Thê Chủ Tà Mị

Chương 57-2: Các vị đại thần đáng thương (2)




Vân Tư Vũ rốt cuộc dùng một tiếng thét chói tai quá ‘hưng phấn’ kia đánh bại sắc lang, cũng không tiếp tục để Phong Lăng Hề tới gần, dùng chăn đem mình bọc cực kỳ chặt chẽ, lần nữa nói: "Nhanh lên một chút lâm triều."

Nhàn vương điện hạ bất đắc dĩ co quắp ở trên giường, bình phục hô hấp ngổn ngang, có chút buồn rầu oán giận, dụ cho cô thèm nhưng không cho cô ăn, thực sự là muốn chết.

Vân Tư Vũ ôm chăn, rụt cổ lại, liếc mắt nhìn nàng, mặc dù không phải hắn cố ý biến thành như vậy, bất quá, nhìn qua bộ dáng của Hề thật đáng thương.

Nhìn một chút trang bị trên người, giống như khá là an toàn, Vân Tư Vũ do dự một chút, đem chăn trên người lại bọc chặt một chút. Sau đó trực tiếp ngã lên giường, lại lăn một vòng, lăn vào trong ngực Phong Lăng Hề, ló đầu hôn lên môi của nàng một cái, mở to một đôi mắt vô tội nhìn nàng.

Phong Lăng Hề ôm một cục tròn vo, bất đắc dĩ cười cười, vỗ vỗ đầu của hắn: "Được rồi, ta vào lâm triều, trở về sẽ mang điểm tâm ngon cho chàng."

Vân Tư Vũ gật gật đầu, cười híp mắt dùng mặt cọ tới cọ lui bên trong cổ của nàng, động tác thân mật tràn đầy không muốn xa rời, ‘Hề đối với hắn tốt nhất, mặc kệ hắn cố tình gây chuyện như thế nào, cho tới bây giờ cũng không tức giận.’

Phong Lăng Hề đưa tay nhéo nhéo mặt của hắn, cười nói: "Đừng cọ nữa, lại cọ xuống nữa ta liền thay đổi chủ ý." Mặc dù nói như vậy, nhưng hoàn toàn không có ngăn cản động tác của con mèo nhỏ.

Hai người lại mè nheo trong một lúc, Phong Lăng Hề mới lười biếng vào triều.

* * *

"Phong Lăng Hề!"

Ninh vương điện hạ trên đường đi thì gặp Nhàn vương điện hạ, lại đã quên tìm nàng gây phiền phức, chỉ là mặt mũi tràn đầy kinh ngạc hỏi: "Ngươi tiến cung làm gì?" Dường như vẫn đi cùng với nàng một con đường, đây là muốn đi... Không thể nào? Mặt trời mọc từ hướng tây sao?

Phong Lăng Hề liếc mắt nhìn Hoàng Vũ Mặc, vốn định có lòng tốt nói cho nàng biết là cô đến lâm triều. Mặc dù là lần đầu tiên, nhưng lời nói đến miệng lại nhìn thấy gương mặt đó, trong nháy mắt nuốt trở vào.

Bất quá Phong Lăng Hề định lực phi phàm, trong lòng kinh ngạc chỉ là trong nháy mắt, trên mặt không có chút nào biểu hiện ra ngoài, chỉ là hỏi: "Ninh vương điện hạ sáng nay dậy trễ?"

Hoàng Vũ Mặc nhíu nhíu mày: "Làm sao ngươi biết?"

Nhìn vẻ mặt quả nhiên của Phong Lăng Hề như vậy, Hoàng Vũ Mặc cảm thấy đáy lòng sợ hãi, có chút cảm giác xấu, rồi lại không nghĩ ra cảm giác xấu này từ đâu mà đến.

Phong Lăng Hề cũng không tiếp tục nói nữa, chỉ là thầm nghĩ: ‘dậy trễ cho nên tới không kịp soi gương, Hoàng Vũ Mặc đáng thương.’

Chẳng trách tiểu mèo hoang nhà cô nói cái gì cũng phải làm cho cô vào lâm triều, thì ra là đến xem kịch vui.

