùng Sinh Kiếm để đỡ đòn nhưng hắn lại không ngờ bên trong còn rất nhiều phi tiêu gỗ khác. Ngạc nhiên hơn nữa, trong phi tiêu còn có một loại độc dược rất mạnh. Rất tiếc khả năng hồi phục của Vampire chỉ là ngoại thương mà thôi.

- Chết tiệt!!- Hắn thầm rủa.

Zon Black dồn thêm một ít năng lượng đẩy mạnh nó. Cơn lố đi lệt hướng va vào vách núi. Lập tức ngọn núi ấy bị san bằng. Hắn kinh hãi nhìn phía đằng sau mình, nếu không có Tử Kiếm có phải bây giờ đã đi chầu suối vàng hay không. Và nếu lần này hắn xuất hồn chắc chắn Ryphar sẽ không có sự nhầm lẫn linh hồn lần thứ hai. 

Zon Black xoay người lại chuẩn bị cho đòn tấn công tiếp theo nhưng bóng người ấy đã mất hút. Hắn hoảng hốt nhìn xung quanh trên dưới trái phải đều không có. Bất chợt, thân thể nhỏ nhắn ấy trước mặt hắn giơ hai tay lên đầu chấp mạnh...

Bập!! 

Không biết sau cú này đầu hắn có còn nguyên vẹn hay không. Với tốc độ nhanh như một quả tên lửa, đầu hắn dúi xuống đất làm vỡ tan cả một vùng lớn. Xung quanh hắn, mặt đất lún xuống như một cái hố không gia phá hủy thành. Rinialis đoạt lấy thanh Sinh Kiếm, trong gan tất ấn chú của cô in hằn trên đó. Theo lệnh nó đã tự mình chui vào trong cơ thể, mặc dù biết Sinh Kiếm và Tử Kiếm có hiềm khích với nhau nhưng chỉ có khi dùng sức mạnh của cả hai mới có được sức công phá lớn nhất. Và chỉ có nó mới là công cụ để tiêu diệt Zon Black. 

- Bây giờ ngươi trắng tay rồi nhỉ? Vậy thì ta sẽ đánh tay không với ngươi.

Kết hợp với gió trên trời cao, điện tích từ những đám mây và tất cả những hạt nước sương mưa từ trên trời chịu lực hút của trái đất mà rơi xuống. Đòn này đương nhiên sẽ không dứt điểm hắn nhưng cô muốn sức lực mà hắn có giảm thiểu xuống mức thấp nhất có thể. Rinialis sáng lên, những vết thương cứ thế liền lại ngay tức khắc, điều này có thể xảy ra vì chiếc áo lụa do Victeria thiết kế vẫn còn nguyên vẹn. Trong thời gian Rin Weaslly và Rin Black hòa hợp thành một, bà đã xem chiếc áo này như là một thần hộ mệnh cho Rinialis Black.

- Chết đi!! Zon Black.

Quả cầu ấy ngày càng lớn hơn khi hấp thụ hầu như tất cả những gì có thể. Rinialis đưa chúng cao khỏi đầu để có thể thu hút những gì gần đấy và đánh thật mạnh xuống cái hố khổng lồ chỉ vì cái đầu của hắn mà được tạo nên. 

Nó... lao đến... không điểm tựa...

Roẹt!! Bùm!!!

Phía Johnal, anh rất nhanh chân đã đuổi theo kịp kẻ địch mà mình đã chọn. Nhưng hắn có vẻ chỉ muốn trốn tránh anh hơn là tấn công như lệnh mà Zon Black đã giao. Anh cố nhiều lần hơn bảo hắn ngừng lại nhưng chỉ vô dụng. Anh còn cảm nhận được sự lúng túng trong từng hành động khi hắn tránh né anh. Bàn tay nhỏ nhắn ấy lộ ra khỏi làn áo đen, thì ra hắn ta là phụ nữ.

- Ta thật sự không muốn đánh nhau với phụ nữ nhưng...

Người trước mặt dịu dàng đưa tay tháo chiếc mũ trùm đầu. Trước mặt anh, một người vô cùng quen thuộc đang rơi nước mắt ném ánh nhìn đau thương về phía này. Cô ta là người của Zon Black? Sao anh dám tin? Đôi mắt vô tội thương cảm đó sao anh lại cảm thấy nó thật kinh tởm thế kia? 

- Maya Ray!

