Chương 75: Không còn sợ nữa
Bầu trời về đêm, mang theo một chút giá lạnh của không khí ẩm thấp, Hiểu An sau khi ra khỏi đồn cảnh sát thì đứng yên ở bên lề đường gần ngay một trụ đèn giao thông. Cô bây giờ không biết phải đi đâu về đâu, trong người An lại không có lấy một đồng xu dính túi. An lẻ loi và buồn tủi, cô nâng mắt lên nhìn những chiếc ô tô chạy vụt trên đường mà cõi lòng lại thêm u buồn.
Kéttt...bỗng một chiếc xe sang trọng màu đen, thắng gấp trước chỗ An đang đứng.
Hiểu An ngạc nhiên nhìn lên.
Người trong xe hạ xuống cửa sổ, ló đầu ra bên ngoài đá mắt với An một cái: "Cô được thả sớm hơn tôi nghĩ đấy."
Hiểu An vẫn chưa hết sững sờ. Lục Nghị có mặt rất đúng lúc ở đây, không lẽ mọi việc đều nằm trong dự tính của anh ta?
"Nhanh lên xe đi, cô không lạnh à?"
Hiểu An mở cửa xe bước lên ngồi đằng sau, đôi mắt cô hoang mang nhìn Lục Nghị chăm chú. Lục Nghị quan sát biểu hiện của An qua kính chiếu hậu thì cười rồi nói: "Bộ thấy tôi đẹp trai hơn mọi ngày hay sao mà cô nhìn tôi đắm đuối vậy?"
Hiểu An không trả lời mà chỉ cụp mắt xuống. Lục Nghị cũng thôi hỏi anh ta chỉ cười cười rồi cho xe chạy đi. Khi chiếc xe của Lục Nghị rời khỏi khu vực đồn cảnh sát, thì bên trong Trương Ân Kỳ đã nhanh chóng kết nối tín hiệu thu được từ điện thoại của Quách Hiểu An. Khóe môi Ân Kỳ nhẹ kéo một đường cong đầy tự tin, cô cầm bộ đàm và nói: "Bám theo."
Trên xe Quách Hiểu An ngồi im lặng, cô không hề hỏi Lục Nghị bất kỳ một câu hỏi nào, trong cô ấy cứ như một người không hề tồn tại. Lục Nghị tay giữ vô lăng, thỉnh thoảng vẫn liếc nhẹ qua kính chiếu hậu để nhìn Hiểu An anh ta cứ thấy cô ấy im lìm thì nhếch khóe miệng.
"Cô có biết vì cô mà tôi xém bị đập chết không?" Lục Nghị chợt lên tiếng nói với Hiểu An.
Hiểu An lúc này mới nâng đôi mắt lên và nói chuyện với Lục Nghị: "Liên quan gì đến An?"
"Liên quan gì hả? Ngoài Hạo ca ca của cô thì ai có thể liên quan đến cô nữa đây?"
Hiểu An lại không hiểu lời Lục Nghị nói: "Anh ấy thì sao chứ?"
Lục Nghị thở dài, tỏ vẻ chán nản: "Cô còn hỏi anh ấy thì sao ư? Haiz! Cô không biết là Trần Hạo nổi điên tới mức nào nên mới nói thế. Anh ta đã rất tức giận khi nhận tín hiệu âm thanh của cô, anh ta tức đến mức muốn lao vào tôi như chiếc xe tải ấy. Cũng may là lúc đó còn có chị Tam, tôi còn chuồn được, không thôi là no đòn rồi."
Hiểu An bất giác rũ thấp đôi mắt, cô nghe vậy thì cũng đã hiểu: "Ai bảo anh quấy rầy anh ấy làm gì?"
Lục Nghị nhướng hàng lông mày: "Cái gì? Bây giờ cô còn trách tôi nữa hả? Ôi thiệt là!"
Lục Nghị ngưng một chút thì nói: "Nếu không phải là tôi kết nối cho cô nghe giọng của anh ta thì cô có tỉnh táo lúc đó không? Cô đừng nói với tôi là cô không sợ đấy nhé."
Hiểu An im lặng trước câu hỏi của Lục Nghị. Lục Nghị tặc lưỡi một cái thở ra rồi nói: "Lát nữa gặp anh ta thì nhớ cư xử sao cho ổn, không là hắn lại phát khùng lên với cô đấy. Trần Hạo không có thương hoa tiếc ngọc như tôi, vậy nên cô phải cẩn thận."
