Chuyện Kim Đại Phúc có vợ còn làm tôi kinh ngạc hơn cả Thần Châu 6 phóng lên trời. Mấy ngày trước tôi còn hùng hồn giáo dục Tiểu Phong Tử, yêu đương tự do, ai cũng như ai, Kim Đại Phúc có cưỡi lên mày đâu mà mày khó chịu cái gì. Nhưng bây giờ tôi lại có cảm giác muốn nhảy sang chiến tuyến của Tiểu Phong Tử.
Lúc Vương bát đản nói lời này, Chu Thành đứng bên cạnh tôi, tôi dám lấy đầu ra đảm bảo người nọ cũng nghe thấy, nhưng hắn vẫn rất thản nhiên nhìn vào sân bóng, thỉnh thoảng còn cổ vũ mấy câu cùng với hội đứng xem.
Tôi không có thời gian nghĩ nhiều, Vương bát đản vẫn đang đợi. Nên tôi ba chân bốn cẳng xông vào sân, coi những người khác như phông nền, tầm nhìn chỉ có Kim Đại Phúc. Đến khi tới trước mặt gã, đang định mở miệng nói, đột nhiên tôi cảm giác một trận cuồng phong lao về phía này, vô thức quay đầu lại, chỉ trong chớp mắt liền hối hận vô cùng, nếu không quay lại, cùng lắm chỉ ăn đạn vào gáy, bây giờ quay rồi, thế nào cũng trúng ngay giữa mặt!
Nhưng tôi chẳng còn thời gian né tránh, chỉ đành nhắm mắt lại, cắn chặt răng, nhân tiện thầm chửi Vương bát đản — Cái đồ thối mồm xúi quẩy —-
Bốp!
Bóng đã tới, nhưng không đập lên mặt tôi. Ngơ ngác hé mắt ra, tôi thấy Hoa Hoa đang đứng phía trước, hóa ra cậu đã chặn đứng quả bóng ngay tại thời khắc chỉ mành treo chuông.
Bóng lưng gầy yếu lập tức biến thành vô cùng cao lớn trong lòng tôi, quên cả suy nghĩ, tôi thò tay xoa xoa đầu cậu, “Khà khà, ngoan lắm!” Sau đó nhân lúc cậu quay phắt lại, tôi chuồn đến bên cạnh Kim Đại Phúc, đổi sang vẻ nghiêm túc, thấp giọng nói, “Đại Kim Tử, vợ anh đến thăm đó, quản giáo bảo anh qua kìa.”
“Ừ.” Phản ứng của Kim Đại Phúc bình tĩnh đến thần kỳ, chẳng khác nào tôi vừa nói trưa nay ăn bánh mỳ kẹp rau.
Sửng sốt mấy giây, tôi đuổi theo gã, “Này, tôi bảo vợ anh đến thăm.”
“Tôi nghe thấy rồi, đang qua đây còn gì.” Kim Đại Phúc làm vẻ mặt ‘Sao cậu đần thế’.
Vừa đi vừa nói, lúc này hai chúng tôi đã tới rìa sân, Du Khinh Chu thấy tôi đưa Kim Đại Phúc ra, không nói hai lời xoay người bước đi, Kim Đại Phúc cũng vội vàng đi theo, cuối cùng chỉ còn lại mình tôi ngẩn ngơ tại chỗ.
À, không phải chỉ mình tôi.
Còn Chu Thành nữa.
Lúc Vương bát đản bảo tôi đi gọi Kim Đại Phúc, hắn đứng bên cạnh tôi, lúc tôi đưa Kim Đại Phúc ra, hắn vẫn đứng nguyên tại đó. Tôi tin chắc từng câu từng chữ Vương bát đản nói đều lọt vào tai hắn, tất nhiên, nếu hắn đã sớm đoán trước rồi nhét bông vào tai thì tôi đầu hàng.
“Nè,” Tôi lấy khuỷu tay đẩy đẩy hắn, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Kim Đại Phúc có vợ à?”
Chẳng biết tại sao, lời này của tôi còn lẫn chút buồn bực, mặc dù tôi chẳng rõ mình buồn bực vì cái gì.
Nhưng buồn bực nhất chính là đương sự lại không buồn bực!
“Đúng vậy, sao thế?” Chu Thành đảo mắt từ sân bóng về, rất thản nhiên nhìn tôi, một lát sau, bỗng ngộ ra, “Hóa ra chưa ai nói với cậu à?”
“…”
Quả thật chưa ai nói với tôi, nhưng mẹ kiếp giờ phút này anh còn thương cảm tôi là sao?
