Chương 122: Đuổi theo
Sau khi các cảnh sát lùi ra đến lề đường, thì Lục Nghị mới nhanh chóng lôi An ra sau, ngược hướng với các cảnh sát. Lục Nghị kéo An lên chiếc xe ngay gần đó rồi lập tức khỏi động xe chạy đi.
Trương Ân Kỳ ngay tức khắc chạy lên phía trước, nhặt lại khẩu súng của mình. Cô cũng lập tức leo lên xe để mà đuổi theo Lục Nghị. Ân Kỳ rất vội vã và khẩn trương, đội trưởng Diệp Lâm còn chưa kịp ra lệnh thì Ân Kỳ đã tự mình lái xe đuổi theo. Bằng mọi giá cô phải giải cứu cho Quách Hiểu An, đối với Ân Kỳ thì lời hứa của cảnh sát không phải là lời nói chơi.
Đội trưởng Diệp Lâm cũng muốn đuổi theo cùng Ân Kỳ nhưng hiện tại chỉ còn lại một chiếc xe cảnh sát. Và xe này sẽ phải dùng để đưa hai cảnh sát bị thương đến bệnh viện để chữa trị. Đội trưởng Diệp Lâm không còn cách nào buộc phải đến bệnh viện trước, mọi việc lúc này đành giao cho Ân Kỳ.
"Đội trưởng Trương, tôi đã gọi chi viện! Hãy phát tín hiệu theo vị trí điện thoại của cô, người của chúng ta sẽ lập tức hỗ trợ."
Ân Kỳ trả lời: "Ân Kỳ đã rõ!"
Ân Kỳ phóng xe với tốc độ nhanh cùng tiếng còi đặc trưng của cảnh sát, đuổi theo chiếc xe của Lục Nghị. Lục Nghị quan sát qua kính chiếu hậu, ánh mắt rất lạnh, anh ta nhấn ga tăng tốc độ vượt trên đường cao tốc.
Ân Kỳ nhíu mày, cô cũng nhấn ga tăng tốc. Trên xe của Lục Nghị, Hiểu An vẫn đang chảy máu. Nếu không cấp cứu kịp thời có lẽ An sẽ không chết vì vết thương mà sẽ chết vì mất máu.
An yếu ớt mở mắt nhìn Lục Nghị, bàn tay cô chạm lên cánh tay của anh ta. Lục Nghị chuyển đôi mắt qua nhìn An: "Cố lên!"
Lục Nghị nói với An như vậy rồi tiếp tục tập trung lái xe để cắt đuôi Ân Kỳ.
An buông tay xuống, trong cửa miệng lẩm nhẩm thốt lên ba chữ: "Hạo ca ca!"
"Pằng!" Trần Hạo dương súng bắn vào tấm pia trước mắt, viên đạn xuyên thẳng hồng tâm. Điểm bắn đạt 99, 99%. Một thuộc hạ bước tới, đưa bàn tay che ở miệng nói gì đó vào tai của Trần Hạo.
Trần Hạo trĩu xuống hàng lông mày, ánh mắt tức giận liếc ngang tên thuộc hạ.
Trong lúc này, Lục Nghị vẫn đang lái xe và theo sau anh ta vẫn là chiếc xe của Trương Ân Kỳ. Ân Kỳ rất bất chấp, cô lái xe cũng rất giỏi không thua kém gì tốc độ đang ở mức rất nhanh của Lục Nghị, Ân Kỳ vẫn có thể bám đuôi.
Lục Nghị tặc lưỡi: "Ân Kỳ em thật ngoan cố!"
Đường cao tốc đã hết, Lục Nghị đã rẽ phải và tiếp tục chạy, anh ta còn vượt cả đèn đỏ. Ân Kỳ vì phải đuổi theo tội phạm cho nên cô cũng phải vượt đèn đỏ, tiếng còi hú vang lên inh ỏi khiến nhiều người chú ý.
Ân Kỳ tiếp tục bám sát. Nhưng Lục Nghị không phải là kẻ vừa, anh ta sẽ không ngại dùng tính mạng của bất kỳ một ai để mà thoát thân. Chiếc xe của Lục Nghị liên tiếp khiến cho các xe ô tô khác bị va chạm. Ân Kỳ phải lượn lách nên tốc độ bị chậm hơn: "Chết tiệc!" Ân Kỳ tức giận thốt lên.
Cuối cùng giao thông bị tắc, Ân Kỳ không thể chạy tiếp được nhưng Ân Kỳ vẫn không buông tha cho Lục Nghị. Cô liền leo xuống xe chạy đến chiếm lấy một chiếc mô tô của anh thanh niên. Ân Kỳ đưa ra thẻ cảnh sát: "Cảnh sát đây! Tôi cần dùng xe của anh để thi hành công vụ."