Ninh vương điện hạ hoàn toàn không biết mình có cái gì không ổn, có lẽ là mấy ngày liên tiếp không ngừng không nghỉ gấp rút lên đường. Hôm qua lại trải qua một hồi ám sát, mặc dù không phải ám sát nàng, nhưng nàng cũng là sốt ruột nóng giận, cho nên hôm nay dậy muộn một chút, đến bây giờ còn có chút hoa mắt choáng váng đầu, cũng không còn tinh lực đi nghĩ nhiều như thế.

Ninh vương điện hạ không biết là: không chỉ ngừng lại một chuyện nàng dậy trễ, còn thêm một chuyện nàng cũng không có soi gương.

Đang lúc hai người đến gần đại điện, liền nghe một hồi tiếng kinh hô.

"Vương đại nhân, mặt của ngài..."

"Lý đại nhân, ngài là đang bị bệnh sởi hả?"

"Vu đại nhân, thân thể ngài không khỏe làm sao không xin nghỉ ngơi, như vậy có thể làm tổn hại mặt mũi của triều đình đó!"

Giọng nói giống vậy không ngừng vang lên, có quan tâm, có châm chọc, bất quá vừa nghe là biết chuyện, đại thần trong triều xảy ra vấn đề.

Ninh vương điện hạ đột nhiên nhớ tới Nhàn vương điện hạ hỏi câu kỳ quái kia, dự cảm xấu trong lòng càng thêm mãnh liệt, không khỏi tăng nhanh bước chân đi vào đại điện, vừa nhìn bên dưới, Ninh vương điện hạ không khỏi giật mình đứng tại chỗ.

Từng gương từng gương mặt kia, tất cả đều mọc đầy từng cái từng cái mụn nhọt màu hồng nhỏ, nhìn qua hơi dọa người, hơn nữa nghe những người kia quan tâm đến châm chọc, tựa như cũng chỉ nhìn thấy hình dạng người khác, hoàn toàn không biết mình cũng là một dạng như vậy.

Cũng đúng, nếu như biết mình có bộ dáng này, ai còn nghênh ngang đi ra, nhất định sẽ xin nghỉ ở nhà tĩnh dưỡng.

Ninh vương điện hạ rốt cục nhớ tới mình sáng nay bởi vì dậy quá trễ, vội vàng tiến cung, căn bản chưa kịp soi gương, chẵng lẽ... mặt nàng cũng như vậy?

Sấm sét giữa trời sáng!

Ninh vương điện hạ địa vị cao ở trong triều, nàng vừa xuất hiện tự nhiên là làm người khác chú ý, nhưng nhìn những mụn nhọt hồng nổi lên vây quanh, hoàn toàn thay đổi mặt. Nếu như không phải thân mang triều phục kia, những người khác căn bản không nhận ra đó là Ninh vương điện hạ, trong khoảng thời gian ngắn, những đại thần khác cũng đều giật mình đứng tại chỗ, chào hỏi cũng không phải mà không chào hỏi cũng không phải, trên đại điện yên lặng như tờ.

Sau đó một đám người rốt cục phản ứng lại, bệnh kỳ lạ này không phải một hai người trúng, mà là tất cả đều có phần.

Tô Văn bởi vì bị thương ở nhà tĩnh dưỡng, không biết có cũng như thế hay không. Vũ Văn Khinh còn chưa có xuất hiện, hay là phát hiện vấn đề của mình. Thừa tướng Vũ Văn Khinh chính là một người tỉ mỉ cẩn thận, ngoại trừ nàng ấy ra, còn có mấy vị đại thần cũng chưa xuất hiện, xem ra cũng không phải tất cả mọi người đều không cẩn thận như vậy.

Vân Vũ Dương ôm một mặt mụn nhọt màu hồng, ngay từ bắt đầu liền một mình đứng ở một bên, nhìn qua không tập trung, lúc này cũng như là không có phát hiện trên đại điện khác thường giống vậy, không biết đang suy nghĩ gì.

"Ha ha..." Ngay lúc một đám người hoá đá, đột nhiên một hồi tiếng cười vang lên.

