Chương 151: Sát thủ đến (1)
Tại tịnh thất Phúc Tâm.
Cách đây một ngày vị khách lạ ghé nhà An đã rời khỏi, nhưng những gì ông chú ấy nói với An lại khiến An phải suy nghĩ.
Hôm nay trời lại đổ mưa, Hiểu An theo sở thích lại đứng đưa tay hứng những giọt nước mát. Bé Vu Vu từ trong nhà chạy ra đến chỗ An, bé núm chân An nói: "Chị An đang làm gì thế?"
Hiểu An nhìn Vu Vu rồi ngồi xuống. Cô vuốt đầu Vu Vu bảo: "Em muốn biết chị đang làm gì phải không?"
Vu Vu gật đầu.
Hiểu An mỉm cười bảo: "Vậy em xòe tay ra đi!"
Vu Vu nghe theo An, nó xòe bàn tay nhỏ ra cho An. Hiểu An nhẹ cười, cô nắm lấy bàn tay Vu Vu rồi xoay người nó ra đằng trước.
An cầm tay Vu Vu, chìa ra bên ngoài. Nước mưa rơi lấm tấm trên bàn tay nhỏ bé của Vu Vu. Vu Vu được nghịch nước nên khá là thích thú. Nó còn cười khúc khích.
Đã trưa, những đứa trẻ khác đã đi ngủ nhưng Vu Vu thì lại không chịu ngủ. Nó thấy An đứng ngoài này thì chạy ra kiếm chị An để được chơi đùa cùng. Hiểu An thấy nó vui như vậy thì trong lòng cô cũng như được sang sẻ niềm vui thơ ngây ấy.
An nói với Vu Vu: "Vu Vu sau này lớn lên sẽ thích trở thành một người như thế nào?"
Vu Vu tay vẫn nghịch nước mưa, nó nghe An hỏi thì vô tư trả lời: "Vu Vu sẽ trở thành đàn ông mạnh mẽ!"
Hiểu An giãn đôi môi, cô hỏi tiếp: "Thế Vu Vu sẽ muốn làm nghề gì khi lớn lên?"
Vu Vu liền nói: "Sát thủ."
Hai từ sát thủ xuyên vào trong thính giác của An rất rõ ràng và cũng rất bàng hoàng. An chớp đôi mắt, ngỡ ngàng nhìn Vu Vu.
Vu Vu quay lại, cười tươi rói với Hiểu An: "Chị thích chơi trò bắn súng không?"
Hiểu An vẫn sững sờ với những gì Vu Vu trả lời và đang nói với cô. Trong khi Vu Vu thì vẫn rất vui vẻ.
Vu Vu chắp hai tay lại, duỗi ra hai ngón trỏ. Nó chỉa tay vào An, miệng kêu: "Pằng! Pằng!"
"Em làm sát thủ, em bắn chị An!"
"Pằng! Pằng!"
"Chị An chạy đi, mau chạy đi!"
"Pằng!"
Vu Vu chơi đùa với Hiểu An bằng việc bắn súng, nhưng những gì thằng bé đang làm điều khiến Hiểu An bức xúc. Một đứa trẻ chỉ mới 7 tuổi thì tại sao trong đầu nó lại có cái suy nghĩ đáng sợ như vậy? Là ai đã dạy Vu Vu?
Hiểu An nắm lấy hai bàn tay của Vu Vu đẩy xuống, An nghiêm túc nhìn nó rồi hỏi: "Em có biết sát thủ có nghĩa là gì không?"
Vu Vu không cười nữa, vì An nghiêm mặt với nó nên nó cũng nghiêm túc lại.
"Em trả lời cho chị An nghe xem nào?"
Vu Vu nói: "Là giết người ạ."
An nhíu mày: "Sao em biết? Là Ai đã nói cho em như vậy?"
Vu Vu cảm thấy Hiểu An khó chịu nên cái mặt nó cũng hơi xị ra.
"Vu Vu!" Hiểu An nghiêm giọng.
"Là sư cô ạ!"
Câu trả lời của Vu Vu kéo theo một cái nhíu mày sâu hơn của Quách Hiểu An. An không biết mình có đang nghe nhầm không nữa. Là sư cô! Nhưng sư cô tại sao lại đi chỉ dạy những thứ như vậy cho Vu Vu.
An suy nghĩ một chút, cô nghĩ có thể là do sư cô muốn những đứa trẻ hiểu biết về các sát thủ để mà tránh xa, nhưng Vu Vu thì lại hiểu sai về ý của sư cô muốn dạy. Vu Vu đã xem sát thủ là một hình mẫu mà nó muốn trở thành.
An sờ má Vu Vu, cô dịu dàng hơn nhìn thằng bé: "Sát thủ là những kẻ rất xấu. Vu Vu đừng bao giờ trở nên như vậy nhé!"