Anh thanh niên đang hoang mang ngơ ngác, chưa kịp nói câu nào thì Ân Kỳ đã lái xe chạy đi. Ân Kỳ lái rất nhanh để đuổi theo Lục Nghị. Khả năng lái mô tô của Ân Kỳ cũng khiến Lục Nghị phải kinh ngạc bởi vì mới đó mà đã thấy cô ấy bám theo nữa.
Lục Nghị mãi quan sát Ân Kỳ nên vô tình anh ta không chú ý chiếc xe tải trước mắt. Khi quay lại thì chiếc xe tải đã lao đến xe của Lục Nghị. Lục Nghị lập tức xoay vô lăng để có thể né chiếc xe ấy, cuối cùng anh ta né được nhưng lại lao xe vào hàng rào chắn một cái ầm.
Chiếc xe của Lục Nghị bốc khói và dừng lại hoàn toàn. Ân Kỳ cũng dừng lại, cô rút súng ra và nhanh chóng chạy tới.
Ân Kỳ mở cửa xe của Lục Nghị thì thấy anh ta đã bất tỉnh. Ân Kỳ cố gắng lôi Quách Hiểu An ra trước, cô đưa tay bắt mạch của An và mạch vẫn bắt được.
Ân Kỳ khẩn trương liên lạc xe cấp cứu, sau đó Ân Kỳ móc ra chiếc còng số 8 bước lên xe để còng tay của Lục Nghị.
Ân Kỳ lên xe. Cô chạm vào tay của Lục Nghị nhưng bất giác Lục Nghị đã tỉnh, anh ta tức khắc chụp lấy tay của Ân Kỳ và khống chế cô ấy. Vì không đề phòng nên Ân Kỳ đã không ứng phó kịp. Chiếc xe lùi lại và phóng đi. Lúc này thay vì là Hiểu An thì Ân Kỳ lại bị bắt giữ.
"Dừng xe lại!" Ân Kỳ la lên, một bàn tay của cô đã bị còng lại vào một vị trí trên xe. Ân Kỳ có chìa khóa tháo còng số 8 nên cô đã dùng để mở ngay. Lục Nghị chặn Ân Kỳ lại, chiếc chìa khóa bị rơi xuống sàn xe.
Ân Kỳ phẫn nộ, tay trái tuy không thuận nhưng cô vẫn cố gắng rút súng. Lục Nghị ngược lại, tuy một tay lái xe nhưng tay còn lại cũng ứng biến với Ân Kỳ rất linh hoạt. Ân Kỳ vừa rút súng ra thì anh ta đã bẻ ngược tay của cô ấy ngay.
Ân Kỳ bị đau nên khẩu súng cũng bị rơi xuống. Ân Kỳ rất quyết liệt, cô không có súng thì bất chấp cắn vào tay Lục Nghị để hắn phải dừng xe. Lục Nghị nhíu chặt hàng chân mày, anh ta chịu đựng cú cắn đau điếng người của Ân Kỳ.
Ân Kỳ đã cắn đến chảy máu bàn tay của Lục Nghị. Lục Nghị bắt đầu bị mệt và mờ mắt do khi nảy anh có qua chạm đầu vào vô lăng. Ân Kỳ dừng lại, đôi mắt căm phẫn nhìn Lục Nghị. Nhưng chỉ mất vài giây Ân Kỳ đã phải kinh hãi. Vì chiếc xe đã cua nhầm hướng, lao xuống dốc.
Trên đoạn đường A, Hiểu An vẫn nằm ở đấy với hơi thở rất yếu ớt, mong manh. Máu của cô đang chảy lan ra đường, xe cứu thương thì vẫn chưa đến kịp. Cô gái tội nghiệp không biết cầu cứu ai, vì ngay cả bản thân đã không còn sức lực, cái chết như chuẩn bị chờ sẵn.
Thế nhưng, có lẽ số An vẫn còn may mắn, bà An vẫn luôn phù hộ cho cháu gái bé nhỏ. Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc ấy đã có một chiếc xe dừng lại.
Có hai người đàn ông bước xuống và đưa Hiểu An lên xe. Trên xe có sẵn một bác sĩ nữ, cô ấy nhanh chóng cho An thở oxy. Khi xem qua vết thương thì ánh mắt nữ bác sĩ lóe lên một sự tự tin: "Vết thương không nguy hiểm, chỉ cần nhanh chóng truyền máu." Bác sĩ nói.
"Cô ta thuộc nhóm máu A, dùng máu của tôi để truyền cho cô ấy."
Hiểu An đã từng vào viện hai lần, vì vậy nhóm máu của cô ấy được anh ta biết rất rõ.
"Nhóm máu của anh là...?" Bác sĩ vừa có ý hỏi thì Trần Hạo trả lời: "Nhóm O."