"Anh muốn đưa An đến chỗ anh ấy sao?" An tỏ ra bất ngờ.
Lục Nghị cười: "Muốn gì nữa, tới chỗ rồi nè."
Hiểu An ngỡ ngàn nhìn ra bên ngoài cửa sổ, tuy trời tối đen nhưng cô vẫn có thể nhận ra đây là chỗ của Trần Hạo. Lục Nghị chạy thêm một xíu thì dừng xe, anh ta cất tiếng: "Xuống đi."
Hiểu An quay lại nhìn Lục Nghị: "Tại sao anh lại đưa An về nhà của Hạo ca ca chứ?"
Lục Nghị ngoảnh ra sau, một tay đặt lên đầu ghế, thản nhiên nói: "Không đưa cô về đây thì về đâu? Không lẽ cô muốn ở chung với tôi nữa hả?"
Hiểu An nhíu mày bối rối.
Lục Nghị tiếp tục nói: "Hay là cô thích tôi hơn Trần Hạo? Ấy chết, như vậy không có được đâu, Trần Hạo sẽ đập nát tôi như đập một cục gạch mất thôi. Cô làm ơn tha tôi đi mà."
"Anh thôi đi." Hiểu An bức bối nhíu xuống hàng lông mày, cô đang rối lòng mà Lục Nghị thì cứ châm chọc cô.
Lục Nghị thấy vậy thì cười một cái nhưng sau đó cũng ngừng lại sự trêu đùa, anh ta nghiêm túc nói với An: "Mau vào trong đi, tôi đã nói cô bị tổ chức RED khống chế thì cô sẽ không bao giờ thoát được đâu. Chủ nhân muốn đưa cô sang Tây thì cô phải sang Tây, sang Đông thì cô phải sang Đông. Cô căn bản không có sự lựa chọn."
Hiểu An nhìn chằm chằm Lục Nghị, nhưng cô chỉ có thể im lặng mà không nói được gì trước sự uy hiếp của tổ chức RED. Bởi vì, Lục Nghị nói không hề sai.
"Vào nhanh đi trước khi Trần Hạo tắt hết đèn. Nếu không cô mà ló mó ở nhà của anh ta, thì coi chừng anh ta cho cô một phát đạn vào đầu đấy."
Quách Hiểu An buộc phải bước xuống xe, cô vừa bước xuống thì Lục Nghị cũng đã chạy xe đi ngay. An quay ra sau rồi bất chợt thở dài, cô đi đến trước cổng nhà của Trần Hạo rồi đưa tay nhấn vào chuông cửa.
Trần Hạo ở bên trong quan sát qua camera ghi hình, anh ta nhìn thấy Quách Hiểu An thì đôi mắt lãnh huyết chớp nhẹ. Hiểu An chỉ nhấn chuông duy nhất có một lần. Cô đứng đợi Trần Hạo, mặc dù đã năm mười phút trôi qua nhưng cô không hề nhấn chuông lần thứ hai, cô chỉ lặng lẽ đứng ở bên ngoài hạ xuống hàng mi buồn đượm mà đợi chờ Trần Hạo.
"Cô đến đây làm gì?" Giọng nói của Trần Hạo chợt truyền đến, Hiểu An liền nâng đôi mắt vừa ngạc nhiên lại vừa xúc động nhìn thẳng vào ánh mắt rất nghiêm khắc của Trần Hạo. Anh ấy vẫn nhíu mi tâm mỗi khi nhìn thấy cô, lúc nào cũng chau mày và khó chịu. Nhưng An đã quen với hình ảnh này của anh ấy, trong lòng cô cảm thấy thật ấm áp khi nhìn thấy Trần Hạo.
"Là Lục ca đưa An đến, là người trong tổ chức của anh." Hiểu An nói.
Trần Hạo chớp mắt lạnh lẽo cất giọng: "Là người trong tổ chức của tôi? Cô tưởng tôi không biết hay là tưởng tôi quên Lục Nghị là thành viên của RED?"
"An không có ý đó, chỉ là..."
"Là cái gì?"
"Là nhiệm vụ của anh ta." Hiểu An lại hạ xuống đôi mắt. Cô nghĩ, cô nói như thế thì Trần Hạo cũng đã hiểu là An bị ép phải đến đây, chứ không phải là cô có ý muốn làm phiền anh ấy.