Mọi người theo tiếng cười nhìn lại, không khỏi sợ hãi trợn to mắt, Nhàn vương? Nhàn vương tại sao lại ở chỗ này? Còn có gương mặt yêu nghiệt kia như thế nào lại không có chuyện gì? Đây là... đang cười nhạo các nàng?

"Nữ hoàng bệ hạ giá lâm---"

Nữ hoàng bệ hạ đến làm cho các nàng không kịp nghĩ nhiều, liền cùng nhau quỳ xuống đất: "Nữ hoàng bệ hạ vạn tuế, vạn vạn tuế."

Nữ hoàng bệ hạ uy nghiêm khắp người, sắc mặt có chút âm trầm, hiển nhiên vẫn còn tức giận vì chuyện hôm qua. Hôm nay những đại thần này tất nhiên sẽ bị mắng như cái vòi phun máu chó.

Nữ hoàng bệ hạ hừ lạnh rên một tiếng, ngồi xuống chỗ ghế phượng, rốt cục giương mắt quét về phía những đại thần đang quỳ dưới đất kia. Sau đó không cẩn thận liền nhìn thấy Phong Lăng Hề đang buồn bực ngán ngẩm đứng ở nơi đó. Vì vậy, nữ hoàng bệ hạ rất không hình tượng nhảy lên: "Lăng Hề..."

Hiển nhiên Nhàn vương điện hạ đến trước lâm triều, dọa ngược một đám người.

Trên mặt của Phong Lăng Hề còn mang theo vui vẻ, nhìn gương mặt của những đại thần kia vô cùng thê thảm, chỉ cảm thấy tiểu mèo hoang nhà cô làm sao dễ thương như vậy chứ? Không có chút nào cân nhắc chuyện này nên kết thúc như thế nào.

Phong Lăng Hề coi như cho nữ hoàng bệ hạ mặt mũi, trước mặt nhiều người như vậy, không có không khách khí mà trợn trắng liếc nữ hoàng bệ hạ một cái, làm cho nàng chạy về ngồi lên ghế phượng, cho nàng đi lên lâm triều, mà là khách khí nói: "Nữ hoàng bệ hạ không cần để ý tới ta." Cô chính là đến xem trò vui.

Hiển nhiên, lời này làm cho những người khác nghe tới, cũng không khách khí chỗ nào.

Bất quá hiếm thấy không có ai ló đầu ra đến đòi phạt nàng, thứ nhất là: chuyện hôm qua làm cho mọi người cảm thấy Nhàn vương điện hạ thâm tàng bất lộ, các nàng đối với chuyện đó căn bản một chút cũng đều không biết, tốt nhất là không cần phải dễ dàng đi trêu chọc; hơn nữa, kinh nghiệm lúc trước cho các nàng biết, nữ hoàng bệ hạ tuyệt đối sẽ nghiêng về Nhàn vương điện hạ, các nàng cần gì không có chuyện gì mà tìm phiền toái cho mình. Thứ hai là: các nàng thực sự là không muốn ngẩng đầu lên, chỉ hi vọng nữ hoàng bệ hạ cho các nàng vẫn quỳ như vậy là tốt rồi.

Đáng tiếc, trời cao không nghe thấy các nàng cầu xin, vốn là nữ hoàng bệ hạ dự định cho các nàng quỳ lâu một chút, nhưng nữ hoàng bệ hạ vừa thấy Nhàn vương điện hạ, tâm tình thay đổi tốt lên. Vì vậy lòng từ bi quyết định không lại làm khó các nàng quá đáng.

"Bình thân."

Nữ hoàng bệ hạ cho đứng lên, tự nhiên không thể không đứng lên, vì vậy liền thấy một đám đại thần đứng nghiêm, đầu lại chặt chẽ rũ xuống ngực, không rõ suy nghĩ của nữ hoàng bệ hạ không khỏi nhíu nhíu mày, lạnh lùng nói: "Ngẩng đầu!"

Mặc dù đối mặt với nữ hoàng bệ hạ là nên cúi đầu, thế nhưng cũng không có đạo lý thấp đến mức dùng đỉnh đầu đối mặt với nữ hoàng bệ hạ.