“Để tôi nói luôn cho cậu biết,” Chu Thành tiếp tục, biểu cảm còn có vẻ sung sướng rất tế nhị, “Anh ta có con trai nữa. Để nghĩ xem… Chắc đang học tiểu học rồi.”
Vô số pháo nổ đùng đùng trong lòng tôi, sau đó, cả bầu trời tràn ngập mưa pháo hoa.
‘Đau trứng’ không đủ để mô tả tâm trạng tôi lúc này, dùng ‘chuột rút trứng’ có lẽ hợp hơn, “Vậy anh còn lằng nhằng với gã ta làm gì nữa?”
“Vợ cũng thế, mà con cũng thế, chẳng phải bây giờ đâu có đâu?” Chu Thành thản nhiên cười, biểu cảm như thể đang nói, Phùng Nhất Lộ, thoải mái chút đi, đừng căng thẳng thế.
Mẹ nó chứ tôi muốn căng thẳng lắm hay sao? Người bình thường đều sẽ phản ứng giống tôi đấy hiểu không?
“Cái gì gọi là bây giờ đâu có đâu? Thế người đang chờ thăm tù kia là thiện nữ u hồn à?”
Chu Thành chỉ chỉ dưới chân, “Tôi nói là bây giờ, nơi này.”
Dưới chân bọn tôi là sân thể dục trải nhựa đường mới tinh, nước sơn trắng rẻ tiền phản chiếu ánh mặt trời chói mắt.
Nơi này là chỉ một góc cực kỳ bé nhỏ trên địa cầu, vệ tinh tiên tiến nhất muốn định vị có khi còn khó. Nơi này có bốn bức tường cao, vô số cửa sắt, hàng rào điện khủng bố, có cảnh sát vũ trang canh gác trên lô cốt, chẳng cần lý do cũng có thể nổ súng.
Nơi này là một thế giới khác, cho dù nó cũng tọa lạc trên địa cầu.
“Thế sau này thì sao?” Một ngày nào đó chúng tôi sẽ rời khỏi nơi này, trở về thế giới bình thường ngoài kia.
Chu Thành thản nhiên nở nụ cười, “Sau này xa quá, đợi đến lúc đó tính sau.”
Đúng vậy, sau này xa quá.
Tôi còn năm năm rưỡi, Kim Đại Phúc còn sáu năm rưỡi. Sáu năm rưỡi đủ để hai người kết hôn, sinh con, ly hôn, tái hôn, sinh con lần hai, nghĩ xa hơn, có lẽ kết quả căn bản rồi sẽ khác, phí công phí sức phiền não nhiều làm gì.
Năm năm rưỡi, khi đó Phùng Nhất Lộ ba mươi sáu tuổi sẽ thành thế nào? Không nghĩ ra được. Phỏng chừng rất nhàm chán. Chu Thành thì sao? Ba mươi bảy tuổi ngồi cả ngày đọc sách trong thư viện? Ặc, nghĩ cũng thấy khá nhàm chán.
Đúng thế, Chu Thành hơn tôi một tuổi.
“Khoan.” Tôi thình lình kẹp cổ hắn, kéo cả người hắn sang, căng thẳng hỏi, “Anh chưa có vợ chứ?”
Chu Thành vui vẻ, lần này là vui vẻ thật sự, tiếng cười kèm theo hơi ấm phả vào tai tôi, ngưa ngứa, “Cậu định khuyên chúng tôi tham gia hiệp hội bảo vệ quyền lợi trẻ em à?”
Tôi giận dữ siết tay lại, định kẹp chết hắn ta.
Chu Thành bắt lấy cánh tay tôi, định gỡ ra.
Tay tôi bị hắn kéo nên không siết chặt được, nhưng hắn cũng không gỡ được chúng, thế nên kết luận thể lực bọn tôi ngang nhau.
Ông đây, rất buồn bực!
“Anh khỏe phết nhỉ.” Buông hắn ra, tôi ôm tâm tình phức tạp, khen ngợi.
Chu Thành lấy tay đo chiều cao của cả hai, “Thực ra chúng ta cao thấp không chênh lệch lắm.”
Tôi liếc mắt khinh thường, “Cái đó với chiều cao liên quan gì đến nhau?”
Chu Thành nhún nhún vai, “Không liên quan.”
Tôi suy sụp, cả đám các người đều là thần, đều là thần!
“Tôi không kết hôn,” Chu Thành bỗng nhiên nhớ tới chủ đề đang nói, âm điệu không cao không thấp, rất hài hòa, “Tôi không cùng phụ nữ được.”
Tôi 囧, chẳng biết nên nói cái gì. An ủi? Hình như không hợp lắm. Nén bi thương mà thay đổi đi thôi? Phỏng chừng hắn giết tôi. Nghĩ mãi, cuối cùng tôi nói, “Ừm.”
