Tại nơi của ngày hôm đó, trên vách núi cao Trần Hạo một mình đứng ở đấy nhìn biển trời mênh mông. Những con sóng vỗ thật mạnh vào thành vách rồi từ từ xua đi. Hình ảnh của cô gái ấy hiện lên trong ký ức anh, một ký ức mà anh sẽ không bao giờ quên.
"Anh có từng yêu thương một ai chưa?"
"Yêu thương nghĩa là gì?"
"Con người ai mà chẳng biết vui biết buồn, An không tin anh không biết buồn là gì."
"Trong từ điển của tôi chữ buồn không tồn tại."
"Anh nói anh buồn cũng được mà…"
Những gì Hiểu An nói trước đây, Trần Hạo luôn phớt lờ hoặc chỉ nhếch lên một nụ cười nhạt. Nhưng thật ra trong tâm anh luôn ghi nhớ những gì cô ấy nói, ghi nhớ những lần anh làm An khóc và cả những lần anh làm cô ấy đau. Cho dù anh có tàn ác với Hiểu An như thế nào thì đồ đần đó vẫn luôn nghĩ cho anh. Trần Hạo biết hiểu An sợ anh đau nên mới không đưa tay cho anh, anh cũng biết cô ấy sợ sát thủ của RED sẽ làm hại anh nên An mới bất chấp không nắm lấy bàn tay của anh. Nhưng...em có hiểu được không, cho dù anh có đau đớn như thế nào thì anh cũng sẽ nắm lấy tay em mà. Tại sao em lại khờ như vậy? Em nghĩ cho em một lần không được sao? Em mặc kệ anh một lần không được sao? Anh có chết cũng được, nhưng em thì không đáng phải mất mạng như vậy em có hiểu không?
Trần Hạo nhắm chặt đôi mắt, những dòng lệ tuôn rơi: "Anh phải làm gì bây giờ mới được? Anh phải làm sao cho em đây An? Anh rất muốn cứu lấy em nhưng đã mấy ngày trôi qua rồi, anh còn có thể cứu được em nữa không?"
Xưa nay Trần Hạo máu lạnh vô tình, không biết đến yêu thương, không biết đến buồn bã. Nhưng bây giờ thì Trần Hạo không còn như thế nữa, anh đang cảm nhận rõ sự mất mát, cảm nhận rõ nỗi buồn bi, cảm nhận rõ thế nào là đau thương. Nơi trái tim như có một mũi dao vô hình đâm xuyên thấu, máu không chảy ra như khi thương tổn của thể xác nhưng nỗi đau từ bên trong còn dày vò hơn rất nhiều. Trần Hạo lần đầu tiên trải qua một sự bất lực, lần đầu tiên nhận thấy bản thân mình vô dụng. Bởi vì, cho dù anh ta có tài giỏi đến đâu thì anh ta cũng đã không cứu được An. Ngay cả việc tìm kiếm tung tích của cô ấy, người còn sống hay đã chết cũng không thể tìm được. Trần Hạo dường như lực bất tòng tâm. Đáy biển này sâu, sóng vỗ mạnh có lẽ đã kéo Hiểu An đi rất xa bờ. Cá cũng đã có thể nuốt chửng An hoặc thi thể đã dạt vào một nơi nào đó mà Trần Hạo vẫn chưa thể tìm ra.
Nhưng tất cả những bất hạnh đến với An là do ai đã gây ra? Trần Hạo nhìn thấy một viên đạn dưới chân của mình, anh ngồi xuống nhặt viên đạn ấy lên. Đôi mắt ngập nước và ửng đỏ của Trần Hạo bỗng chốc trở nên tối tăm. Đạn của tổ chức RED, là Giã Kim Đại đã cử người đến để dẫn dụ An phải ra khỏi sự bảo vệ của cực đặc vụ Lương Thành. Nếu Hiểu An gặp anh là vận đen của cô ấy thì căn nguyên của vận đen ấy là chủ nhân của RED. Chính ông ta đã nói lời mà không giữ lấy lời, dùng Quách Hiểu An để đám sát thủ khống chế anh. Đến cùng cô ấy vì bảo vệ cho anh mà phải rơi xuống biển sâu lạnh lẽo, bây giờ sống chết cũng không rõ.
