The Day You Went A Way

Chương 7




Chap 8:

- “Haizzz, thật đúng là, tên đẹp

như người vậy…”

- “Hả…cậu nói gì cơ???”

- “À, ý mình là, tên đẹp…tên đẹp”

Em đỏ mặt rồi quay lưng, bước

về lớp.

Lam Vi, Lam Vi, tôi lẩm nhẩm cái

tên nhiều lần như đang cố ghi

nhớ thật sâu vào trong đầu. Tên

gì mà đẹp, nhẹ nhàng và êm ái

đến thế kia chứ.

Sáng hôm sau, tôi lại ra chỗ ghế

đá…

- “Lại thằng kia nữa…”

Đứng từ xa, tôi thấy cậu nam

sinh mà lúc trước (chap 4) bị em

từ chối, lúc này đang cầm 1 bó

hoa (hoa gì chả biết nữa, nhiều

màu lắm) đưa cho em. Em lưỡng

lự vài giây rồi cũng nhận lấy bó

hoa, cậu nam sinh kia nói thêm

vài câu rồi bỏ đi.

- “Sướng quá, đc tặng hoa

luôn…” – tôi lại gần trêu em.

- “Thích thì cho cậu đó”

- “Vậy cám ơn nhé”

Tôi cầm bó hoa, đưa lên mũi rồi

hít một hơi thật sâu, sau đó đi ra

cái thùng rác gần đó rồi bỏ vào.

- “Cậu làm gì thế?” – em ngạc

nhiên hỏi

- “Cậu đã ko thích nó thì vứt đi

cho rồi, giữ làm gì”

……

- “Cậu quen anh ta lâu chưa?” –

tôi đạm hỏi

- “Đâu có quen biết nhau. Mình

còn chưa biết tên anh ta nữa” –

em quăng cho tôi câu trả lời.

- “Thế sao lại nhận hoa của

người ta, từ chối luôn ko phải

hay hơn à?”

- “Từ chối thì thấy có lỗi lắm, tại

vì 2 lần trước đã ko nhận quà

rồi…” – em tỉnh bơ nói

Eck, anh trai kia ơi, tôi phục cái

tính kiên trì nhịn nhục của anh

rồi đó…2 lần đầu tặng quà bị từ

chối, thế mà cũng mặt dày tặng

tiếp lần thứ 3. Hên là Vi ko từ

chối, chứ ko thì…chắc có lần 4, 5

quá…=))

- “Cậu mà nhận thì dễ làm anh ta

tưởng bở, hi vọng lắm. Sau này

thể nào cũng làm phiền cậu

nữa!!!” – tôi nhắc em

- “Nếu ko nhận thì cậu tưởng

mình ko bị làm phiền tiếp à” –

em cười khổ nói.

Chậc, ko ngờ Vi lại gặp những

chuyện khó xử như vậy, hèn gì Vi

thường đeo tai nghe mà ko bật

nhạc, là để tránh bị làm phiền.

- “Thế sao lúc trước Gum cho Vi

miếng poca, Vi ko từ chối?”

- “Tại lúc ấy mình đang điên với

cậu, chứ bình thường là mình

đứng dậy ra chỗ khác ngồi rồi…”

- “Ko hiểu lắm…”

- “Cái lúc mà cậu nộp bài thi về

sớm, là mình đã giận lắm rồi.

Chiều còn tới nhìn ngắm mình từ

trên xuống dưới, rồi còn nói

năng lăng nhăng…Ai mà ko điên

cơ chứ!!! Có lẽ vì thế khi lần đầu

cậu đến ngồi gần mình ở chỗ

ghế đá, mình ko cảm thấy bị làm

phiền chút nào. Chắc cừu hận

che mắt lí trí mất rồi!!!” – Vi nheo

mắt nói.

Sax…Tôi mở to mắt nhìn Vi với vẻ

khó tin…

- “Thế giờ còn giận Gum ko?”

- “ Còn…”

………no comment………

- “Thôi, thôi, để thứ 7 Gum qua

kèm toán cho, bào đảm kì sau Vi

làm bài tập trơn tru…” – tôi nhe

răng rồi nói.

- “Để xem thế nào đã!!! Địa chỉ

nè, bữa đó đến nhớ mặc quầy tây

áo sơ mi trắng như đồng phục

học sinh giùm cái, ko thì ko xong

với mẹ mình đâu!!!”

- “Rồi..rồi, hiểu rồi” – Tôi chậm

chạp há mồm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.