Nguyệt Dao đây là chuẩn bị đem chuyện của Chính ca nhi nói với tổ mẫu. Chuyện này giải quyết càng sớm tốt.
Lão phu nhân thấy nàng như vậy trong lòng liền biết nàng có lời muốn nói riêng với bà, bèn cho nha hoàn trong phòng lui ra: "Tam nha đầu, con có chuyện gì muốn nói với tổ mẫu, có phải có người khi dễ con hay không?"
Nguyệt Dao liền vội vàng lắc đầu: "Không có đâu tổ mẫu, có tổ mẫu ở đây không ai dám khi dễ con. Chỉ là Nguyệt Dao gặp mộng, trong mộng mẫu thân nói với con dù thế nào hôm nay Chính ca nhi cũng là nhi tử duy nhất phụ thân lưu trên đời này. Người muốn con phải chiếu cố hắn thật tốt." Nguyệt Dao cũng đã nghĩ tường tận chuyện này, nàng cho rằng đây là lý do tốt nhất để người khác có thể tin được. Nàng vừa nói ra Hoa Lôi nghe xong lời nàng liền tin ngay tức khắc mà không chút nghi ngờ nào, Nguyệt Dao tin tưởng nếu cùng tổ mẫu nói như vậy, tổ mẫu khẳng định cũng sẽ tin tưởng nàng.
Lão phu nhân sửng sốt trong chốc lát, lão nhị tức phụ nhập mộng của Nguyệt Dao. Tuy rằng chuyện này có chút ngoài ý muốn, nhưng nàng thực sự không nghĩ hoài nghi Nguyệt Dao sẽ bịa chuyện, chủ yếu là vì Nguyệt Dao tâm tư vốn đơn thuần, trong ngày thường cũng chỉ biết vùi đầu sao chép kinh thư, lại không biết Nguyệt Dao lúc này cũng sẽ dụng tâm nói dối nàng.
Lão phu nhân nghe Nguyệt Dao nói xong, tâm vừa động đã nghĩ nhất định là tam nha đầu mỗi ngày sao chép kinh thư. Phân ấy hiếu tâm đã làm lão thiên cảm động, cho nhị tức phụ đi vào giấc mộng của con bé.
Nguyệt Dao thấy thần sắc của tổ mẫu, biết tổ mẫu lúc này đang dao động. Lúc này phải nàng tăng thêm sức chút sức rồi. Ở Liên phủ, có tổ mẫu đồng ý, mọi việc khác đều không là vấn đề gì.
Nguyệt Dao quỳ gối trước mặt lão phu nhân: "Tổ mẫu, trước kia là Nguyệt Dao không hiểu chuyện. Bất kể như thế nào, Chính ca nhi nay cũng là con trai duy nhất của cha. Con hẳn là phải chiếu cố thật tốt hắn. Cầu tổ mẫu thành toàn."
Lão phu nhân nghe nghe xong liền trầm mặc, Đình Chính bởi vì xuất thân không tốt, người lại ngu dại si ngốc, dù là nhi tử duy nhất của lão nhị, nhưng có thế nào nàng cũng không thích nổi cho được. Liên gia vốn là thư hương môn đệ thế gia, xuất thân hắn vốn đã thấp như vậy, lại còn ngu dốt, sau này cũng chỉ là một người bỏ đi chứ không thể dùng được gì.
Lão phu nhân không muốn tốn nhiều tâm tư đi quản hắn, bởi vậy mới để tùy Mạc thị an bài. Thế nhưng không nghĩ tới lão nhị tức phụ đang ở dưới cửu tuyền vẫn nhớ thương lo lắng cốt nhục của chi thứ hai. Vì việc này mà cố ý báo mộng bảo tam nha đầu đi chiếu cố hắn. Khụ, nếu như lúc đầu lão nhị tức phụ không có xảy ra chuyện như vậy, lão nhị lúc này cũng đã thật tốt không biết bao nhiêu!
Mạc thị do lão thái gia chọn. Năm đó chuyện con trai muốn cùng Mạc thị đại hôn lão phu nhân phản đối gay gắt. Nhưng cuối cùng bà vẫn không lay chuyển được ý muốn của lão thái gia nên đành phải chấp nhận. Mà cũng bởi vì nguyên nhân này mà bao năm nay lão phu nhân vẫn không thể nào ưa thích được Mạc thị.