Trần Hạo bóp chặt viên đạn trong tay, lực bóp rất mạnh như anh muốn nghiền nát nó trong lòng bàn tay của mình. Sự phẫn nộ dâng lên như một cơn bão lớn. Lúc này Trần Hạo không cần biết là cái chết của bố có phải do phe nhánh của RED gây ra hay không, giờ lão đã đụng đến Hiểu An thì anh sẽ cộng lại cả hai mối thù này tính chung luôn thể. Anh sẽ bắt lão phải trả giá cho sự tàn ác của lão. Cái tổ chức mà anh đã trung thành bấy lâu nay bây giờ sẽ do chính anh hủy diệt. Anh sẽ mang tro bụi đốt từ căn cứ của RED đến để rải xuống biển, nơi mà An đã rơi xuống.
Cho dù Trần Hạo này chỉ còn chút hơi thở thì anh cũng sẽ không buông tha cho Giã Kim Đại.
"Ông hãy đợi đấy!"
____
Lục Nghị mấy ngày nay đều không muốn ăn uống, cai ngục đưa thức ăn tới thì hôm sau đều y nguyên như vậy. Người bị giam kia không hề đá động tới thức ăn.
Cái ngục dọn thức ăn thì đứng chống mạnh, anh ta nghĩ Lục Nghị chê cơm tù nên khinh bỉ và xem thường. Không những thế tên cai ngục này còn bỡn cợt với tù nhân, anh ta biết Lục Nghị là tội phạm nguy hiểm. Lục Nghị vào đây vẫn không được tháo còng tay mặc dù đã bị giam lỏng vào trong lồng sắc. Nhưng quan sát tội phạm này mấy ngày người cai ngục thấy hắn có vẻ bị đờ đẫn đi, vì thế anh ta đã chế giễu Lục Nghị bằng cách bóc nắm cơm ném vào mặt anh ấy.
"Chê hả? Chê thì nuốt nước bọt mà sống nha." Cai ngục cười, hắn còn lấy ca nước hất vào Lục Nghị. Nhưng cho dù hắn có làm gì thì Lục Nghị vẫn ngồi yên như một cục đá.
"Hừm!" Cai ngục đứng dậy bưng chén cơm và ca nước của Lục Nghị đi.
Lúc đi ra thì gặp cảnh sát của tổ trọng án đi tới. Cô ấy nhìn thức ăn nên hỏi: "Tù nhân không muốn ăn sao?"
Anh cai ngục nói: "Từ khi vào đây thì hắn đã như người mất hồn rồi, cơm không ăn, nước cũng không uống. Sớm muộn chưa ra tòa xử thì cũng chết trong nhà lao."
Cảnh sát Tịnh nghe vậy thì không hỏi gì thêm, cô đi tới phòng giam của Lục Nghị đứng nhìn anh ta. Trông người rất tiều tụy, anh ta định như thế này mãi sao.
"Anh nên ăn uống, có thể đội chống mafia vẫn cần đến sự giúp đỡ của anh. Vì tôi nghe nói là tên cầm đầu của tổ chức RED vẫn chưa bị bắt."
Lục Nghị nghe nhưng vẫn im lặng không nói gì cả, anh ta vẫn hạ thấp đôi mắt và ngồi thẩn thờ trong một góc như vậy.
Cảnh sát Tịnh nhẹ thở ra, hàng mi cô chớp nhẹ. Nhìn anh ta như thế cô cũng có thể hiểu, dù cảnh sát Trương luôn bài xích với Lục Nghị nhưng với những gì anh ta đã làm cho đội trưởng thì cô nghĩ là anh ta rất yêu cô ấy. Chỉ là đội trưởng Trương không chịu nhìn nhận mà thôi.
