Chương 87: Một sự hi hữu
Tại bệnh viện, Trương Ân Kỳ được các bác sĩ khẩn trương cấp cứu. Họ kiểm tra cổ họng và mạch đập của cô ấy, nhưng vết dao cắt không hề cạn thật sự rất khó cứu chữa. Nếu có làm hết mọi cách thì khả năng cứu sống cũng chỉ là 5 phần trăm, một con số vô cùng là hi hữu.
Bác sĩ nói rõ tình hình với Lục Nghị và khuyên anh nên vào gặp cô ấy lần cuối trước khi quá muộn. Lục Nghị nghe xong thì điên tiếc lên túm lấy cổ áo của bác sĩ, gằn giọng với ông ta: "Cứu sống cô ấy cho tôi, cho dù là 5 phần trăm đi chăng nữa thì ông cũng phải cứu sống cô ấy cho tôi!"
Lục Nghị trừng mắt: "Nếu không tôi sẽ giết chết cả nhà ông!"
Vị bác sĩ bàng hoàng, ông ta nói với một thái độ bức xúc: "Khả năng cứu quá hi hữu, tôi khuyên anh đừng vì đau buồn mà cố chấp."
Lục Nghị giật giật khóe miệng, anh ta đẩy bác sĩ vào phòng của Ân Kỳ sau đó rút súng chỉa thẳng vào trán của ông ta. Các y tá thấy vậy liền hoảng sợ bỏ chạy nhưng Lục Nghị đã nổ súng giết chết ngay một người. Đôi mắt đen tối và hung tợn của Lục Nghị lườm những người còn lại, và chiếu thẳng một tia chết chốc vào bác sĩ trưởng khoa: "Cứu cô ấy hoặc là tất cả các người sẽ phải đi chung với cô ấy."
Lục Nghị không lớn tiếng nhưng âm giọng và ánh mắt đó khiến mọi người phải khiếp đãm. Cánh cửa phòng sau đó bị khép chặt, bác sĩ và các y tá bắt buộc phải tiến hành mọi biện pháp để có thể cứu chữa cho Ân Kỳ.
Bên ngoài bộ phận an ninh của bệnh viện đang báo với lực lượng cảnh sát về một kẻ đang dùng súng uy hiếp các bác sĩ, hắn ta đã giết chết một nữ y tá. Khi tiếng súng của Lục Nghị vang lên đã kinh động tới tất cả bệnh nhân cùng những nhân viên khác trong bệnh viện, hiện tại mọi người đều đang trong tình trạng hoảng sợ và lo lắng.
Các y bác sĩ không còn cách nào khác, họ buộc phải cố gắng hết sức để cứu chữa cho Trương Ân Kỳ. Bây giờ, cho dù là một phần trăm đi chăng nữa thì bọn họ vẫn phải bằng mọi giá để giữ lại một phần trăm sự sống cho cô ấy. Cùng lúc này lực lượng cảnh sát đang khẩn trương đến bệnh viện X để giải cứu các con tin, họ cử đi ba xe cảnh sát và có tất thẩy là 10 cảnh sát tham gia nhiệm vụ. Lục Nghị nếu không nhanh chóng rời đi sẽ gặp phải bất lợi khi cảnh sát đến, nhưng vì sự sống của Ân Kỳ đang rất mong manh cho nên Lục Nghị bất chấp nguy hiểm của bản thân để gây áp lực lên bác sĩ. Anh ta muốn Ân Kỳ sống, cô ấy nhất định phải sống.
Bác sĩ tiến hành các bước cấp cứu cuối cùng cho Ân Kỳ, mạch đập của cô ấy đang rất yếu có thể chết bất cứ lúc nào. Một hai phút trôi qua đều là sự chiến đấu với tử thần. Quả thật ca cấp cứu rất khó khăn khi mà Ân Kỳ đột ngột có dấu hiệu tim ngừng đập, bác sĩ la lên và các y tá lập tức dùng máy sốc tim để lấy lại nhịp tim cho cô ấy.