Vu Vu nhìn Hiểu An chăm chú, sau đó nó gật cái đầu. Hiểu An nắm hai tay Vu Vu: "Cũng không được chơi bắn súng nữa!"
Vu Vu nghe vậy thì bỉu cái môi: "Em thích chơi bắn súng!"
Hiểu An lại chau mày: "Không được!"
Vu Vu rút hai tay khỏi tay An, nó nói: "Bắn súng vui mà!"
Vu Vu lém lĩnh cười, rồi nó lại chắp hai tay làm kiểu bắn súng: "Pằng, Pằng!"
"Vu Vu!"
Hiểu An tỏ ra không thích nhưng Vu Vu thì vẫn nghịch ngợm, nó còn chạy vòng vòng xung quang An.
"Pằng!"
Chị An xem em bắn em luôn nè. Vu Vu đưa tay lên tim kêu pằng, mắt nó giả vờ nhắm lại. Nhưng khi Vu Vu bỏ tay xuống thì thằng bé cũng ngã xuống sàn một cái ạch. Máu trong ngực thằng bé chảy ra trước mắt An.
Hiểu An sửng sốt, cô liền chạy đến la lên: "Vu Vu!"
An xem thấy vết thương của Vu Vu, thằng bé đã bị trúng đạn. Hiểu An hoảng sợ, liền quay đầu ra sau nhìn về phía xa.
"Súng giảm thanh! Chắc chắn là súng giảm thanh!" Hiểu An suy nghĩ đó là súng giảm thanh, bởi vì súng này sẽ không phát ra âm thanh khi bắn. Nhưng An đã lầm, súng này không giống loại cô đã từng dùng để giết tên Jack. Nói đúng hơn thì nó là súng bắn tỉa.
Hiểu An vội vã đóng cửa lại. Cô ẵm Vu Vu chạy vào trong phòng. Sư cô Hà Liên lúc này không có ở tịnh thất, Hiểu An lại không có vũ khí.
An rất lo lắng. Cô đặt Vu Vu lên giường. Cố gắng dùng khăn cầm máu cho Vu Vu, nhưng khi An đưa ngón trỏ lên mũi của Vu Vu thì thằng bé không còn thở nữa. Hiểu An bật khóc, cô tội nghiệp cho Vu Vu mà bật khóc. Tiếng khóc nức nở của An làm ba đứa nhỏ còn lại tỉnh giấc.
Ba đứa nhìn An lại nhìn Vu Vu. Một đứa đứng lên, nó chỉ tay vào Vu Vu, mắt nhướng cao: "A! Vu Vu bị chảy máu!"
Đứa khác thì ngây thơ hỏi: "Chị An ơi! Vu Vu làm sao mà bị chảy máu thế?"
Hiểu An đau lòng nhìn ba đứa nhỏ. Nhưng trong lúc này cô phải mạnh mẽ, không được phép yếu đuối, nếu không tất cả sẽ phải mất mạng.
An kéo ba đứa nhỏ ngồi xuống, mặt An nghiêm lại nhìn chúng: "Tụi em nghe chị An nói! Bây giờ bên ngoài đang có kẻ xấu! Chị An sẽ đi bắt kẻ xấu còn tụi em phải khóa chặt cửa, núp xuống giường. Ngoại trừ chị An và sư cô thì tuyệt đối không được mở cửa! Các em nhớ chưa?"
"Dạ nhớ!" Bọn trẻ trả lời với An.
Hiểu An ôm chặt lấy ba đứa rồi buông tay. Cô đi ra khỏi cửa cùng lúc ba đứa khóa chặt cửa bên trong và chui xuống giường núp như lời Hiểu An căn dặn.
Hiểu An đi xuống bếp lấy con dao. Cô lấy dao nhỏ lẫn cả dao lớn. Bây giờ An không có súng thì chỉ còn cách là dùng đến dao.
Hiểu An núp một góc ở đại sảnh. Cô cầm chặt con dao trong tay. An không thể khẳng định kẻ ra tay là ai? Nhưng trong lòng cô ngoài lo lắng thì còn có sự đau nhói. Bởi vì người đó rất có thể là anh ta!
Hiểu An nghĩ đến Trần Hạo, đôi mắt mãnh liệt lúc này của cô kiên cường nhưng cũng uất giận. Nếu thật sự là Trần Hạo thì cô phải làm sao? Hiểu An nhớ đến việc mình đã đâm Trần Hạo một nhát thì bàn tay cầm dao của cô chợt run run.
An cắn môi, cố giữ cho tâm mình được bình tĩnh. Đứng trước tình thế này nếu sát thủ bước vào thật sự là Trần Hạo thì An cũng sẽ không nương tay. An suy nghĩ và rơi nước mắt. An chẳng bao giờ muốn cảnh tượng này phải xảy ra. Nhưng cô không thể trơ mắt nhìn Trần Hạo giết bọn nhỏ được. Chúng vô tội!