Anh nhấn mạnh từng chữ ken két. Maya rúch mình trong làn áo lớn cảm nhận được lường sát khí tỏa ra xung quanh mình. Cô không ngờ người mình phải đụng độ lại chính là Johnal. 

- Anh hận tôi lắm đúng không? Xin lỗi... vì tôi đã lạc hướng rồi. Tôi đã không còn từ chính mình từ khi...

- Câm miệng!! Im đi!!

Johnal hét lớn, anh tạo lửa trên tay mình tấn công đến. Trong lòng tuy nhiều khuất mắc nhưng kẻ địch vẫn là kẻ địch, vẫn là nên chết đi còn hơn. Ta sẽ giết ngươi, tên tội đồ không thể tha thứ.

- Em yêu anh.

Ngay cái khoảng khắc mà cú đấm ấy chỉ còn cách mình vài cm, cô đã nói lên chìa khóa để mở lòng mình. Lời mà cô đã lặp đi lại cả ngàn lần trong tiềm thức, bây giờ đã có thể nói ra rồi. Cô vươn tay ôm lấy anh vào lòng

- Giết em đi. Được chết dưới tay anh chính là vinh hạnh nhất rồi.

Thời khắc ấy người lạnh lùng máu lạnh như Johnal Black có thể bao giờ quên được? Cô gái ấy có một sự ngây thơ hiếm thấy, một sự thân thiện đối với người khác mà ai nào nhận ra. Những khi cô lạnh lùng khó ở với người khác, họ có nhận ra chính vì cô ấy muốn che giấu đi cảm xúc với mình. Khi bên cạnh anh cô đã luôn tươi cười, luôn vui vẻ và tạo niềm hạnh phúc không chán chường cho anh, tạo cho anh những cảm xúc mới. Chỉ toàn những lời nói ngọt ngào nhưng nó là thật lòng không nịnh bợ, chỉ là một cô gái cũng chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ của mình. 

Phập!!

- Anh cũng yêu em... Maya.

...

Trong hầm, cả bảy người đều gặp nhau. Họ trao nhau những cái ôm nồng nàn ấp ám và sự hạnh phúc vô bờ. Đến khi mọi người chú ý được nữ hậu đã phải đổ mồ hôi công sức của mình quá mức mà gục xuống đất. Jay cũng thuộc hệ mộc thuật nhìn ra được cấm thuật mà bà vừa thi triển là gì. Nó yêu cầu phải dùng một lượng năng lượng thật lớn. Cô nhìn lên bản đồ Vampire World được thiết kế 3D này, trông thấy những vùng đất lần lượt bị phát hủy mà trợn mắt kinh ngạc. Nữ hậu vốn sức lực đã tiêu hao rất nhiều bây giờ phải cố gắng để duy trì hệ sinh thái nơi này. Thật quả là một thử thách khó khăn. 

Thay cho lời nói của bà, cô kêu gọi thêm những người thuộc mộc thuật và phong thuật đến để có thể giúp bà những gì có thể. Erzanitan thầm cảm ơn nhìn lên mô hình 3D đang ngày càng xuất hiện nhiều lỗ hổng. Trận chiến này không biết bao giờ mới đến hồi kết. 

Rời khỏi vòng tay Alen, Roxy lửng thửng bước về hướng Erzanitan. Bà ấy có phải cũng có cảm giác giống cô hay không? Có phải bà cũng đang bối rối vì chuyện gì đó của Rin hay không.

- Nữ Hậu!

Nghe thấy riếng Roxy bà liền đưa mắt lên nhìn. Đôi mi không hẹn mà rơi lệ xuống. Bà không biết cảm xúc Roxy bây giờ là như nào, nếu có thể rất muốn chia sẻ một lần xem sao.

Roxy tiến đến, khuôn mặt vô hồn không cảm xúc mong tìm thấy được điều gì đó ở người cùng cảnh ngộ. Nhưng khi cô vừa cách bà thêm vài bước châb nữa đã phát hiện mình bị đánh ngất đi. Alen đỡ lấy Roxy thầm nói bên nhỏ bên tai hai từ xin lỗi.

Trên mô hình 3D và Erzanitan đang cố gắng thông qua cứu sống hệ sinh thái của Vampire World, bà có một số phát hiện nho nhỏ nhưng vấn đề nó mang lại lại không nhỏ nhơi. Hàng loạt những đốm sáng màu xanh lục xuất hiện tại vị trí những nói khuất đi tầm nhìn. Những đốm sáng màu đỏ cũng như thế mà hiện lên, bà phát hiện và nhận ra rằng đấy chính là những tội phạm dưới trướng Zon Black. Còn rất nhiều những thần dân ở đấy, Rin sẽ không thể an tâm mà chiến đấu được. 