"Trương Ân Kỳ vẫn còn sống, tuy cô ấy đang phải can thiệp ECMO nhưng vẫn giữ được sự sống. Nếu anh muốn gặp lại đội trưởng Trương thì hãy nên chịu ăn uống đi, nếu không lúc cô ấy đến thì anh đã chết mất tiêu rồi."
Khi cảnh sát Tịnh nói đến việc Ân Kỳ còn sống thì đôi mắt của Lục Nghị mới có sự động đậy. Ánh mắt không còn để tâm đến bất kỳ điều gì bỗng dưng đã có chút tia sáng, anh nhìn cảnh sát Tịnh như thể muốn nói: "Cô đừng gạt tôi."
Cảnh sát Tịnh đứng tựa lưng vào vách, cô có thể hiểu được ánh nhìn nghi ngờ đó của Lục Nghị, anh ta đang không tin những gì cô nói nhưng trong lòng thì lại rất mong đó là sự thật. Đáng ra cảnh sát Tịnh sẽ không đến gặp Lục Nghị, cô cũng rất hận vì anh ta đã giết chết đồng đội của mình. Nhưng vì tổ trọng án đã điều tra được kẻ giết chết ông Trương Hồng Lĩnh không phải là anh ta. Cũng chính bởi lý do đó mà cô đến đây, vì cô nghĩ đội trưởng Trương sẽ cảm thấy áy náy khi đã nghĩ oan cho Lục Nghị, cô đến để thay đội trưởng củng cố tinh thần cho anh ta. Vì việc công thì tư thù đành phải gạt sang một bên. Cảnh sát vẫn cần đến sự giúp đỡ của Lục Nghị để bắt được Giã Kim Đại, như thế mới có thể triệt phá được hoàn toàn đường dây của tổ chức RED.
||||| Truyện đề cử:
Boss Là Nữ Phụ |||||
"Anh phải cố mà sống đi, chí ít anh phải sống cho đến ngày gặp đội trưởng Trương. Vì chắc chắn nếu khỏe lại cô ấy sẽ chạy đi tìm anh đấy."
Cảnh sát Tịnh chỉ để lại lời cuối như vậy rồi bỏ đi. Lục Nghị là người thông minh, anh ta nghe ít nhưng sẽ hiểu nhiều. Cảnh sát Tịnh không cần nói vòng vo, vì mấy lời đó cũng đủ khẳng định cho Lục Nghị biết là Trương Ân Kỳ vẫn còn sống.
Cảnh sát Tịnh đã đi khỏi, phòng giam lại trở nên yên tĩnh nhưng Lục Nghị cũng không còn như người vô tri vô giác. Khi biết cô ấy vẫn chưa chết thì đôi mắt của Lục Nghị đã rơi lệ. Giọt lệ của sự cám ơn vì em đã sống.
Ngày hôm sau vẫn là người cai ngục ấy, anh ta đi đến phòng giam của Lục Nghị. Nhưng lần này thì chỉ có nước là đã cạn riêng cơm thì vẫn còn, Lục Nghị vẫn không động vào thức ăn. Người cai ngục này cười đểu một cái, sau đó bốc một lá cải trong chén ném đến mặt của Lục Nghị.
"Khát quá nên uống còn cơm thì vẫn chê sao? Đã vô tù mà còn không biết thân biết phận."
Cai ngục nói rồi còn cầm một chiếc đũa ném vào người ta. Nhưng lần này thì tên cai ngục đó phải ngạc nhiên vì Lục Nghị đã chụp lấy chiếc đũa mà hắn ném đến. Chỉ cần cầm một tay Lục Nghị cũng bẻ gãy chiếc đũa rất đơn giản. Đôi mắt đã luôn rũ xuống khi vào đây của Lục Nghị từ từ nâng lên. Người cai ngục kia chợt có chút ớn lạnh, ánh mắt đó của Lục Nghị như muốn ăn tươi nuốt sống anh ta vậy.
