Thế Giới Anh Ấy Sống

Chương 180: Cái kết (11)




Hắn nở một nụ cười, hai ngón tay đưa lên Airpods tắt nhạc bằng tính năng cảm biến lực. Đôi con ngươi ngạo nghễ hướng đến người đang mặc trang phục có phần giống hắn.

"Chúng ta có quen nhau không?"

Người đến tìm hắn hay nói cách khác người đang chắn đường hắn là một kẻ hắn chưa từng được gặp. Trong thế giới ngầm, sát thủ thường làm việc rất kín đáo, họ không lộ diện thân phận thật, cũng rất hiếm ai có thể nhìn thấy sát thủ. Vì chỉ người cùng tổ chức, những kẻ nào bị họ nhận lệnh giết hay những bang hội cần phải thanh trừ thì mới có cơ hội nhìn thấy sự xuất hiện của sát thủ. Ngoài ra thì hành tung của họ đều rất bí ẩn.

Tên này cũng vậy, hắn cũng là một sát thủ hoạt động bí mật cho một băng đảng hay tổ chức nào đó, nhưng hắn cũng chưa từng giáp mặt với sát thủ số ba của Tam Hổ trong tổ chức RED. Vậy mà hắn lại dám để lại hai từ Lục Nghị cho cảnh sát, một là hắn muốn thách thức Lục Nghị và hai là hắn muốn nhử người của RED đến.

"Tao cần phải quen với mày sao?" Lục Nghị cất giọng lạnh lẽo, ánh mắt nhìn tên đó như đám mây đen ẩn chưa sấm chớp.

Hắn kệch cỡm cười và thè đầu lưỡi ra mép miệng, nhưng bàn tay lại gian manh rút súng bắn Lục Nghị. Lục Nghị lập tức nhảy sang hướng bên phải để né đạn.

Lục Nghị chống tay xuống đất, anh cầm lấy một chai thủy tinh ném về hướng của tên kia. Chai thủy tinh liền bị bắn vỡ nát. Lục Nghị chạy tới nhảy lên đá bay súng của tên đó.

Hắn lao tới tung chân trái đá cao lên vùng đầu của Lục Nghị thì bàn chân của hắn đã bị đánh cái bốp phải thu về lại, hắn tiếp tục tung cước bằng tay phải nhưng cánh tay ấy cũng tức khắc bị bàn tay trái của Lục Nghị đánh xuống một quyền khiến hắn đau mà phải "ah" lên một tiếng.

Hắn tức giận nét mặt căng lên tiếp tục tấn công liên tục bằng nắm đấm ở cả hai tay nhưng hai cánh tay của hắn đều bị phá đòn. Lục Nghị vươn thẳng cánh tay trái, nắm đấm của anh đấm vào ngực của hắn khiến hắn lùi lại vài bước ra sau.

Hắn nhào tới vương chấn đá nhưng mẹ kiếp đòn đá nào của hắn cũng bị phá, Lục Nghị đá ngược lại liên tục những cú đá lên chân của tên sát thủ, cuối cùng anh kết đòn bằng một cú đánh từ tay xuống đầu của hắn.

"Bốp!!!"

Tên đó ngã lăn xuống đất một cái đụi, khi hắn đứng dậy liền tức thì bị Lục Nghị lao tới đạp một phát vào ngực, lực chân làm cho hắn lùi cái ự vào một khung cửa sắt. Chân phải của Lục Nghị tung cú đá liên tục ba cú lần lượt lên phần bắp đùi; hông phải; và bắp tay của hắn, sau đó là một cú xoay người của Lục Nghị vận dụng lực mạnh đá cái bốp vào đầu khiến tên sát thủ này ngã úp mặt xuống đất, không còn sức để đứng dậy.

Lục Nghị bước tới, anh ngồi xuống chĩa khẩu súng vào sọ của hắn, lạnh lẽo nói: "Thân thủ của mày chỉ như một con sâu uốn éo vậy, thế mà mày dám lấy danh tính của tao để đi giết người sao? Hạng như mày rất là rẻ rách với tao, mày muốn giết ai tao cũng chẳng bận tâm. Nhưng mày đụng đến người thân của Ân Kỳ khiến cô ấy phải đau đớn khóc than thì mày đã không xong với tao rồi."

Ánh mắt chết chóc của Lục Nghị lóe lên, anh ta bắn liên tiếp ba phát đạn. Âm thanh phát ra rất chói tai, từng viên đạn bắn vào mặt bê tông sát ngay mé đầu của tên hung thủ đã giết chết Trương Hồng Lĩnh. Cát bụi bay lên xông vào trong mũi của hắn.

"Không cần phải run, tao không để mày chết dễ dàng vậy đâu."

Lục Nghị nói xong thì cúi đầu thấp một chút, nói vào tai của hắn: "Thật ra tao làm sát thủ nhưng không thích dùng súng cho lắm, ngược lại thì tao thích chơi dao hơn."