- Ta có nhiệm vụ cho các ngươi đây. Bộ thất!

Alen lại xin lỗi Roxy lần nữa, xin lỗi... vì đã để cô lại một mình ở nơi này.

...

Cho đến tận bây giờ, có lẽ thần may mắn vẫn miểm cười với Zon Black hoặc cũng có thể coi là hắn có quá nhiều thuộc hạ trung thành. Đòn vừa này không có chuyện đi sai hướng. 

Hắn gồng mình đứng dậy, xung quanh là những các xác đã bị cháy đen, có cái chẳng nguyên vẹn. Hắn nhìn chúng miệng nhếch mép. Hắn đã quên mất mình còn một cái khiên vững chắc như thế này. Zon Black lắc lắc cổ mình vài lần để xương liền lại rồi lên lên trên và xem xét. Có nên lật con bài ẩn của mình?

Hắn kiễn chân nhảy lên cao hướng đến Rinialis cười khinh bỉ, cô nhìn hắn và đánh giá lại chỉ số sức khỏe hiện tại, cơ thể hắn đang có gì đó thay đổi. 

Cô lách mình né đi đòn tấn công trực diện bằng đầu của Zon Black tạo ra vô vàn hỏa cầu nhắm hắn mà tiến tới. Hai chân của hắn lanh lợi đạp vào không khí né hết các đòn, đôi hài hắn phát ra thứ gì đó như là đuôi của một quả tên lửa. Tay cô miên theo đường bay của hắn, đáng lẽ chuyện trúng đòn là đương nhiên nhưng độ trung thành của những tên tội phạm đã cứu hắn thêm lần nữa.

Rinialis giơ tay đón lấy những đợt sấm sét xuất hiện trên bầu trời, tạo kết giới xung quanh mình và nắm lấy bước chuyển động Zon Black!!

- Bingo!!

Cô dùng tay đấm không khí về phía trước. Zon Black có phần hơi hoảng vì hắn vẫn chưa sẵn sàng để đấu tiếp, hắn đang mất lực rất nhiều. Và những gì hắn thấy chính là Rinialis đang đấm không khí mà thôi. Cô vẫn ở đấy vẫn tư thế đó. 

- Ngươi kiệt sức rồi? Rinialis.

Zon Black lao đến... bằng tay không. Trong đầu hắn hiện tại chỉ nghĩ đến rằng mình phải chiến thắng. Hắn hét lớn giơ cao nắm đấm? còn cách Rinialis khoảng 34m nữa.

Uỳnh!!!

Chỉ nghe được tiếng đâu đó uỳnh lên một cái. Đến kgi hắn tự mình nhận ra thì đã văng đi về phía một ngọn núi. Núi và hắn va chạm tạo nên một chấn động kinh hoàng. Quả núi ấy hình như bị phá hủy đi mất trên năm mươi phần trăm. 

Rinialis không để thừa một chút thời gian cho hắn. Nâng những viên đá nhỏ dưới mặt đất lên cao hòa cùng ngọn lửa xanh độc ác của satan. Cô phang đến vị trí của hắn tất tần tật. Bụi bay lên khắp nơi làm mờ mắt người đi. Rinialis cũng chẳng buồn nheo mắt để xem tình hình hắn thế nào. 

Rinialis để hai tay sang hông chân đứng tấn trên không trung lao đến. Khi Zon Black vừa len mình trốn khỏi đám bụi và tầm nhìn của Rinialis thì bị chặn lại, hắn giật mình hét lớn cẩu thả ném dây lửa về phía Rinialis. Cô nghiêng đầu tránh nó dễ dàng tết băng từ những giọt hơi nước trong không khí đẩy tới, bằng tốc độ nhanh nhất của mình hắn vẫn không thể tránh được. Đường băng cứ thế bay đi đẩy hắn ra sau cho đến khi chạm lưng vào một tảng núi khác. Không để dư một chút thời gian nào, Rinialis tấn công trực diện dùng dao băng lao đến hướng đến vùng ngực trái của Zon Black mà đâm xuống.

Choang!! 

Cô giật mình nhìn thanh kiếm của mình bị vỡ tan tành. Tại sao hắn lại có khả năng phòng thủ tuyệt đối từ cha. Rõ ràng cô mới là người thừa hưởng được chúng. 

