Thê Chủ Tà Mị

Chương 40: Con thỏ đáng thương




Bởi vì phụ thân luôn luôn đối với Vân Tư Vũ đều chọn lựa thái độ coi thường, thế cho nên hắn cũng chưa bao giờ quan tâm người đệ đệ này, hắn một lòng yêu thương Vân Thiển, lại quên Vân Tư Vũ cũng là đệ đệ của hắn.

Bởi vì phần đau lòng kia, cho nên biết rất rõ cơn tức nặng hiện tại của Tô Văn, Vân Dật đưa tay giữ nàng lại. Bất quá hắn cũng biết, Tô Văn coi như là nhất thời giận hắn, cũng sẽ không bởi vì loại chuyện nhỏ nhặt này mà bất hòa với hắn. Tô Văn đối với phu thị của mình thật là tốt, mặc dù sẽ không giống Phong Lăng Hề nâng niu trong lòng bàn tay sủng ái như vậy, nhưng lại tuyệt đối sẽ không bạc đãi ai.

Tô Văn liếc nhanh Vân Dật, hừ lạnh một tiếng, ngược lại không có hành động gì tiếp theo, bất quá sắc mặt vẫn khó coi như cũ.

Hết lần này tới lần khác Phong Lăng Hề đổ dầu thêm vào lửa đang cháy một câu: “Tô tướng quân thật sự là phong độ.” Lời này rõ ràng là châm chọc Tô Văn đường đường một vị đại tướng quân lại cùng một người nam nhân nổi lên đấu võ miệng, phong độ hiện tại cũng không khá hơn chút nào.

Đương nhiên, Phong Lăng Hề hoàn toàn không có xem thường ý tứ của con mèo hoang chồng cô, mặc dù xã hội này như thế, cô cũng một lòng nghĩ sủng ái Vân Tư Vũ. Nhưng là nói cho cùng, cô cũng chỉ biết đem hắn xếp vị trí ngang hàng cùng mình, cũng sẽ không cảm thấy hắn là nam tử liền ở thứ bậc thấp nhất, nên đối với cô nghe theo vô điều kiện.

“Tô Văn, hoàng tỷ không phải là cho ngươi đi ra gây gổ.” Lần này ngược lại Hoàng Vũ Mặc ngăn trở chiến hỏa lan tràn, nói xong liếc nhanh Phong Lăng Hề, ý kia rất rõ ràng, ngươi cũng có chừng mực một chút.

Phong Lăng Hề mặc kệ nàng, lôi kéo bàn tay nhỏ bé Vân Tư Vũ xuất phát về phía ngọn núi trước kia. Demcodon.d.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n

Vân Tư Vũ đưa tay chọc chọc cánh tay của nàng, do dự nói: “Hề, ta vừa rồi không phải là nói quá ác rồi phải không?” Khó được Vân Nhị công tử bắt đầu tỉnh lại là chính mình.

Phong Lăng Hề cười nói: “Hung một chút mới không bị người khi dễ.”

“Đúng là ta giống như khi dễ người.” Còn khi dễ một vị đại tướng quân cộng thêm một người vương gia.

“Không có việc gì, chàng không phải là vì bảo vệ ta sao?”

Nhìn Vân Tư Vũ gật đầu, mặt mũi tràn đầy vẻ mặt ‘chính là như vậy’.Phong Lăng Hề cảm thấy hiện tại thật đáng yêu, không khỏi đi tới gần mặt hắn hôn một cái, lại nói: “Không quan hệ, tức chết rồi ta trong nom.”

Một câu nói thiếu chút nữa làm tức chết người sau lưng còn chưa nguôi giận.

Suy nghĩ đến Hoàng Ngọc Ngạn và Lăng Nguyệt, Hoàng Vũ Mặc cũng không còn muốn tranh cãi với khẩu khí kia nữa, chuẩn bị đi hồi phủ. Nếu như quả thật là như vậy, ngược lại cũng coi như là một chuyện tốt.