“Chỉ có điều…” Chu Thành ghé sát vào mặt tôi, khóe miệng cong lên, ánh mắt đột nhiên mờ ám, “Nếu cậu gả cho tôi, có lẽ tôi sẽ cân nhắc.”
Tôi &%#, có ai hiểu cảm giác thỏ trắng thình lình lột xác thành nửa người nửa thú không? Tóc gáy tôi dựng lên, dựng lên thôi chưa xong, da gà cũng nổi râm ran rồi pưng pưng rụng xuống như thay lông!
“Đừng có thách,” Tôi căm hận cãi cố, “Tiểu Phong Tử không dám, nhưng mà tôi dám đấy.”
Chu Thành mỉm cười, không nói tin, cũng chẳng nói không tin, nhưng lại tách dần ra.
Tôi nghĩ bụng, hôm nay Chu Thành nói nhiều hơn hẳn, tức là cũng bất thường hơn hẳn. Có điều nghĩ lại, ở trong này lâu, bình thường kiểu gì cũng thành bất thường.
Trò chuyện một lát, hai bọn tôi lại tiếp tục xem đấu bóng, nhưng bây giờ không tập trung như khi nãy nữa. Chu Thành không tập trung, chẳng được bao lâu đã rời mắt khỏi sân, chuyển sang nhìn về phía xa thật xa, tôi cũng không tập trung, phát hiện động tác của hắn, vì thế cũng rời mắt theo hắn, nhìn về phía xa thật xa.
Nhưng hình ảnh trong mắt chúng tôi, ngoài trời xanh, cũng chỉ là tường cao.Qua nhiều lần chứng thực, chuyện Kim Đại Phúc có vợ đúng là cả phòng Mười bảy đều biết, ngay cả mấy phòng cách vách của cách vách của cách vách của cách vách của cách vách của cách vách đều biết, chỉ có một mình tôi là cmn không biết! Hoa Hoa thì tôi không trách, điều kiện hữu hạn, Chu Thành tôi cũng không trách, thân phận nhạy cảm, Kim Đại Phúc tôi lại càng không trách, chủ đề tế nhị, vì thế tôi bèn trách Tiểu Phong Tử. Nhưng Tiểu Phong Tử không chịu thua, lý sự là —-
“Sao lại trách tôi? Kim Đại Phúc cướp vợ từ tay anh à? Hay con trai gã ta mang DNA của anh? Anh thân thiết với gia đình người ta lắm phải không? Không chứ gì? Anh nhiệt tình đến khả nghi đó nhá!”
Để rửa sạch hiềm nghi, tôi đành ngoan ngoãn câm miệng.Chuyện vợ của Kim Đại Phúc đến thăm tù cũng như một cục đá quăng vào biển rộng, chỉ trong giây lát đã bị nuốt sống, ngoại trừ tôi thắc mắc vài lần thì không ai quan tâm nữa, bởi vậy chưa đến hai ngày sau, tôi cũng đã vất nó ra sau đầu, đúng như Dung Khải nói, con trai người ta chẳng có DNA của tôi, tôi cuống cái gì.
Nhưng trên thực tế, hòn đá nhỏ vẫn khơi lên một cơn sóng nhẹ.
Thứ Sáu sau hôm ấy, Chu Thành mặc kệ. Nghĩa như mặt chữ, lần đầu tiên tôi phát hiện từ này có thể mang ra dùng chuẩn đến vậy.
Đó là một đêm xuân tiêu chuẩn, nhiệt độ không cao không thấp, cơn gió nhẹ luồn vào từ khe cửa sổ không khép kín, mát mẻ dễ chịu. Ánh trăng cũng rất sáng, thế nên dù đã tắt đèn, phòng Mười bảy vẫn lộ rõ mồn một.
Tôi nằm nghiêng, kéo chăn đến ngực, một tay đặt bên trên, tôi thích tư thế này, nếu thấy nóng thì lập tức kéo chăn ra được ngay, vừa anh dũng lại vừa đẹp trai. Tôi cầu mong mùa hè đừng tới nhanh quá, bởi vì khi ấy phòng Mười bảy sẽ biến thành một cái lồng hấp to đùng, bí bức muốn chết; tôi ngẫm nghĩ, rồi khẽ cắn môi, thời hạn thi hành án của tôi sắp qua một phần sáu; tôi nghĩ có lẽ ngày mai nên vào sân chơi một chút, tiện thể bồi dưỡng ít tình cảm với Hoa Hoa; tôi nhẩm tính lần cuối cùng ông già đến thăm cũng từ bốn tháng trước rồi, ổng đúng là không đến nữa thật…
Tôi nghĩ về đủ thứ chuyện, chủ yếu là để chờ đợi mọi âm thanh lắng xuống, sau đó chơi cờ với Chu Công. Nhưng chẳng có gì dễ dàng đến thế, tắt đèn đã hơn nửa tiếng, mà hai người nằm giường bên vẫn chưa xong.