Mẫu thân Nguyệt Dao, Mã thị là do lão phu nhân tự tay mình chọn. Mã thị sau khi gả tới đây vẫn luôn cực kỳ hiếu thuận với lão phu nhân, lại là người hiền lành đoan trang, thế nên lão phu nhân thực yêu mến bà. Chuyện duy nhất cho lão phu nhân không được như ý chính là vẫn luôn không sinh hạ được thêm tôn tử nào cho bà.
Lão phu nhân lúc này cũng không có ý đem toàn bộ trách nhiệm đổ lỗi lên người Mã, Mã thị sau khi biết mình sinh Nguyệt Dao thân thể bị hao tổn khó mang thai liền ngừng cho thiếp thị trong phòng dùng tị tử canh. Nhưng dù vậy vẫn không có một di nương nào có bầu. Sau này nhi tử đi ra bên ngoài nhậm chức, lão phu nhân cũng để cho nhị tức phụ đi theo đi nhậm chức. cũng là vì muốn ôm cháu sớm chút. Nào đâu biết được rằng, cái bà chờ tới không phải là tiểu tôn tử, mà chính là người đầu bạc tiễn người đầu xanh.
Lão phu nhân thấy thần sắc cầu khẩn của Nguyệt Dao, trong lòng cũng rõ ràng minh bạch dù Chính ca nhi bất kham lại vô năng ngu ngốc, cũng là tôn tử duy nhất mà tiểu nhi tử của bà lưu trên đời này, Chính ca nhi dẫu không làm được gì cũng có thể kéo dài hương hỏa cho hắn.
Lão phu nhân suy nghĩ một chút, tự bà dạy dỗ hắn là chuyện không thể nào. Thứ nhất thân thể bà bây giờ chịu không nổi cực nhọc, thứ hai bà là tân đáy lòng không thích Chính ca nhi, ba là cổ nhân đối thần quỷ là thâm tín không nghi ngờ, Nguyệt Dao lại một hài tử cực kỳ hiếu thuận. Nếu như Nguyệt Dao nguyện ý mang theo dạy dỗ, liền để nó mang theo vậy. Hơn nữa nha đầu này phẩm tính, tài tình cũng nhượng cho bà yên tâm. Lão phu nhân gật đầu: "Tam nha đầu, ý của con là để con tự mình giáo dưỡng Đình Chính?"
Nguyệt Dao sở dĩ mượn lời nói của mẫu thân, là bởi vì nàng vốn dĩcùng Chính ca nhi không chút thân cận, nếu tùy tiện nói ra sẽ không thích hợp. Mượn lời mẫu thân lại càng làm cho người ta vững tin vào hơn. Nguyệt Dao nghe lão phu nhân nói, trong mắt hàm lệ thưa: "Mẫu thân báo mộng, Nguyệt Dao không dám không tuân theo. Cầu tổ mẫu thành toàn."
Lão phu nhân cũng không nghĩ nhiều nữa: "Nếu đã như vậy, Trịnh ma ma, ngươi cùng tam tiểu thư qua đó đi. Tam nha đầu, có cái gì không thoả đáng, con liền nói cho tổ mẫu biết."
Lão phu nhân lúc trước không muốn quản Đình Chính, cũng có nhiều nguyên nhân. Bà già rồi quản không được nhiều chuyện như vậy. Nguyệt Dao lại không thích Chính ca nhi, như vậy liền tùy Mạc thị đi xử lý. Dù sao cũng Mạc thị chắc hẳn cũng sẽ không để Chính ca nhi thiếu một phần ăn mặc.
Nguyệt Dao biết tổ mẫu làm như vậy là đang bày tỏ thái độ của bà. Lại cho Trịnh ma ma theo ở bên nàng, sẽ an bài mọi chuyện được thỏa đáng hơn.
Viện tử đang ở Nguyệt Dao cảnh trí thực tốt, cũng rất thanh tĩnh, nhưng là lại ở vào phía nam Liên phủ, vị trí cũng tương đối vắng vẻ. Khiến cho Nguyệt Dao không nghĩ tới, chỗ ở của đệ đệ cùng nàng mà nói là trái ngược nhau hoàn toàn. Hai tỷ đệ nàng nói rõ ra chính là một nam một bắc. Lại muốn gặp mặt nhau, chính là đi vòng quanh gần như toàn bộ phủ đệ. Cứ như vậy đi, chuyện tình cờ đụng phải xác suất là con số không.
Nguyệt Dao theo Trịnh ma ma đi hơn nửa ngày mới tới bên ngoài một viện tử. Viện nhỏ vô cùng cũ nát.