Cả cơ thể của ân Kỳ nảy lên khi dòng điện áp từ máy truyền đến, bác sĩ làm liên tục nhiều lần với một hy vọng vô cùng mong manh để cứu Ân Kỳ. Lục Nghị tay vẫn cầm súng chỉa về hướng bác sĩ nhưng trong cõi lòng anh lại vô cùng run rẫy và đau nhói, ánh mắt đỏ hồng luôn hướng đến Ân Kỳ. Không phải là Lục Nghị không biết nhưng là do anh ta cố chấp, kỹ năng sát thủ của Lục Nghị nếu đã ra tay cứa cổ một ai thì đến 99,99% là đều phải chết. Vì thế, Ân Kỳ không sống được cũng là lẽ đương nhiên. Nhưng, nhưng mà anh ta không hề muốn ra tay với Ân Kỳ, anh ta không muốn giết chết cô ấy. Nếu như có thể quay lại thời điểm đó, nếu như anh ta biết đó thật sự là cô ấy thì anh ta tuyệt đối sẽ không làm hại cô ấy. Dù chỉ là một sợi tóc, Lục Nghị cũng sẽ không tổn hại đến Ân Kỳ.
Lục Nghị cảm thấy đau đớn, sợ hãi. Một loạt ký ức của 8 năm về trước bỗng quay về mạnh mẽ và dữ dội hơn bao giờ hết. Ngày đó, Lục Nghị cũng mang tâm trạng sợ hãi với ánh mắt cầu xin hướng đến các bác sĩ, thế nhưng bọn họ đã không thể cứu được mẹ của anh.
Cảnh tượng Ân Kỳ như khắc thêm vết thương lòng đã cố gắng quên đi của Lục Nghị.
Các bác sĩ bất lực ngưng lại việc kích tim, đôi mắt nặng nề của họ nhắm lại. Không thể cứu được rồi, thật sự họ phải chết cùng cô gái này sao. Bác sĩ đã hoàn toàn bất lực.
"Tại sao ngưng lại? Mau cứu cô ấy đi! Mau cứu cô ấy!"
"Tim đã không còn đập, chúng tôi không phải là thần thánh để mà ban phép màu cho cô ấy." Bác sĩ nhìn thẳng vào Lục Nghị mà nói.
Lục Nghị mắt như có ngàn vạn sự thù hận liếc nhìn người bác sĩ đó. Mọi người trong phòng khiếp đãm và sợ hãi, họ rất lo anh ta sẽ giết chết vị bác sĩ. Nhưng Lục Nghị đã không làm thế, anh lặng lẽ bước đến chiếc giường mà Ân Kỳ đang nằm.
Bàn tay của Lục Nghị cầm lấy bàn tay đang lạnh đi của Ân Kỳ, anh rơi nước mắt và nói: "Nếu chúa là người cuối cùng có thể cứu được em."
Lục Nghị đã cầm lấy thiết bị sốc điện tim, anh ta kích điện rồi kích lên ngực của Ân Kỳ bằng một ý trí cuối cùng, một lần cuối cùng và đức tin cuối cùng.
Nữa người của Ân Kỳ bị sốc điện mạnh, lập tức nảy lên, cùng lúc ấy âm thanh từ máy đo nhịp tim bắt đầu có tính hiệu khả quan.
Tích..tích...tích âm thanh của máy đo nhịp tim vang lên đồng đều.
Các y bác sĩ bỗng dưng nâng lên ánh mắt kinh ngạc, nhịp tim của Ân Kỳ đã được hồi phục, cô ấy đang thở lại và họ khẩn trương cấp cứu tiếp tục cho cô. Họ không thể ngờ việc kích tim lần cuối lại giúp cho cô gái có thêm cơ hội sống, đây quả là điều rất hi hữu và cũng là một kỳ tích đối với Trương Ân Kỳ.
Trong lúc này, tại căn cứ của tổ chức RED. Giã Kim Đại đang cầm điện thoại để nghe một báo cáo từ thuộc hạ của ông ta.
"Chủ nhân, Lục Nghị đã không thực hiện nhiệm vụ."
Giã Kim Đại lạnh lẽo chớp mắt, thuộc hạ của ông ta sau đó nói tiếp: "Lục Nghị muốn cứu một cảnh sát mà từ bỏ nhiệm vụ, hiện tại anh ta đang ở bệnh viện X."