Đám người kia thực sự là càng ngày càng kỳ cục! Lăng Hề lần này đến lâm triều dễ dàng lắm sao? Đám người kia còn một lòng làm cho nàng mất mặt.

Một đám đại thần không cam lòng không tự nguyện từ từ ngẩng đầu, tận lực che lấp mặt của mình, nhưng tư thế đầu rủ xuống kia cũng đầy đủ làm cho nữ hoàng bệ hạ nhìn thấy rõ ràng gương mặt xấu kia của bọn họ!

"Đùng..."

Nữ hoàng bệ hạ đập một cái lên trên tay vịn của ghế dựa, âm thanh kia vang vọng khắp đại điện vang, đám đại thần sợ đến mức quỳ xuống lần nữa: "Chúng thần đáng chết, nữ hoàng bệ hạ thứ tội."

Mặt mũi nữ hoàng bệ hạ tràn đầy tức giận, đáng ghét! Bọn đại thần vô dụng này mỗi lần đều làm cho nàng mắt mặt trước mặt Lăng Hề, nàng là nữ hoàng sớm đã không nhấc nổi đầu lên.

Nhìn đám người kia, lại nhìn một chút người thủ hạ của Phong Lăng Hề, nữ hoàng bệ hạ nghĩ tâm đã muốn chết, lẽ nào nàng thật sự là không có cách kiểm soát thủ hạ?

Kỳ thực điều này cũng không có thể trách nữ hoàng bệ hạ, chuyện trong triều đình vốn cũng không giống. Nếu như đại thần trong triều thật sự đều một lòng, một lòng suy nghĩ vì triều đình, đó mới kỳ quái! Có thể làm cho thế lực trong triều nằm ở vào một loại trạng thái cân bằng, cũng đã rất giỏi.

Hơn nữa, thủ hạ của Phong Lăng Hề cũng không hoàn toàn là người tài ba, chỉ có điều được nàng ấy trọng dụng đều là người có năng lực phi phàm mà thôi.

"Ai tới nói cho trẫm biết, chuyện gì thế này? Ninh vương, ngươi nói!"

Ninh vương điện hạ vô cùng buồn rầu tức giận, khuôn mặt xinh đẹp của nàng! Thật sự bị phá huỷ sao? Chuyện này thực sự là đả kích thật lớn, thật là muốn lập tức đi soi gương.

Bất quá buồn rầu tức giận thuộc về buồn rầu tức giận, Ninh vương điện hạ vẫn không có đánh mất lý trí, đối với chuyện này cũng có suy nghĩ của mình.

"Bệ hạ, nhất định là có người hạ độc với các vị đại thần trong triều, đây rõ ràng là khiêu khích với triều đình, kính xin bệ hạ minh xét!"

Suy nghĩ của Hoàng Vũ Mặc cũng không có sai, nếu như không phải cố ý khiêu khích triều đình, ai sẽ nhàm chán như vậy đi hạ độc trọng thần trong triều? Đây không phải là muốn chết sao? Hơn nữa hạ độc còn không chỉ một người, một mực cũng không phải là độc dược vào máu là chết, chỉ là phá huỷ mặt mũi.

Hơn nữa vừa vặn hôm qua nữ hoàng bệ hạ gặp chuyện, hôm nay các vị đại thần liền đều bị liên lụy, nàng cũng khó tránh khỏi hoài nghi chuyện này và ám sát có quan hệ, dù sao những thích khách kia chính là trúng độc mà chết.

Nàng vốn là hoài nghi đó là người phía sau màn hạ độc giết người diệt khẩu, mặc dù những thích khách kia vẫn chiếm thượng phong, nhưng mục đích của các nàng là ám sát nữ hoàng, mắt thấy Phong Lăng Hề là người khó đối phó, ám sát thất bại, cho nên quyết đoán giết diệt khẩu cũng không phải không thể.

Bất quá bây giờ thích khách khiêu khích như vậy có chỗ gì tốt? Điểm này Hoàng Vũ Mặc cũng nghĩ không thông.

Có một chút Hoàng Vũ Mặc ngược lại đã đoán đúng, chuyện này xác thực cùng ám sát có quan hệ, bất quá không phải thích khách gây nên thôi.