Hết lần này tới lần khác Hoàng Vũ Mặc không có ý định tranh khẩu khí kia, Hoàng Ngọc Ngạn lại không cam lòng, nhìn xem bóng dáng hai người kia càng lúc càng xa, lần đầu tiên không quan tâm ngó ngàng, tùy hứng muốn theo sau.

Bởi vì không có xem qua Phong Lăng Hề trước đó cùng mấy người Hoàng Vũ Mặc này chung đụng như thế nào, cho nên hắn đem Phong Lăng Hề đối với một nhóm người này là đang bực mình, đều quy kết đến hắn và Lăng Nguyệt gia nhập vào.

Bị người ghét bỏ như thế, trong lòng hoàng tử Ngọc Ngạn cũng nghẹn thở ra một hơi, như thế nào cũng để ý không thuận, hắn nhất định phải chứng minh mình có thể làm được.

Hoàng Vũ Mặc và Hoàng Vũ Hiên giống nhau, đều yêu thương người đệ đệ này, cho nên không có biện pháp giam cầm hắn, đành phải tiếp tục theo làm đuôi. Chỉ là nàng không nghĩ ra, hoàng đệ luôn luôn hiểu chuyện nghe lời như thế nào đột nhiên trở nên cố chấp như thế?

Đoàn người này của bọn họ đi tới chỗ nào cũng sẽ là tiêu điểm, không nói trước thân phận, chỉ là tướng mạo và khí chất là đủ làm người khác chú ý rồi.

Ba vị này xác thật đều là tiểu mỹ nhân: Vân Dật hào phóng ưu nhã, Hoàng Ngọc Ngạn trang nghiêm quý khí, Lăng Nguyệt xinh đẹp hoạt bát. Bọn họ đều đặc sắc, đều là mỹ nam tử khó có được, coi như là không biết bọn họ đa tài đa nghệ, thân phận tôn quý, cũng có thể làm cho không ít người phải mê đến cuống quýt lộn xộn. Đáng tiếc, nơi ở của bọn họ hiện tại căn bản không có người, bộ dạng xinh đẹp hơn nữa cũng không có ai đến xem.

So sánh với một ngọn núi nhỏ náo nhiệt, Vân Tư Vũ ngược lại yêu thích nơi này hơn, bởi vậy Phong Lăng Hề cũng không có vội vã gấp rút lên đường, leo đến giữa sườn núi thấy sắc trời đã tối, liền dừng lại nghỉ ngơi.

Mặc dù trừ đoàn người bọn họ ra, bên ngoài ngay cả bóng dáng ma quỷ cũng không có, Vân Tư Vũ vẫn như cá gặp nước như cũ.

Điều này làm cho Phong Lăng Hề cảm thấy quyết định của mình không có sai, tiểu mèo hoang sao, cũng không nên ở nhà cả ngày.

“Hề, ta bắt được con thỏ.” Vân Tư Vũ hiến vật dường như quý trong ngực đưa ra cho Phong Lăng Hề.

Phong Lăng Hề xách hai cái lỗ tai con thỏ đem nó đánh giá một phen, cau mày nói: “Thật là ngu.”

Vân Tư Vũ một tay đoạt lấy, bĩu môi không để ý đến nàng, thật sự là quá đả kích người, chẳng lẽ nàng còn có thể trông cậy vào một con thỏ cùng một loại với ngựa có linh tính thông minh giống như Đạp Tuyết sao? Đây chính là hắn cực nhọc vất vả bắt được.

Phong Lăng Hề đưa tay ôm hắn vào trong ngực, cắn cắn lỗ tai của hắn, cười nhẹ nói: “Con thỏ có cái gì tốt mà chơi? Chờ đến núi tuyết, ta bắt con linh hồ* cho chàng chơi.”

(*linh hồ: con cáo có linh tính)

Vân Tư Vũ trong nháy mắt đã quên giận dỗi: “Thật sự? Linh hồ giống như không dễ bắt nha?”