Lục Nghị nói xong thì chớp xuống đôi mắt.

Một lúc sau, cảnh sát nhận được tin báo liền có mặt tại hiện trường. Họ tìm thấy tên hung thủ, hắn nằm dưới đất trên người có máu chảy nhưng hắn không chết chỉ là không thể đi đứng được. Bởi vì bốn vị trí gân của hắn ở đùi, gót chân, vai, bắp tay đã bị dao làm đứt, có khả năng sẽ bị tàn tật xuống đời.

Cảnh sát khiêng hắn đi vì không thể áp giải theo lệ thường. Tên hung thủ thật sự cuối cùng cũng đã bị bắt.

Màn đêm buông xuống, trong khoản không gian tĩnh lặng Lục Nghị cầm trên tay một chuỗi hạt. Đã lâu lắm rồi anh mới lại lần chuỗi, nếu là trước đây thì đôi bàn tay này của anh cầm chuỗi hạt sẽ thật thanh sạch. Bây giờ thì bàn tay nhuốm đầy máu này lại mang đến một sư dơ bẩn nơi tâm hồn, có thể trên đời này Lục Nghị không còn cơ hội để quay lại sống là mình như trước đây. Nhưng điều đó cũng không còn quan trọng, vì anh đã mãn nguyện rồi. Anh đã tìm được mẹ, mẹ vẫn đang sống và được chăm sóc tốt. Nếu Ân Kỳ có thể tỉnh lại nữa thì anh sẽ không còn điều gì phải hối tiếc.

"Xin đức Chúa hãy ban bình an cho Trương Ân Kỳ, xin Ngài hãy che chở cô ấy."

Hàng mi dài nhẹ rũ xuống, từng hạt chuỗi được lần qua kèm theo những lời kinh nguyện.

Văn Hi ngồi bên cạnh giường bệnh của Trương Ân Kỳ, vú nuôi cũng đang ở trong phòng bệnh. Bà lau người cho Ân Kỳ, nhưng cũng quan sát Văn Hi. Từ lúc ăn cơm ở căn tin xong thì không thấy nó khóc nữa, như thế cũng tốt vì Văn Hi khóc hoài bà cũng lo nhưng cũng chẳng hiểu điều gì đã khiến cho con bé trấn an tinh thần nhanh như vậy? Bà không cho rằng là do bà khuyên nên Văn Hi nghe lời, vì bà khuyên nó đâu phải mới đây. Nói mãi mà nó vẫn cứ khóc là khóc, hễ thấy bác sĩ vô khám cho Ân Kỳ là nó đã ưa ứa nước mắt rồi.

"Lạ thật!"

Vú nuôi không biết nguyên nhân tại sao Văn Hi lại thay đổi nhưng nếu là Ân Kỳ thì có lẽ Ân Kỳ sẽ biết. Văn Hi rất nghe lời Lục Nghị, vì cô em của cô ấy rất thích anh ta. Cử chỉ Lục Nghị vươn tay sang gạt nước mắt cho đã làm Văn Hi rất là xúc động. Anh ấy nói khóc mắt sẽ dữ, ăn ít sẽ xấu nên Văn Hi không muốn khóc nữa, ăn cũng ráng ăn cho nhiều. Cô có thể xấu và dữ trước mặt bất kỳ một ai nhưng với anh ấy thì không có được.

Văn Hi chống tay lên giường bệnh, bàn tay thì giữ cằm, cô nhìn chị của mình rồi thầm hỏi: "Tại sao chị đỡ đạn cho anh ấy vậy? Chị ghét anh ấy lắm kia mà."

Văn Hi sau đó lại nghĩ ngợi nhưng lý do thì phải đợi chị tỉnh lại thì mới hỏi được. Cô cũng đã có ý định hỏi cái anh đội trưởng họ Diệp nhưng không thấy anh ta vô viện nữa, chắc là bận xử lý công việc.

Mặc dù biết là phải đợi đến khi Ân Kỳ tỉnh thì mới có thể hỏi chuyện, nhưng cô bé lại không ngăn được một câu rất muốn hỏi chị ấy trong lòng: "Anh đẹp trai tên gì vậy chị? Đến bây giờ em vẫn không biết tên của anh ấy. Dù chị ghét người ta nhưng nói cho em biết cái tên được không? Lúc thấy anh ấy em muốn gọi nhưng không biết tên thì thật khó."

Văn Hi thở ra, cô nhìn chị của mình nhưng trong mắt thì chỉ hình dung ra Lục Nghị. Cô tự hỏi sao trên đời lại có người đẹp như thế chứ, mà anh ấy còn rất hiền lành. Người như vậy làm sao có thể là tội phạm hay gì đó được. Haiz! Không biết khi nào anh ấy mới đến tìm mình nữa đây.

Văn Hi đang mải nghĩ ngợi thì bỗng nghe Vú thốt lên: "Ân Kỳ!"

Văn Hi vội bỏ tay xuống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.