Nữ hoàng bệ hạ lần nữa đập lên tay vịn ghế dựa đùng đùng, sắc mặt đông lạnh, lạnh lùng nói: "Tra..."

Mới vừa ném ra một chữ như thế, nữ hoàng bệ hạ liền cảm thấy như đứng đống lửa, như ngồi đống than, một tầm mắt quá mức nóng bỏng rơi trên người mình, làm cho nàng đứng ngồi không yên.

Theo tầm mắt kia nhìn lại, quả nhiên là Phong Lăng Hề, cũng chỉ có Phong Lăng Hề mới có thể cho nữ hoàng bệ hạ áp lực như vậy.

Chỉ thấy Phong Lăng Hề giương mắt nhìn nàng, như cười mà không phải cười, vẻ mặt đó rõ ràng đang nói: ‘Ngươi dám tra thử xem!’

Cô có thể là vì muốn tốt cho Hoàng Vũ Hiên, bởi vì tra xét sáng tỏ ra, con mèo hoang nhà cô chắc chắn sẽ không lưu lại chứng cứ, coi như là có chứng cứ, cô cũng sẽ tiêu hủy trước một bước, cho nên vẫn là không nên uổng phí sức lực tốt.

Nữ hoàng bệ hạ khẽ cau mày, sau một khắc lại giãn ra, bỗng nhiên mặt mũi tràn đầy tỉnh ngộ, thì ra là Lăng Hề làm. Lăng Hề đây là đang giúp nàng hả giận sao? Quả nhiên vẫn là Lăng Hề đối với nàng tốt nhất mà! Bọn đại thần này nên dạy dỗ thật tốt một chút.

Nữ hoàng bệ hạ tự mình đa tình, chuyện kia rõ ràng chính là Vân Nhị công tử đang giúp Nhàn vương điện hạ trút giận được hay không?

Tóm lại trong lòng nữ hoàng bệ hạ là cao hứng, cũng không tính đến so đo đại thần trong triều đẩy lấy mặt khó coi như thế là đang đánh vào mặt nàng. Bất quá biểu cảm trên mặt vẫn uy nghiêm đông lạnh, khoát tay nói: "Không cần tra xét, các ngươi vẫn là trở lại thật tốt mà tính táo lại nghĩ xem mình làm sai chuyện gì đi!"

Hở... Các đại thần rất là mê man, quả nhiên là tâm vua khó dò mà! Nữ hoàng bệ hạ làm sao trở mặt nhanh như vậy? Hơn nữa, bọn họ có làm chuyện gì sai sao? Đúng rồi, các nàng hộ giá bất lực!

Một đám đại thần liền cùng nhau quỳ xuống đất hô to: "Chúng thần biết tội."

Nữ hoàng bệ hạ nhìn từng người từng người dập đầu trên đất kia, lòng tràn đầy không thích, đám người kia cũng chỉ biết nói “Thần biết tội", "Thần đáng chết". Nếu để cho các nàng đi chết, lại lập tức cao giọng hô to "Nữ hoàng bệ hạ thứ tội", hoàn toàn là nghĩ một đằng nói một nẻo, hiện tại cũng như thế, đám người kia căn bản không biết mình sai ở nơi nào.

Nữ hoàng bệ hạ cảm thấy không thú vị, cũng lười lại nói thêm gì nữa: "Có việc khởi tấu, không việc gì bãi triều."

Chuyện lớn nhất cũng bất quá chính là chuyện ám sát hôm qua, chỉ là thích khách đều chết hết, không thể nào tra ra, bất quá nữ hoàng bệ hạ bị ám sát, chuyện lớn như vậy cũng không thể liền bỏ qua, mặc kệ có manh mối hay không vẫn phải tra.

Đối với lần này, nữ hoàng bệ hạ cũng không phải cuống cuồng, chuyện này giao cho Phong Lăng Hề âm thầm đi thăm dò sẽ càng có hiệu suất. Nếu như Phong Lăng Hề đều tra không được, vậy cũng chỉ có thể chờ đợi hành động tiếp theo của đối phương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.