Văn Hi cầm cây tâm bông chấm thuốc thoa lên những vết xước ở trên khuôn mặt của Ân Kỳ, lẫn cả mép môi của chị ấy.
"Em thấy chị cũng hên thật."
Ân Kỳ trĩu mày, vì thuốc sát trùng chạm vào vết thương làm cô bị đau.
"Không phải do hên mà lo do chị nỗ lực hết sức để chiến đấu thôi."
Văn Hi xé miếng băng cá nhân màu trắng trong suốt, dán vào mé môi của Ân Kỳ: "Em không nói chuyện chị đánh với tên vừa rồi, mà là em đang so sánh với anh ấy."
Văn Hi dán vào, sau đó tiếp tục lột miếng băng cá nhân khác: "Thật ra là anh ấy đã nhường chị rất nhiều, chứ nếu mà đánh thật như cái tên lúc nãy thì chị đánh làm sao nổi. Anh của em cao hơn tên vừa rồi, đánh cũng mạnh mẽ hơn. Nếu thật sự mà quýnh chị thì chắc chị nằm bẹp quá."
Ân Kỳ ký vào đầu Văn Hi một cái.
"Úi da, sao chị quýnh em?"
Ân Kỳ nghiêm mặt nói: "Anh của em là cái anh nào? Với lại chị của em là cảnh sát, chị không phải là người mà bất kỳ ai cũng có thể đánh chị được."
Văn Hi ấn miếng băng cá nhân lên trán của Ân Kỳ, làm chị ấy a lên một tiếng.
"Là cái anh mà chị đòi bắt đó. Ngoài anh ấy ra thì ai vào đây nữa để cho chị bắt nạt."
Ân Kỳ ngỡ ngàng: "Chị bắt nạt hắn ta khi nào chứ? Em đừng có nói linh tinh."
Văn Hi bĩu môi, cô nắm lấy cánh tay chị Kỳ rồi cầm trai dầu nóng sứt lên: "Chứ chị không bắt nạt người ta thì là người ta bắt nạt chị à. Chị nghĩ lại xem có khi nào chị đi bắt anh ấy mà chị bị đánh như vầy chưa? Là người ta nhường chị còn gì, chứ mà như cái tên vừa rồi hắn chịu tha cho chị dễ dàng ư?"
Ân Kỳ thụt tay lại, cô nói: "Cái tên mà em khen ngợi hắn không đơn giản như em nghĩ đâu. Sau này nếu có gặp, một là né ra còn hai là báo cho chị nghe chưa?"
"Báo cho chị để chị lại đi bắt anh ấy hả?" Văn Hi lí nhí nói trong miệng nhưng Ân Kỳ đã nghe thấy hết, cô bực và lớn giọng với em gái: "Này Trương Văn Hi!"
Văn Hi đứng dậy cô bé dán băng cá nhân vào miệng của chị mình rồi nói: "Sau này em sẽ lấy anh ấy làm chồng, em cấm chị ăn hiếp anh ấy đấy."
Văn Hi thè lưỡi với chị rồi chạy về phòng. Ân Kỳ tháo miếng băng bị nó dán trên miệng xuống. Cái con bé này nó mê trai cũng dữ lắm cơ, còn nói sẽ lấy làm chồng nữa chứ. Em biết hắn là ai không mà đòi?
Ân Kỳ hạ mắt xuống nhìn những trai thuốc mà Văn Hi để lại, cô khẽ nói trong miệng: "Hắn là kẻ giết người máu lạnh."
"Chị!"
Ân Kỳ giật mình, cô nhíu mày nhìn Văn Hi đang đứng ở cửa ló đầu vô.
Văn Hi cười và nói: "Chị không được dành anh ấy của em nhé! Nếu lỡ như mà anh ấy có yêu chị."
Ân Kỳ dằn giọng: "Nói xàm nữa là chị cho em ăn đòn đó."
Văn Hi cười hì hì rồi ôm gối mền đi vô phòng của Ân Kỳ.
"Em làm gì đấy?"
"Em qua ngủ với chị cho an tâm. Mặc dù cảnh sát đã cử người đến bảo vệ cho nhà mình nhưng em vẫn sợ chị có chuyện gì."
Ân Kỳ phát ra tiếng xuỳu! "Chị lớn hơn em đấy, cần em phải lo sao?"
Văn Hi đặt gối mền xuống giường chị ấy, cô ngồi xuống nói: "Em phải lo chứ? Ai bảo chị là chị của em."
Ân Kỳ đứng dậy, cô dí ngón tay vào trán Văn Hi: "Thôi đi ngủ đi, nói nhiều lắm cơ. Mai còn phải đi học nữa đấy."
Một lúc sau Văn Hi đã ngủ, Ân Kỳ thì nằm gát tay lên trán. Cô suy nghĩ đến Lục Nghị, đến những gì anh ta đã nói. Giờ này hắn đang làm gì? Liệu có phải lại đang đi ám sát một ai đó không? Hay là hắn vẫn đang quẩn quanh bên cạnh mình, ở một nơi rất gần mà mình không biết. Nhưng, nếu hắn ở cạnh mình thì tại sao vừa rồi hắn không xuất hiện?