Đại môn đều đã tróc nước sơn ra cả rồi, xung quanh tường lộ đến vô số vết tích. Nếu không có Trịnh ma ma cố ý mang theo nàng tiến đến, nàng cũng không biết trong Liên phu vẫn còn một chỗ như thế này.
Đẩy cửa vào, cũng may viện tử đều dọn dẹp sạch sẽ. Bất quá trong viện cây cối một cái cũng không có, cùng viện của nàng mà so đây căn bản không có thể vào con mắt.
Nguyệt Dao vừa thở ra một hơi, nghe thấy trong phòng truyền tới một thanh âm tức giận: "Ta đã nói với ngươi rồi bao nhiêu lần, nói ngươi ngoan ngoãn đứng yên ở trong phòng, không cho phép được đi ra ngoài. Ngươi dĩ nhiên không nghe lời, lại chạy đi, làm toàn thân đều bẩn thỉu, lại muốn ta trừng phạt ngươi nữa sao."
Nguyệt Dao chân mày nhíu lại, bất kể là khi còn ở Giang Nam hay là ở đây, nàng vẫn chưa từng nghe thấy có người dám lớn tiếng như thế ở trước mặt nàng kêu với. Nguyệt Dao đi vào nhà, thấy một bà tử hơn ba mươi tuổi, đối diện với một hài tử gầy yếu mặc một thân xiêm y màu xanh bò mà nổi giận hò hét mắng nhiếc.
Tiểu nam hài cúi đầu, khuôn mặt đầy nước mắt nước mũi, cũng không có khóc ra thành tiếng. Chỉ là nhìn hai vai đang run rẩy, dùng sức ở đó . Khỏi phải nói có bao thê thảm.
Bà tử thấy cái bộ dáng này lại càng tức giận: "Ta nói ngươi có nghe thấy không hả. Ngươi kẻ ngu này, mau nói, mói rằng lần không dám." giơ tay lên làm bộ muốn đánh lên người hài tử.
Nguyệt Dao nhìn bộ nàng muốn đánh hài tử, lạnh lùng nói "Ngươi cho ngươi là cái thứ gì, ai cho ngươi lá gan đánh chủ tử?"
Nàng quả thực chưa từng nghĩ tới Đình Chính lại phải sống khổ sở đến như vậy. Một nha hoàn bà tử lại dám tức giận mắng chửi hắn, thậm chí còn dám đánh hắn. Nàng đây là tỷ tỷ cái kiểu gì kia chứ.
Bà tử quay đầu, thấy gương mặt Nguyệt Dao như sương lạnh nhất thời sợ đến hồn phi phách tán. Chân liền mềm nhũn quỳ trên mặt đất "Tam tiểu thư tha mạng, tam tiểu thư tha mạng. Lão nô chỉ là dọa thiếu gia một chút, chưa từng động tới một đầu ngón tay của thiếu gia. Cầu tiểu thư khai ân. Cầu tam tiểu thư khai ân."
Nguyệt Dao lạnh lùng hỏi: "Vưu di nương đâu? Vưu di nương đang ở nơi nào?" Thật to gan, chỉ nhìn hành động mới vừa rồi của bà ta, đưa đi đánh chết đều không quá đáng chút nào.
Bà tử sợ hãi mà thưa: "Nô tài không biết, Vưu di nương tự sáng sớm liền đi ra ngoài. Đến bây giờ còn không có trở về." Bà ta lúc này muốn run rẩy việc này nếu lộ đến chỗ lão gia phu nhân, bà ta đâu còn đường sống. Lập tức chỉ có thể mong muốn Nguyệt Dao có thể phóng nàng một con ngựa.
Nguyệt Dao cũng nhìn cũng không liếc nhìn nàng một cái, đi tới chính ca nhi bên người. Trên mặt của Chính ca nhi nước mắt nước mũi trộn vào lẫn nhau, không còn hình dáng. Trên y phục không biết dính thứ gì, một mảng tro bụi bám trắng bẩn thỉu, đôi tay cũng đã đen kịt. Bộ dáng này thực chẳng khác gì một dã hài tử.
Nguyệt Dao tỉ mỉ quan sát Chính ca nhi, Chính ca nhi gầy trơ cả xương, trên người cũng không có mấy lượng thịt . Rõ ràng đã năm tuổi, thế nhưng thoạt nhìn vào thế nào cũng giống bộ dạng hài tử chỉ mới ba bốn tuổi.
