Chương 127: Không thể
Trong đêm lạnh lẽo và buốt giá, Hiểu An đã tự ý trốn khỏi phòng. Mặc dù thương tích cô chưa lành lặn, cơ thể còn rất yếu nhưng An vẫn cố gắng gượng để rời đi.
Hiểu An vừa đi vừa đặt tay ở ngực, từng cử động của cô đều khiến vết thương thêm đau. An hít sâu thở mạnh, cô mệt nhọc nhưng nhất quyết không dừng lại. Mặc cho đằng trước có là gì đi chăng nữa thì An cũng vẫn cố gắng để bước đi.
sụp
An đi thêm được một đoạn thì ngã xuống, sức lực cô không còn. An yếu ớt cố hít thở từng hơi. Mất vài phút An mới gượng người ngồi dậy, toàn thân cô rã rời nhưng không đi không được. An vẫn phải tiếp tục.
An mệt mỏi bước đi thì bỗng cô va trúng một người. An nâng mắt lên sửng sốt khi người cô qua trúng là Trần Hạo. Anh ta cứ như là ma quỷ xuất hiện trước mắt cô vậy.
An vội né ra. Cô tránh sang phải để đi thì Trần Hạo kéo lại cánh tay cô. An nhắm chặt mắt cùng hàng chân mày nhíu sâu, cô nói: "Buông tay ra!"
"Cô muốn đi đâu?"
An mệt nhọc nói: "Đi đâu thì không liên quan đến anh."
"Không liên quan?" Trần Hạo liếc mắt nhìn An.
"Cô dám cấu kết với cảnh sát để truy bắt người của tổ chức RED, mà còn nói là không liên quan sao?"
An cố gắng giật tay lại nhưng không được, cô hít thở sâu rồi nói: "Thế thì đã sao? Nếu An không bắt tay với cảnh sát thì ai sẽ bảo vệ cho An? Là tổ chức RED sao? Hay là anh?" An nâng đôi mắt nhìn thẳng Trần Hạo.
Trần Hạo nhìn An chằm chằm, anh ta nói: "Mạng của cô nằm trong tay tôi."
"Không đúng!" An bức xúc thốt lên.
"Mạng của An nằm trong tay chủ nhân của anh, nếu ông ta muốn anh giết An thì anh sẽ giết. Bởi vì anh sống giựa vào sự sai khiến của ông ta, chứ không phải sống bằng lí trí của anh."
Trần Hạo nghe An nói vậy thì cặp chân mày nhíu lại: "Cô dám nói với tôi như vậy sao?"
An mạnh mẽ nói: "An không có nói sai, cho nên không việc gì là không dám!"
Trần Hạo trừng mắt: "Cô càng ngày càng lớn gan rồi đấy!"
"Không có cách nào cả." An nói, sự bức xúc và phẫn nộ của An chợt thay thế bằng những giọt nước mắt.
"An lớn gan một chút không được sao? Không một ai có thể giúp cho mình, thì tự mình phải mạnh mẽ hơn thì không được sao?"
Trần Hạo giãn nhẹ hàng chân mày, sự nóng nảy trong anh ta cũng dần tan đi khi An khóc.
"Anh có biết lúc An mở mắt ra thấy anh thì An đã muốn ôm lấy anh nhường nào không?... An đã sợ như thế nào? Yếu đuối như thế nào? An cũng chỉ muốn dựa vào anh. Nhưng An đã không thể, bởi vì vốn không thể. Và cũng bởi vì An không thể lại gần anh..."
An đau lòng nói, nước mắt rơi xuống: "Nếu An lại gần anh thì ông ta sẽ giết chết anh! Nếu An kéo anh ra khỏi tổ chức RED thì ông ta cũng sẽ không buông tha cho anh! Vậy nên cách duy nhất để anh được sống là hãy buông tay An. Anh đừng chú ý đến An nữa, anh đừng...anh đừng..."
An ngậm ngùi trong nước mắt: "Đừng cứu lấy em nữa!"
"Em muốn anh được sống!" Hiểu An nói ra câu này thì Trần Hạo đã kéo cô đến sát người của mình, bờ môi của một kẻ được mệnh danh là máu lạnh chạm đến đôi môi nhạt màu của cô gái. Không biết vì nguyên do gì nhưng Trần Hạo cảm giác trái tim của anh ta đang đập. Trước nay anh ta chưa từng nghĩ trái tim của mình có nhịp đập của một con người, nhưng nay lại khác. Vì cô gái này, vì nước mắt của cô ấy, vì sự trong sáng đơn thuần của cô ấy, từng chút từng chút đã bước vào trong thế giới của anh ta.
An bất ngờ mở tròn đôi mắt hồng nhưng cô cũng vội đẩy Trần Hạo. An càng đẩy thì Trần Hạo lại càng hôn cô, hôn vuốt môi rất mạnh.
Phải mất một lúc sau thì Trần Hạo mới chịu buông Hiểu An. An lặng ngây người, tầm mắt hạ thấp, cô bỗng hỏi Trần Hạo trong một giọng nói yếu ớt: "Anh có từng yêu em không? Dù chỉ là một chút, anh có từng yêu em không?"
Trần Hạo cũng hạ mắt xuống thấp, kéo lên nụ cười khẽ ở nét miệng: "Thế cô có từng nghĩ là kẻ giết người sẽ biết yêu người không?"
Hàng mi của An động nhẹ, câu nói của anh ấy làm cõi lòng cô như rơi xuống đáy vực. An từ từ nâng mắt lên, trầm lặng nhìn Trần Hạo rồi bất giác bàn tay An tát vào mặt của anh ta. An thét lên: "Vậy thì anh đừng bao giờ hôn em!"
Trần Hạo tối lại ánh mắt, lạnh lẽo nhìn An. An nhíu mày, nước mắt lại tuông rơi, cô đau lòng nói: "Đừng làm vậy với em một lần nào nữa! Em xin anh đấy!"
An chợt khụy người xuống, An quá mệt nên bị ngất đi. Trần Hạo đã đỡ lấy An, ôm cô ấy vào lòng, một hơi thở dài nhẹ thở ra. Những gì An nói Trần Hạo đều hiểu cả, anh ta hiểu rõ suy nghĩ của An nhưng còn suy nghĩ của anh ta thì lại luôn giấu kín, chưa bao giờ nói cho cô ấy biết bất kỳ một cảm nhận nào của anh ta.
"Không phải là chữ không, nhưng tình yêu của sát thủ sẽ phải có máu tanh. Và tôi không muốn em bị tổn hại, em có hiểu không?"
Đôi mắt của Trần Hạo hạ xuống nhìn An, những lời nói này anh ta sẽ chỉ nói khi An không còn nhận thức, lời nói mang hàm ý rằng: "Anh yêu em!"