The Day You Went A Way

Chương 11




Chap 11:

- “Sao ko đc. Trường ta có ai đẹp

hơn học trò của thầy à…”

- “Em có đeo cái huy hiệu lúc ra

khỏi lớp bao giờ đâu…Em chỉ đeo

lúc đầu giờ học với lúc tan học

thôi…” – Vi trề môi nói.

- “What…” – tôi trợn mắt lên.

Những nam thanh nữ tú đăng kí

tham dự cuộc thi “P&P” thì sẽ đc

phát cho mỗi người 1 cái huy

hiệu hình vương miện màu vàng,

và trên đó có đánh số thứ tự. Bất

kì học sinh nào trong trường

thấy muốn vote cho ai, thì sẽ lại

gần và xem mã số, sau đó ghi

vào tờ mẫu là: nữ/nam <mã số>,

mỗi tờ chỉ đc tối đa 1 nam hoặc

1 nữ hoặc cả 2.

Vi nói chỉ đeo huy hiệu lúc vào

học và tan học, còn lại đều tháo

ra…Như vậy thì đúng là tránh đc

rất nhiều phiền phức, vì giờ vào

học Vi đi trễ thì ai mà thấy đc,

còn lúc tan học thì ai cũng lo ra

về, người nào rảnh ở lại mà tìm,

chỉ có giờ ra chơi là dễ soi nhất

thì Vi lại tháo ra, vì thế người

khác gặp cứ nghĩ Vi ko tham gia

cuộc thi. Cùng lắm thì cũng có

người thấy, nhưng số đó sẽ rất ít.

Haizzz, chứ nếu ko thì…princess

chắc chắc sẽ là Vi.

- “Giỏi, giỏi lắm trò ngoan của

thầy…Ha ha ha, thôi, làm bài tiếp

đi…Nhìn cái giề mà nhìn” – tôi

vui vẻ hớn hở bặm trợn nói.

Mặt Vi nghệch ra, ko hiểu sao tôi

lại có thái độ như vậy. Haizzz, trò

nghĩ là thầy sẽ để thằng con trai

khác hôn trò trước mặt thầy à,

quên ngay đi. Trò là của thầy, là

con mồi của thầy, cấm thằng nào

khác đụng vào…Đệt mợ, thằng

nào dám đụng vào trò, thầy

phồng tôm nó luôn…

Đang hoang tưởng trong đầu, thì

tôi nghe thấy tiếng Vi hỏi nhỏ:

- “Ủa thầy, thế nếu thầy đc làm

prince, thầy có hôn princess ko?”

- “Có ngu mới ko hôn, cá mỡ dọn

lên tận miệng mèo rồi còn gì” –

tôi lè lưỡi liếm liếm môi.

- “Đồ dê xồm, em khinh…” – Vi

nhìn tôi với cặp mắt coi thường

rồi quay qua làm bài tiếp.

Chà, có vẻ mình đã đánh mất

hình tượng một người thầy đáng

kính trong mắt em mất rồi,

nhưng thầy ko hối hận đâu em ạ.

Hôn gái miễn phí mà ko hôn,

thầy đâu phải gay…

Buổi dạy toán đầu tiên diễn ra

êm ả, ko sờ mó, ko ôm ấp, ko

nhìn lén bậy bạ (thực ra là có

nhưng mà nhìn một cách trong

sáng thôi). Vi có vẻ tập trung và

chăm chỉ học, trên trán Vi cũng

lấm tấm vài giọi mồ hôi. Haizz,

phải ráng thôi trò ơi, đừng lo,

thầy sẽ giúp em từng bước, từng

bước hoàn thiện môn toán.

Em phải tin ở thầy…Tôi đúng là

sinh ra để làm thầy giáo mà…

hahaha

- “Hẹn gặp trò ở lễ hội nhé…” –

tôi hớn


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.