Thê Cư Nhất Phẩm

Chương 15: Tình cờ gặp




Thôn trang nhỏ, xung quanh hoang vắng. Thôn trang ở dưới chân dãy núi Yến sơn. Đời trước Đinh Nhu học đại học tại thủ đô Bắc Kinh, rất quen thuộc với hoàn cảnh xung quanh. Kiếp này xuyên qua đây, lịch sử không còn giống như trí nhớ của nàng nhưng Yến Sơn cũng không vì những người xuyên qua mà thay đổi, vẫn là địa phương cũ, chỉ là cách gọi khác với hiện đại mà thôi.

Ví dụ như ngọn núi ở trước mặt này, Đinh Nhu nghe Liễu thị nói đây là Lạc Phượng sơn. Ở dưới chân núi có một tấm bia đá, trên đó có thơ do khai quốc hoàng hậu của Đại Tần viết. Khai quốc hoàng hậu thích tới đây ngắm cảnh nên ở đây mới gọi là Lạc Phượng Sơn. Đinh Nhu nhìn qua tấm bia đá, trên trán hiện lên mấy vệt đen. Thơ từ làm lậu thật quang minh chính đại. Trước tấm bia đá còn có vài thiếu nữ vây quanh. Đinh Nhu thấy rất buồn bực. Các nàng đầu tiên là nhắm mắt, sau đó ném đồng tiền về phía tấm bia đá. Chẳng lẽ tấm bia đá này còn có công hiệu của hồ ước nguyện hay sao?

Đinh Nhu đi dạo quanh cùng Liễu thị. Trên đường đi, nàng có chút hiểu qua về cuộc sống của người dân Đại Tần. Đinh Nhu thấy nhiều tiểu thư ngồi xe ngựa, cũng thấy mấy phụ nhân cùng các cô nương đi bộ. Có lẽ bởi vì là tết Trùng Cửu nên những điều cố kỵ có vẻ ít hơn. Thời đại của Đại Tần so với lịch sử hẳn là triều Minh. So với triều Minh, đối với nữ tử thì Đại Tần yêu cầu ít hơn rất nhiều. Đinh Nhu thích nhất là điểm đó.

“Mau tránh ra, mau tránh ra.”

Đinh Nhu đỡ Liễu thị quay lại nhìn, hai chiếc xe ngựa hoa lệ đang lao vội trên đường, bụi bốc lên cuồn cuộn. Những người đi trên đường đều né tránh. Người đánh xe mặc quần áo màu xanh đen, vẻ mặt ngạo mạn, giơ roi vụt tới tấp. Liễu thị nhìn dấu ấn trên xe ngựa, khẽ nói: “Là An Dương bá phủ.”

Đinh Nhu chép miệng, chỉ là bá tước mà kiêu ngạo như vậy, thoạt nhìn giống như nhà giàu mới nổi, không hề có gia tộc nội tình. Liễu thị nghiêng người ngăn trở Đinh Nhu. “Đinh Nhu, chúng ta đi du ngoạn.”

Đinh Nhu thấy dáng vẻ Liễu thị như vậy liền hiểu rõ được vài điều. Huống chi nàng còn có ký ức của thân thể này. An Dương bá trước kia chỉ là một vị quan nhỏ ở Lễ bộ. Nhưng vận khí của hắn không kém, nuôi được một người em gái, được chọn vào cung lại được Hoàng thượng yêu thích, phong làm quý tần. Năm trước sinh hạ được một hoàng tử, Hoàng thượng đã quá sáu mươi vui mừng cực kỳ. Tiểu hoàng tử sinh ra đủ để chứng minh hắn chưa già. Không chỉ có phong thưởng cho mẹ đẻ của Hoàng tử làm Hiền phi mà còn phong cho anh trai của Hiền phi làm An Dương bá. Một người đắc đạo, gà chó lên trời. An Dương bá phủ tự xưng là hoàng thân quốc thích, gần đây là nhà huân quý được nhiều người để ý, nịnh bợ.