Nguyệt Dao xem cực kỳ đau lòng, nàng trước kia căn bản không cóchút nào lưu tâm chú ý cái đệ đệ này. Nào biết đâu rằng hắn sống thực gian nan như vậy. Khụ, Nguyệt Dao tự trách, xem kết cục trước kia nàng cũng đã rõ Vưu di nương căn bản cũng không để bụng quan tâm hắn tí nào. Bằng không, thế nào lại trì hoãn không chịu đi thỉnh đại phu, đến nỗi vừa lên cơn sốt liền mất.
Nguyệt Dao cầm tay của Chính ca nhi, trời tháng tám, tay của Chính ca nhi cũng là một mảnh lạnh lẽo lạnh như băng. Nguyệt Dao đột nhiên rùng mình, vén tay áo lên xem, lại xốc xiêm y. Cũng may không phát hiện có thương tích, những người này coi như đều không quá to gan lớn mật, không dám thật sự đánh Chính ca nhi.
Bà tử nhìn ánh mắt của lạnh thấu xương Nguyệt Dao, sợ hãi liên tục dập đầu cầu xin tha thứ. Nguyệt Dao quay đầu: "Trịnh ma ma, nô đại lấn chủ, nên nghiêm phạt như thế nào?"
Trịnh ma ma lạnh lùng thưa: "Trượng trách hai mươi, toàn gia đều đem phát mại bán đi."
Bà tử lập tức xụi lơ trên mặt đất, liền tiếng kêu gào tựa như lợn chết vang lên "Tiểu thư tha mạng, tiểu thư tha mạng?"
Nguyệt Dao lại thật giống như không nghe gì. Đối với những nha hoàn bà tử này nàng đã sớm nhìn thấu. Được thế, liên chủ tử cũng không nhìn ở trong mắt. Cái gọi là nhân từ ở trước mặt các nàng, có nghĩa là ngươi là kẻ ngu dại, dễ khi dễ.
Chính ca nhi thấy tới Nguyệt Dao, trong mắt có chờ đợi, cũng có sợ hãi. Sau cùng, hạ hết dũng khí tay áo kéo Nguyệt Dao, đỏ mắt kêu một tiếng "Tỷ tỷ."
Nguyệt Dao thân mình chấn động, nàng cho rằng là mình nghe lầm, không tự chủ lại hỏi một tiếng "Đệ, đệ vừa, vừa gọi cái gì?" Ở trong trí nhớ của Nguyệt Dao, nàng từ chưa từng thấy qua Chính ca nhi. Tại sao Chính ca nhi lại biết nàng là tỷ tỷ hắn.
Chính ca nhi mở miệng nửa ngày, lại không thể nói thêm lời gì nữa.
Hoa Lôi sợ Nguyệt Dao nhịn không được lại đem thiếu gia ném đi mặc kệ. Vội vàng đứng sang một bên dụ dỗ nói "Chính thiếu gia, tam tiểu thư hỏi người nói gì. Người có lời gì muốn nói người đều nói với tiểu thư hết đi?"
Chính ca nhi lúc này mới cúi đầu đều kêu một tiếng "Tỷ tỷ."
Nguyệt Dao kinh nghi hỏi: "Làm sao đệ biết tỷ tỷ là tỷ tỷ của đệ?"
Thanh âm của Chính ca nhi tựa như muỗi kêu: "Đệ trước kia đã gặp qua tỷ tỷ, tỷ tỷ còn cho đệ ăn đường quả." Nói xong, lại cúi đầu.
Nguyệt Dao phi thường kinh ngạc, nàng thế nào lại không có chút ấn tượng.
Nguyệt Dao còn đang đang trầm tư tới, Hoa Lôi hạ giọng ở bên tai Nguyệt Dao nói lầm bầm: "Tiểu thư, đường quả là nô tỳ đưa qua. Thiếu gia cũng là thấy được tiểu thư ở trên thuyền." Kỳ thực Hoa Lôi phía dưới vẫn âm thầm chăm sóc Đình Chính hết mực.
Nguyệt Dao nhìn Hoa Lôi một cái, ngược lại cười khổ. Nàng lúc này là làm cái gì tỷ tỷ nha, ngay cả nha hoàn cũng không bằng.