Giã Kim Đại nghe xong thì đặt máy xuống sau đó lại nhấc máy lên lần hai.
"Thuộc hạ nghe thưa chủ nhân."
"Đến bệnh viện X, lôi Lục Nghị về đây!" Giọng nói của Giã Kim Đại nặng nề thanh âm, ông ta đang rất tức giận.
Bên đầu dây Trần Hạo nhíu nhẹ mi tâm, anh ta nói: "Thuộc hạ nhận lệnh."
Trần Hạo buông điện thoại xuống, anh ta nghĩ: "Xưa nay Lục Nghị rất cẩn trọng khi hành sự, cậu ta chưa từng làm bất cứ việc gì để chủ nhân phải ra chỉ thị cưỡng chế với cậu ta. Rốt cuộc là thằng nhãi đó đang quậy phá cái gì chứ?"
Trần Hạo ngay sau đó đã lái xe đến bệnh viện X, nơi mà lực lượng cảnh sát đang tiến hành bao quây để bắt giữ sát thủ số ba. Lục Nghị vẫn còn đang ở trong phòng cấp cứu của Trương Ân Kỳ, với tất cả sự nỗ lực và cả sự dồn ép của Lục Nghị các y bác sĩ đã lấy được 5 phần trăm sự sống vô cùng mong manh cho nữ cảnh sát. Cô ấy hiện tại đã vượt qua được ngưỡng cửa của tử thần, khâu còn lại là dựa vào sự hồi phục từ ý trí và thể trạng của cô ấy. Ý trí của bệnh nhân luôn là thứ mạnh mẽ nhất để giúp họ nhanh chóng được phục hồi sức khỏe.
Bác sĩ nói với Lục Nghị: "Cổ của cô ấy bị cứa khá sâu, ảnh hưởng đến dây thần khinh chi phối giọng nói. Trong quá trình hồi phục thì cô ấy sẽ phải hạn chế nói. Bởi vì, nói chuyện sẽ gây đau đớn và ảnh hưởng tới vết thương, nếu muốn giao tiếp với cô ấy thì nên dùng cử chỉ hoặc viết ra giấy."
Bác sĩ sau đó lại nói: "Những gì cần làm chúng tôi cũng đã làm, cô ấy đã được cứu sống. Bây giờ, anh có thể thả chúng tôi được rồi chứ?"
Lục Nghị hạ xuống ánh mắt, một hơi thở dài lan tỏa: "Ra ngoài hết đi." Anh mệt mỏi cất giọng, bác sĩ và y tá nhanh chóng chạy ra ngoài trong sự sợ hãi vẫn chưa thể tan biến.
Lục Nghị đã cho bọn họ ra ngoài mà không giữ lại một ai để làm con tin, vì vậy cảnh sát rất dễ dàng để xông vào trong căn phòng của Ân Kỳ để khống chế Lục Nghị.
Cả đội cảnh sát xông vào, họ đều chỉa súng đến Lục Nghị và một người trong số họ nói: "Chúng tôi là cảnh sát mau giơ hai tay lên!"
Lục Nghị không phản ứng gì anh ta chỉ đứng nhìn Ân Kỳ, đưa bàn tay sờ nhẹ lên gò má của cô ấy: "Em ngoan lắm!"
Lục Nghị chỉ nói như vậy với Ân Kỳ rồi bị cảnh sát còng tay dẫn ra ngoài. Lục Nghị không tỏ ra một chút phản kháng nào mà bước đi theo cảnh sát. Trong lúc anh ta bước đi mọi người ở bệnh viện đều dòm ngó với tất cả sự tò mò, và thậm chí là bàng hoàng khi xác chết của cô y tá cũng cùng lúc được đẩy ra khỏi căn phòng. Nói đến kẻ giết người thì ai cũng phải sợ hãi, nhưng chẳng ai có thể nhìn rõ được dung mạo của Lục Nghị bởi thói quen đội nón và kéo sâu mũ nón xuống tầm mắt của anh ta.
Ra đến bên ngoài Lục Nghị mới dần bước chậm lại, ánh mắt của sát thủ bắt đầu kéo đến tia tăm tối.