Trước đây Đinh Nhu từng có xung đột với nữ nhi của An Dương Bá. Lúc đó An Dương Bá chỉ là quan nhỏ, kém xa so với Đinh gia gia thế thanh quý. Đinh Nhu hận nhất là bị người khác nói là thứ nữ, rất dễ mâu thuẫn với Lý Mạn Như, đích nữ của An Dương Bá. Trước đây Đinh nhu cũng được tính là thứ nữ được sủng ái trong Đinh phủ. Lý Man Như chỉ là con gái một viên quan nhỏ, Lý gia nào dám đắc tội Đinh phủ? Nhưng hiện giờ Đinh Nhu thành thứ nữ tự sinh tự diệt, mà Lý Mạn Nhu lại thành đích nữ của phủ Bá tước. Hai bên thay đổi như vậy, lấy tính tình của Lý Mạn Nhu, nếu thấy được Đinh Nhu nhất định sẽ nhục nhã trả thù lại.

Liễu thị nhìn xe ngựa càng ngày càng gần, trong lòng vô cùng khẩn trương. Tại sao hôm nay An Dương bá phủ lại tới Lạc Phượng Sơn chứ, nếu Lý tiểu thư thấy Đinh Nhu thì phải làm sao bây giờ? Nếu bọn họ đến muộn một chút hoặc ra cửa sớm một chút thì sẽ không gặp phải. Liễu thị thấp kém quen rồi nhưng Đinh Nhu thì khách. Nàng sợ Đinh Nhu chịu không nổi. Liễu thị cố gắng ngăn trở Đinh Nhu, nàng phải bảo vệ con mình, không thể để Lý tiểu thư thấy được.

Đinh Nhu khẽ nhấc khóe miệng. Tâm tư của Liễu thị, nàng có thể đoán ra. Đinh Nhu không muống gây chuyện, cũng không muốn làm khó Liễu thị. Nàng cúi đầu xuống giống như những người xung quanh. Như vậy hẳn là có thể trốn được.

Xe ngựa của An Dương bá phủ dừng lại, hai nô tỳ nhỏ mặc đồ xanh nhảy xuống. “Tiểu thư, tới rồi!” Lý Mạn Như tiểu thư ngồi trong xe ngựa được dìu xuống. Khuôn mặt Lý Mạn Như hơi dài, đuôi mày hơi cao, lại thêm mụi ưng, môi mỏng, nhìn cả người trông có vẻ cay nghiệt. Vóc người Lý Mạn Như hơi gầy cũng không cao nhưng lại mặc y phục rất nặng. Cả người bị vây trong trang phục xa hoa quý trọng cùng đồ trang sức, thiếu đi vẻ phối hợp, càng làm tăng cảm giác của nhà giàu mới nổi, ước gì muốn đem tất cả thứ tốt đều mang trên người.

Ngược lại một thiếu nữ khác đi theo sau Lý Mạn Như xuống xe để lại cho Đinh Nhu ấn tượng rất sâu. Nàng cúi đầu nhìn xuống, đi theo sát Lý Mạn Như, mặc áo hồng nhạt, quần hoa dài, dáng điệu uyển chuyển, trang phục không lấp lánh phát sáng như Lý Mạn Như. Ngũ quan thanh tú, mỉm cười dịu dàng như hoa lê, là một tiểu mỹ nhân thanh tú, so với Lý Mạn Nhu càng biết cách làm cho người khác chú ý. Nhưng mà nàng vẫn cúi đầu đi theo Lý Mạn Như, cung kính cực kỳ, không dám cướp danh tiếng của Lý Mạn Như. Đinh Nhu khẽ nhếch miệng cười, nàng không cướp danh tiếng, nhưng hai tỷ muội nàng, rốt cuộc là ai làm nền cho ai?

Đinh Nhu không khỏi nghĩ thầm. Chắc kiến thức của phu nhân An Dương bá cũng không cao nên mới để cho nàng đi theo Lý Mạn Như, lại còn trang điểm cho Lý Mạn Như thành thế này! Nội tình của An Dương bá phủ không sâu, chỉ dựa vào mỗi Hiền phi ở trong cung mà kiêu căng ngang ngược thế này, sớm muộn gì cũng có ngày suy tàn.