Hoa Lôi không biết Nguyệt Dao suy nghĩ gì, vội vàng khuyên giải an ủi Nguyệt Dao: "Tiểu thư, Đình Chính thiếu gia tuy rằng không phải là cực kỳ thông tuệ, nhưng tuyệt đối không phải người ngu dốt." Hoa Lôi lo lắng Nguyệt Dao đột nhiên lại thay đổi chủ ý, ghét bỏ Đình Chính ngu dốt. Tuy rằng tất cả mọi người nói Đình Chính chính là đứa ngốc, thế nhưng Hoa Lôi cho rằng Đình Chính cũng không phải thật khờ, chỉ là không có thông tuệ được như người bình thường. Quan hệ huyết thống so với không cùng chi huynh đệ vẫn là thân thiết hơn. Đối với tiểu thư bây giờ mà nói, ngoại trừ lão phu nhân ra cũng chỉ có Đình Chính là người tối có thể tin cậy.
Nguyệt Dao kỳ thực từ trong lời nói có của Đình Chính đã thể thấy được, đệ đệ thực có điểm ngây ngốc, nhưng tuyệt đối không phải người ngu. Bằng khônglàm sao qua thời gian dài như vậy còn nhớ rõ nàng: "Chính ca nhi, nói cho tỷ tỷ, đường quả ăn ngon không?"
Chính ca nhi nhìn Nguyệt Dao. Hướng về phía Nguyệt Dao, Chính ca nhi nói: "Tỷ tỷ, đệ thật đói bụng." Có thể là khắc sâu ấn tượng chuyện đường quả, cũng khả năng là bởi vì là tỷ đệ, huyết mạch tương liên, càng có thể hơn là do cả hai điều này hợp, Chính ca nhi thực tin tưởng Nguyệt Dao, cũng muốn cùng nàng thân cận.
Nguyệt Dao nghe xong Đình Chính nói đói, nhất thời giận không thể tả. Lạnh lùng nói "Ngươi có phải mỗi ngày không để cho hắn ăn cơm? Phủ đệ cấp phân lệ của chính ca nhi toàn bộ các ngươi đều âm thầm nuốt?"
Hoa Lôi có chút ngốc lăng rồi. Tiểu thư còn chưa từng phát giận lớn như vậy. Ở trong ấn tượng của Hoa Lôi, tiểu thư vẫn luôn văn văn tĩnh tĩnh, lúc nói chuyện thanh âm cũng không lớn . Nhưng là bây giờ lại giống như thay đổi hoàn toàn thành một người khác rồi, khiến nàng đều có chút xa lạ, lẽ nào một cái mộng lại có thể làm cho tiểu thư cải biến lớn như vậy.
Hoa Lôi vội vàng đem những thứ ý nghĩ này loạn thất bát tao bỏ qua, tiểu thư thay đổi là thay đổi, nhưng là trở nên tốt hơn. Như vậy là tót rồi những cái khác không cần nghĩ tới.
Bà tử quỳ trên mặt đất, khóc nói: "Tiểu thư, nô tài có gan lớn như trời chờ cũng không dám khiếm thiếu gia ngân lệ hàng tháng. Là Vưu di nương, những thứ tiền bạc này trong ngày thường chính là do Vưu di nương bảo quản." Nếu gia tăng thêm một lỗi nữa, sợ là không phải toàn gia phát mại bán đi, mà là toàn gia đều phải đem loạn côn đánh chết. Đến lúc này bà cũng chỉ có thể đem mọi tội lỗi đổ lên trên người Vưu di nương.
Nguyệt Dao nén giận, không răn dạy bà tử. Có nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng. Nguyệt Dao lấy khăntay của mình lau sạch nước mắt nước mũi trên mặt Đình Chính. Một cái khăn tay vốn trắng noãn sạch sẻ, cứ như vậy không còn hình dáng gì.
Hoa Lôi ngốc lăng lăng nhìn Nguyệt Dao. Tiểu thư vốn thích sạch sẻ, đồ của người đều không chấp thuận để nngười khác chạm vào chứ đừng nói chi là nhiễm bẩn như vậy. Tiểu thư thật thay đổi, thay đổi tốt hơn xưa. Phu nhân ở trên trời nếu biết lời của nàng cho tiểu thư thay đổi tốt như vậy, nhất định sẽ cực kỳ vui mừng.
Nguyệt Dao nhìn mất bà tử quỳ trên mặt đất khóc đến thanh âm cũng không phát ra được nữa nói "Y phục ở nơi nào?" Mặc quần áo như thế này, nhất định là không được, phải đổi toàn bộ y phục mới, sạch sẽ mới được.
Bà tử mới vừa rồi kêu la lớn như vậy, mà lúc này đến cả nửa ngày cũng không nói ra một câu nào.