“Chàng là không tin ta?”

Vân Tư Vũ nhếch miệng cười một tiếng: “Đây chính là nàng nói, vậy con thỏ này đem nướng đi.”

Ai… con thỏ đáng thương, vốn là Vân Nhị công tử còn muốn đem nó trở thành sủng vật nuôi, kết quả nghĩ lại một cái, con thỏ xui xẻo cũng chỉ có thể trở thành món ăn của Vân Nhị công tử.

Vân Tư Vũ rốt cuộc yên tĩnh lại, nhìn xem Phong Lăng Hề nướng thỏ. Lăng Nguyệt sau khi do dự một hồi lâu, đột nhiên chạy tới ngồi xổm bên cạnh Vân Tư Vũ, mở miệng nói: “Tư Vũ, chúng ta đi bên kia ngồi đi!”

Hắn vốn chính là người hoạt bát, liên tục không có cùng Vân Tư Vũ nói chuyện, hoàn toàn là bởi vì hắn có chút sợ hãi Phong Lăng Hề. Mặc dù Phong Lăng Hề nhìn qua giống như cũng không có nơi nào đáng sợ, nhưng hắn chính là không dám dễ dàng đi đến gần, mà ngay cả muốn cùng Vân Tư Vũ nói chuyện, đều là do dự thật lâu như vậy. Ngay cả nữ hoàng bệ hạ tôn quý và Tô tướng quân nghiêm túc cũng không có cho hắn loại cảm giác này.

Bởi vậy có thể thấy được, trực giác của Lăng Nguyệt rất chuẩn, mặc dù căn bản hắn không hiểu trực giác của mình.

Vân Tư Vũ nháy mắt mấy cái nhìn hắn, rõ ràng không thích ứng hắn tự quen thuộc như vậy. demcodon.ddlqd

Lăng Nguyệt đưa tay kéo kéo lấy ống tay áo của hắn: “Đi đi, ta có thứ đồ tốt cho ngươi xem.”

“Vật đó là gì?”

“Ngươi đi thì biết, nhiều người ở đây như vậy, ta còn có thể bán ngươi hay sao?”

Vân Tư Vũ do dự một chút, quay đầu mắt nhìn Phong Lăng Hề, Phong Lăng Hề đưa tay sờ sờ đầu của hắn nói ra: “Muốn đến thì đến đi, con thỏ nướng xong thì ta gọi chàng.”

“Ừ.” Vân Tư Vũ gật đầu nhẹ, chạy theo Lăng Nguyệt.

Đoàn xe ngựa và ngựa của mọi người đều bị bỏ quên, Lăng Nguyệt chỉ còn lại một bọc nhỏ, đó bởi vì đi ra ngoài chơi mang theo ăn vặt. Bên cạnh Lăng Nguyệt cũng không có tiểu thị của mình, thời điểm hắn và Hoàng Ngọc Ngạn rời sơn trang, tiểu thị của hắn bởi vì bị bệnh nên không có thể đi theo hắn, bất quá một mình Minh Tuyên cũng có thể chiếu cố đến hai người bọn họ.

Mà bây giờ Lăng Nguyệt không để cho Minh Tuyên thay hắn cầm bao đồ, cũng không cho thị vệ hỗ trợ, kiên trì chính mình xách theo, trên thực tế là bởi vì bên trong còn đồ ẩn dấu.

Lăng Nguyệt thần bí lấy từ bao bọc nhỏ kia xuất ra một quyển sách cho Vân Tư Vũ, có chút kiêu ngạo mà nói ra: “Đây chính là ta thật vất vả mới để cho tiểu thị mua về, phụ thân không cho phép ta xem những sách này, nói sẽ dạy hư người.”

Vân Tư Vũ có chút tò mò mở ra xem, nhưng là sự thật chứng minh, hắn không thích hợp xem loại sách này viết cho công tử khuê các xem giải trí.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.