Ân Kỳ chớp đôi mắt, từ khi nào cô lại nghĩ lúc mình gặp nguy hiểm thì Lục Nghị sẽ xuất hiện? Chỉ vì hắn nói hắn yêu cô sao? Chữ yêu của một kẻ đến một đứa bé còn đỏ hỏn cũng có thể bắn chết thì có ý nghĩa gì chứ? Lúc nguy hiểm nhất cô vẫn phải tự giựa vào chính bản thân của mình. Xưa nay đã thế và bây giờ cũng vẫn như thế.
_______
"Đồ đần, tập trung vào!" Trần Hạo đứng khoanh tay xem hiểu An bắn súng. Anh ta đã đưa cô đến một nơi tập luyện thực thụ để hướng dẫn cách bắn cho cô ấy.
An hướng mắt vào hồng tâm để bắn: "Pằng, pằng."
Mỗi phát bắn ra đều lệch, không trúng hồng tâm nhưng cũng không có phát nào có thể xem là tạm được. An quay qua nhìn Trần Hạo, ánh mắt cô hụt hẫng và áy náy, chỉ hoài mà bắn cũng không có ra hồn ra vía gì hết.
"Đây là ngày thứ mấy cô tập bắn rồi?"
Hiểu An cụp mắt xuống, cửa miệng khẽ nói: "Là ngày thứ ba, cũng là ngày cuối."
"Biết rất rõ phải không? Biết rõ mà còn bắn như vậy đó hả?"
"Xin lỗi!"
Trần Hạo thở dài, đối với An anh ta phải cực kỳ là nhẫn nại. Chứ nếu gặp người khác chắc là đã bắn cho một phát chết ngay tại chỗ rồi.
"Nhìn vào tấm pia đi." Trần Hạo bảo.
An quay lại nhìn vào tấm pia. Trần Hạo đứng sát sau lưng An rồi cầm lấy tay của cô ấy.
"Đừng có sợ, nếu cô cứ sợ thì sẽ không bắn được."
"Nhìn kỹ vào tấm pia, tập trung, nhắm kỹ điểm cô muốn bắn."
Trần Hạo nói rồi bỗng dứt khoác thốt lên: "Bóp cò!"
Ngón tay An đã bóp cò, tiếng súng lập tức vang lên, đầu đạn trong súng cô bay thẳng đến hồng tâm. Đạt 99,99%.
An hít thở mạnh nhưng lúc này Trần Hạo vẫn cầm tay An, anh ta tiếp tục nói: "Phát súng đó nếu là tôi bắn thì sẽ là để giết người, còn là cô bắn thì hãy cứ nghĩ là vì cô muốn cứu người, cứu cả chính bản thân cô nữa."
Nói xong anh ta mới buông tay An ra, lùi sang một bên: "Tập thêm đi."
Hiểu An ánh mắt lạnh lùng nhìn đến hồng tâm. Cánh tay phải của cô nâng súng lên, ý chí của An cũng trở nên mạnh mẽ hơn.
"Pằng, pằng..."
Những phát bắn của cô ấy sau đó đã có tiến bộ. Trần Hạo cũng nhận thấy điều đó, anh ta đúc một tay vào túi quần, khóe miệng cong lên.
Sau gần một ngày trời tập bắn, Trần Hạo đã trở An về lại nhà. Cô ấy mệt nên nằm ngủ cho đến khi chiếc xe đã đến nơi.
Trần Hạo nhìn sang Hiểu An, anh ta chạm vào vai cô ấy cũng không cảm nhận được. Chắc là do tập bắn súng căng thẳng quá nên cô ấy mệt, nhất là khi tập với một người nghiêm khắc như Trần Hạo.
Trần Hạo tháo dây an toàn cho An, anh ta cúi xuống gần An để tháo dây. Nhưng bất chợt Trần Hạo cũng nhìn An rất gần. Cái miệng này! Cái miệng luôn nói không yêu An thì không được hôn. Cái miệng dám ra lệnh cho sát thủ Trần Hạo, rất ngang tàng. Thế nhưng ngủ rồi thì nói được ư? Trần Hạo cười, ánh mắt nhìn An chăm chú sau đó thì hôn lên môi của cô ấy.
An không biết gì vì ngủ rất là mê. Khi Trần Hạo bế cô ra khỏi xe thì vẫn ngủ như vậy. Giống như là có ai đánh thuốc cô ấy, hoặc là cả đêm hôm qua đồ đần ngồi suy nghĩ linh tinh không có chịu ngủ nên bây giờ mới thế này.
Trần Hạo đặt Hiểu An xuống giường, anh ta xoay lưng đi thì nghe tiếng cô ấy thốt lên: "Hạo ca ca!"
Trần Hạo quay lại nhưng An không có bị thức, cô ấy vẫn nhắm mắt. Chỉ là ngủ mớ rồi gọi Hạo ca ca!
Trần Hạo chợt cười, có cấm gọi thế nào cũng vẫn gọi. Đúng là đã đần mà còn lì lợm nữa.
Bên ngoài phòng của An, chiếc màn ở cửa chính bỗng lướt qua một bóng người. Trần Hạo lãnh lẽo chớp đôi mắt, dáng đứng thẳng liền xoay một chiều sang trái, tay phải vươn lên chĩa vào tâm trán.
"Là tôi đây!"
Trần Hạo nhếch miệng: "Lục Nghị."