Như thường lệ, giờ này là lúc hai người kia đóng cọc, sau đó ván giường kẽo cà kẽo kẹt, từng tràng rên rỉ đau đớn vang lên, rồi đến khi Kim Đại Phúc thở dài một cái thật sảng khoái, các khán giả bất đắc dĩ cũng thở phào nhẹ nhõm theo, xoay người, đi ngủ.
Nhưng hôm nay ngoại lệ, cực kỳ ngoại lệ.
Tiếng da thịt cọ vào nhau biến thành tiếng quần áo cọ vào nhau, rồi tiếng quần áo cọ vào nhau biến thành tiếng tứ chi đập vào nhau, song sắt không kẽo kẹt, mà ầm ầm, thỉnh thoảng còn có tiếng mắng khẽ của Kim Đại Phúc.
Chờ đi ngủ không phải chỉ có mình tôi, vì thế Dung Khải phát điên, “Hai người rốt cuộc có làm hay không? Làm thì làm nhanh cho người khác còn ngủ!”
Tiếng quát này cũng mang chút uy lực, hai người giường bên lập tức yên tĩnh lại.
Hiếm khi tôi đứng về phía Tiểu Phong Tử, “Đại Kim Tử, anh em mệt mỏi cả ngày rồi, để mai được không?”
Hoa Hoa không nói gì, chỉ nặng nề trở mình một cái.
Kim Đại Phúc thấy chúng tôi chưa ngủ cũng chẳng bận tâm, mở miệng rống, “Chu Thành, mẹ nhà cậu bị cái bệnh gì?”
Tôi sửng sốt, sao tự nhiên lại thế?
“Chẳng có gì, không muốn làm thôi.” Vẫn là ngữ điệu thản nhiên như thường lệ, chỉ có điều lần này hơi khàn một chút, “Nếu anh thích ngủ giường trên thì tôi xuống dưới.”
Là một kẻ nhiều chuyện, tôi sao có thể nhàn rỗi, vội vàng quay lại nhìn sang phía hai người kia. Bình thường hai bọn họ luôn làm ở giường dưới, lý do rất đơn giản, vững chắc hơn, nhưng hôm nay thì khác, dưới ánh trăng lờ mờ, chỉ thấy giường dưới của Kim Đại Phúc trống trơn, tôi bèn nhìn lên trên…
Ầm —-
Chẳng cho tôi thời gian nhìn kỹ, Chu Thành ngã nhào từ giường trên xuống, phát ra tiếng vang vừa trầm vừa nặng.
Tôi bị dọa chết khiếp, vội vàng đứng dậy, quên cả mang giày, ba chân bốn cẳng chạy đến chỗ Chu Thành, nhưng ngồi xổm xuống rồi lại không dám đụng vào hắn, chỉ sợ làm hắn bị thương nặng hơn, đành run rẩy hỏi, “Anh không sao chứ? Không sao thì đứng lên đi, đừng dọa tôi.”
Chẳng ai đáp lời.
Chờ mãi không có đáp án, không gian lặng ngắt như tờ, tôi cảm giác mình cũng sắp toi luôn.
“Không chết được.” Người đang nằm bò trên đất cuối cùng cũng lên tiếng, vừa nói vừa gian khổ trở mình, đổi sang tư thế nằm ngửa, thản nhiên cười với tôi, “Bị ngã nên ê ẩm chút thôi, bình tĩnh.”
Tôi ngồi bệt xuống đất, căng thẳng tột độ đã được nới lỏng, cảm giác như mất hết sức sau trận ốm liệt giường.
“Phùng Nhất Lộ, anh có não hay không hả,” Giọng nói lười biếng lẫn theo tiếng ngáp của Dung Khải truyền đến, “Giường cao lắm cũng chỉ khoảng mét bảy, hắn ta đáp đất bằng tay trước, xung lượng còn bao nhiêu đâu? Tệ nhất cũng chỉ gãy xương như Tên câm thôi, anh tưởng anh phải chạy ra nhặt xác à?”
Tôi giận ứa gan, đang định cãi lại thì nghe Kim Đại Phúc nghiến răng nghiến lợi trên đỉnh đầu, “Chu Thành, cậu giỏi lắm.”
Cái tên nằm dài trên đất vẫn đang mỉm cười, thấy tôi nhìn mình, hắn khe khẽ nháy mắt, lẳng lơ quyến rũ.