Trần Hạo yên lặng một hơi thở nhẹ phả ra, anh ta xoay người lạnh lùng đi vào trong. Hiểu An đi từ từ theo sau lưng của Trần Hạo, cô bước từng bước ánh mắt nhìn anh ấy từ đằng sau, bỗng dưng An lại rơi nước mắt. Cô tủi thân nên cứ không kiềm được, lúc anh ấy mở cửa cô đã muốn bật khóc rồi, cô đã muốn nói với anh ấy là cô đã rất sợ hãi, đã rất khiếp đãm. Và cô đã muốn ôm lấy anh ấy, thật sự rất muốn được ôm lấy anh ấy. Bởi vì, kể cả ngay lúc này cô vẫn cảm thấy người mình run sợ, lạnh toát tay chân, nhịp thở vẫn không hề ổn định. Cô đã giết người, cảm giác máu của người đàn ông đó quăng lên mặt nó vô cùng khủng khiếp, mặc dù ở đồn cảnh sát cô đã cố rửa cho sạch nhưng ký ức đen tối đó có lẽ sẽ đeo bám cô suốt cả một đời.
An đi thêm vài bước thì dừng lại, cô sợ tiếng thút thít của mình Trần Hạo sẽ nghe thấy, anh ấy rất ghét ai khóc lóc bên tai của anh ấy nên cô không dám đi theo. An đứng lại mà đưa tay che lấy miệng, cô đã cố gắng gượng nhưng vẫn không thể khiến mình dừng lại việc phải khóc.
Trần Hạo đang đi thì cảm nhận được tiếng bước chân của An không vang lên nữa, cô ta đã đứng lại. Trần Hạo cũng ngừng bước chân, anh ta xoay người ra sau. Hiểu An thấy thế thì cũng nhanh chóng quay người để anh ấy không phải khó chịu khi nhìn thấy nước mắt của cô.
"Đi tới đây." Trần Hạo lạnh lùng bảo nhưng Hiểu An không đi, Trần Hạo bực mình lên mà gắt giọng: "Tôi bảo đi tới đây!"
Hiểu An cắn mối, cô lau cho nhanh nước mắt rồi quay sang hướng của Trần Hạo. Cô đi đến theo yêu cầu của anh ta nhưng lại không dám ngẩng cao đầu khi nhìn Trần Hạo.
Hiểu An khẽ thốt lên với một chút sụt sùi của thanh giọng: "Anh đi tiếp đi."
Trần Hạo hạ mắt xuống nhìn An: "Cô còn sợ lắm sao?"
Trần Hạo thừa biết Hiểu An tại sao lại khóc, cô ấy đơn thuần và ngây thơ đến vậy bỗng dưng hôm nay lại giết chết một người, nếu bảo cô ấy không sợ thì đó không phải là Quách Hiểu An.
An nhẹ nâng đôi mắt ướt nhìn Trần Hạo, một ánh mắt yếu ớt và sợ hãi của một cô gái nhỏ, vừa đáng thương lại vừa xót xa. Trần Hạo giãn nhẹ cái nhíu mày, sự nóng nảy không còn nhiều ở ánh nhìn của anh ta.
Chiếc áo khoác Trần Hạo đang mặc được cởi ra, anh ta khoác lên vai An rồi nói: "Cô sợ việc đó hơn hay là sợ tôi giết cô hơn? Nín đi đừng có để tôi phải phát cáu lên vì nước mắt của cô."
Trần Hạo là thế, chẳng bao giờ nói với An một lời ngọt ngào, nhưng có lẽ anh ấy không muốn quát An như trước nữa, không quá khó chịu khi cô thút thít bên tai anh ấy. Trần Hạo chợt bước đi nhưng được vài bước chân nhỏ thì anh ta chợt ngoảnh lại, rồi nắm lấy bàn tay đang lạnh của Hiểu An, nắm tay An trong lòng bàn tay mạnh mẽ của anh ta.
Hiểu An trong lòng bồi hồi, cô bước đi theo Trần Hạo, An cảm thấy lúc này cô không còn sợ nữa, cô không sợ vì Hạo ca ca đang nắm lấy tay của cô, cô không còn sợ bởi vì anh ấy đang ở bên cạnh của cô.