Lục Nghị đứng dậy đi lại gần cửa sắt, tên cai ngục khi thấy anh ta tiến lại vội lùi ra xa: "Này! Tính làm gì đó?"
Lục Nghị không nói gì cả, chỉ cầm chiếc đũa bị gãy ấy thả vô chén cơm rồi xoay người lại. Tên cai chợt nuốt chút nước bọt xuống cổ họng, sau đó anh ta lại cười một cái để tỏ ra mình chả có bị lúng túng hay sợ sệt gì. Anh ta bước tới thò tay cầm chén cơm lên: "Không ăn mà còn bẻ đũa, mai bỏ đói mày luôn đi."
Anh ta vừa nói xong thì tức khắc bị Lục Nghị vươn tay ra chụp lấy cổ áo kéo một cái ự đến khung sắt: "Thả tao ra, mày tính làm gì hả? Tù nhân hành hung, tù nhân…"
Tên cai la lên để các quản ngục khác nghe thấy nhưng Lục Nghị đã bóp cứng miệng của hắn. Tay phải của tên cai ngục rút súng thì Lục Nghị đã lập tức bẻ tay đoạt lấy súng của hắn. Bây giờ thì là một tay túm lấy cổ áo của tên cai ngục và một tay Lục Nghị chĩa họng súng vào dưới cằm của hắn: "Nếu mày làm tao thêm chướng mắt thì mày phải đi gặp tổ tiên sớm đấy."
Tên cai ngục toát mồ hôi, hắn nói: "Đừng làm liều, nếu anh dám giết tôi thì anh cũng không có sống được đâu."
Lục Nghị kéo nhẹ mép miệng: "Đường cùng con chó còn tự bứt đứt dây, mày nghĩ tao sẽ không dám giết mày sao?"
Khẩu súng từ từ lướt lên tâm trán của tên cai ngục, hắn sợ quá vội nói: "Được rồi, được rồi rốt cuộc là anh muốn cái gì thì mới chịu thả tôi ra."
Lục Nghị nói: "Ném chìa khóa vào đây!"
Tên cai ngục do dự nhưng vì khẩu súng đang dí sát trán của hắn nên hắn buộc phải nghe theo Lục Nghị. Tay hắn run run lấy chùm chìa khóa, ánh mắt vừa lo lắng vừa dè chừng.
Chìa khóa được ném vào trong, Lục Nghị lập tức chụp lấy cổ của tên cai kéo sát đầu hắn vào thanh sắt. Trước khi hắn kịp kêu la gì đó thì ngón tay của Lục Nghị đã nhấn một huyệt khiến tên này từ từ ngã xuống sàn mà không phát ra một âm thanh nào cả.
Sau khi tên cai ngục này được tìm thấy thì anh ta đang ở trong tình trạng mặc đồ của tù nhân, trên mặt bị trét đầy cơm và hai tay thì đeo còng số tám. Không những thế trên đầu còn úp cái chén cơm lên đó.
"Nè, tỉnh lại đi!" Một quản ngục vỗ mặt của anh ta.
Anh ta tỉnh lại thì sững sờ khi mình đang ở trong bộ dạng như thế này.
"Đã xảy ra chuyện gì, tù nhân đâu rồi?"
Anh ta bàng hoàng không còn biết phải nói gì, vì như thế này thì là anh ta đã để cho Lục Nghị trốn thoát. Nhưng may thay tính mạng vẫn còn giữ được, tên đó là tội phạm cực kỳ nguy hiểm nếu hắn muốn giết chắc chắn anh ta đã không còn cơ hội mà tỉnh dậy. Nghĩ lại tên cai ngục thấy thật khiếp đảm vì đã chọc phá hắn ta.