Đinh Nhu nhớ rằng Hoàng thượng bây giờ cũng hơn sáu mươi tuổi. Long thể không hẳn rất tốt. Tuổi trẻ thì chăm chỉ gieo giống. Chỉ riêng những hoàng tử xếp được thứ tự thì cũng có hai mươi hai người. Đại hoàng tử năm nay cũng đã hơn bốn mươi. Tiểu hoàng tử của Hiền phi thì tính là gì? Đại Tần thái tử lập người tài, lập trưởng, không lập theo tuổi tác. Hiện nay hoàng hậu sinh bốn vị công chúa, không sinh hoàng tử nào. Bởi vậy cho đến giờ Hoàng thượng vẫn chưa lập thái tử. Lập người tài ư? Có vô số khả năng. Đông đảo hoàng tử tranh đấu gay gắt, đều nóng lòng muốn ngồi lên vị trí thái tử.

Lý Mạn Như chưa phát hiện ra Đinh Nhu. Nàng ta vẫn kiêu ngạo nâng cằm, nếu nàng ta thấy được Đinh Nhu đang xen lẫn và giống những người bình thường kia mới gọi là kỳ quái. Đinh Nhu lặng lẽ kéo Liễu thị dọc theo đường nhỏ lên núi. Nếu còn dừng lại ở đó, Đinh Nhu sợ Liễu thị khẩn trưởng mà ngất xỉu, đến lúc đó Lý Mạn Như mới phát hiện ra Đinh Nhu.

Thật ra thì từ sau khi xuyên qua, khí chất của Đinh Nhu đã xảy ra biến hóa rất rõ ràng. Vốn là tự ti, tự ngạo đã được thay thế bằng tự tin cùng nhu hòa. Phẫn nộ cùng không cam lòng trước kia đã biến mất. Hiện giờ Đinh Nhu ý cười dịu dàng, đôi mắt trong suốt chứa vài phần thành thục cơ trí, khiến cho người khác thấy ấm áp, nguyện ý tới gần. Loại biến hóa này, Liễu thị cũng chưa phát hiện ra. Nếu giờ Lý Mạn Nhu có thấy được Đinh Nhu, nếu không nhìn kỹ thì cũng không nhận ra đây chính là tiểu thư Đinh Nhu, vị Lục tiểu thư thứ xuất của Đinh phủ kia.

Liễu thị thở phào một cái, vỗ vỗ ngực: “May quá, may quá! Nàng không phát hiện ra Tiểu Nhu!”

“Nương, ta xấu tới mức không thể để cho người khác nhìn hay sao?” Đinh Nhu thưởng thức thù du trong tay. Liễu thị thấy nữ nhi cười nói dịu dàng, biết được là nàng đang nói đùa, lắc đầu nói: “Tiểu Nhu xinh hơn Lý gia tiểu thư nhiều, chỉ là…”

“Nương, người lại nghĩ nữa rồi. Con còn không để ý nữa. Người cứ nghĩ đến con vợ cả với thứ xuất như thế thì cũng được gì đâu. Cha mẹ cho cũng chỉ là một danh phận. Có bao nhiêu công tử đích xuất làm tan gia bại sản? Có bao nhiêu tiểu thư đích xuất phẩm hạnh không tốt làm xấu mặt tổ tiên? Thân phận không thể thay đổi nhưng nếu không có sự nỗ lực, chỉ biết tự ti hối tiếc thì cũng không có tiền đồ. Thứ xuất cũng sẽ có ngày tỏa sáng.”

Đinh Nhu kéo Liễu thị lên núi, giọng nói thanh thúy vang xa: “Anh hùng đâu hỏi xuất xứ, phú quý là có nguyên nhân!”

Bụi cây khẽ nhúc nhích, tiếng bước chân vang lên, đi xa dần. Anh hùng không hỏi xuất xứ… không hỏi xuất xứ…!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.