Để đảm bảo an toàn cho chình mình Rinialis lùi nhanh ra xa một khoảng cách nhất định với hắn. 

Zon Black chỉ còn hai chân trụ được mà đứng dậy. Hắn trông thảm bại vô cùng, đến quần áo cũng chẳng thể che đi những vùng bí mật được nữa.

*Muốn thì hãy để trí tưởng tượng của mình bay xa nhé =)))*

- Không ngờ ta lại có thể lâm vào bước đường cùng như thế này chỉ vì một kẻ như ngươi Rinialis. Trong khi trận tiền chiến lúc trước, cả gia đình Zentarus mới có thể ngăn ta lại. Hạt giống của tộc Hekfeon và Black lại siêu phàm đến thế??

- Câm miệng.

Cô muốn nhân lúc hắn kiệt sức mà giải quyết. Nhưng khi tiến gần đến hắn hơn thì phát hiện cơ thể hắn đang phát sáng, những đốm sáng klinh hồn đang cứ thế mà thoát ra ngoài. 

...

Erzanitan đã hết sức ngăn cản nhưng cũng không thể giữ Roxy lại. Sau khi tỉnh dậy và phát hiện chỉ còn một mình ở đây liền đau lòng mà thoát ra ngoài trong lúc bà đang tịnh dưỡng lại năng lượng.

Roxy ra khỏi được căn hầm một mình lang thang chốn không người. Con đâu là cung điện uy nghi lộng lẫy vừa nãy. Trên người cô còn diện bộ váy mà mình thích nhất. Và cô dùng nó để tham gia ngày kết hôn của cô bạn thân nhất trên đời. Rin Weaslly. Cho dù cậu có là ai đi chăng nữa thì cậu vẫn chính là Rin Weaslly của mình. 

Roxy vẫn chưa hồi phục năng lượng. Cô cần một ít để kiểm tra tổng quát nơi này một lần. Cô muốn tìm Alen.

Bên ngoài vang lên tiếng va chạm chí chóe nhau rất rõ ràng khiến Roxy cảm thấy tò mò và không ngần ngại chạy nhanh ra ngoài. Phía xa xa kia có phải là Rin hay không. 

Roxy chà nhẹ hai cánh tay mình, cô dường như đã hoàn toàn kiệt sức rồi. Đang bước chân trong không gian đầy sự tĩng lặng bao lấy, bỗng nhiên cô trông thấy trên bầu trời một thanh sét đánh xuống, cô muốn nghi ngờ đó chính là Alen. Cô đã mất tất cả rồi không muốn mất đi nguồn sống cuối cùng này nữa. 

Khi cảm nhận được nguồn năng lượng ấy đã gần với mình hơn Roxy hạ nhẹ tốc độ. Tình cờ lại trông thấy một cảnh tượng còn đáng sợ hơn.

Maya, chị ấy cùng đệ nhất hoàng tử Johnal... hai người... bị một thanh kiếm đâm xuyên tim. Cả hai ôm lấy nhau cười trong hạnh phúc. 

- A!! AA!! AAAAAAA!!!!!!!

AAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!

Tiếng hét của cô vang đi thật xa, xa lắm. Người nhận ra nó đầu tiên tất nhiên là Alen rồi. 

- Sao Roxy lại ở ngoài này. 

Mọi người tập trung lại lao nhanh đến phía phát ra tiếng hét. Roxy đã nhìn thấy cảnh tượng đó rồi ư?!

Khi đến nơi, mọi người chỉ thấy Roxy ngồi đó mặt khóc thảm thiết đến độ chưa từng có. Cô còn dùng hai tay mình hóa băng nhọn mà cào rách da ấy vậy mà chẳng cảm nhận được sự đau đớn. Có ak thấu hiểu cho cảm giác hiện tại này của cô hay không? Cái cảm giác... mọi người đều lần lượt ruồng bỏ. 

Alen bước đến bên Roxy. Việc cô khóc lóc như vậy cũng khiến anh khó mà kiềm được nước mắt.

- Roxy... em còn anh cờ mà. Hãy cùng nhau... cùng nhau...

Tim anh thắt lại, dường như chẳng còn nghe đâu tiếng thút thít của Roxy nữa. Bây giờ cô y như người vô hồn vậy, tất cả chỉ còn lại là vỏ bọc bên ngoài thôi. Anh xin lỗi vì không thể bảo vệ được những gì quan trọng với em. Roxy...

*** 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.