Thê Chủ Tà Mị

Chương 3: Hồn đoạn




Phong Lăng Hề đưa tay vỗ vỗ lưng cho cô, đang muốn mở miệng an ủi nhưng đột nhiên cảm giác được không khí lạ thường chuyển động sau lưng, muốn ra tay lại bởi vì Diệp Lê ôm quá gấp không thể hành động, lại không thể dùng nội lực tránh ra, kia nhất định sẽ đả thương Diệp Lê, cho nên chỉ đành phải ôm luôn Diệp Lê lách mình né tránh.

Nhưng lúc này cô lại không giữ được, đau xót hận mình, cô biết rõ ràng cặn kẽ kia là một cây ngân châm, hơn nữa là châm mang kịch độc.

Tính cảnh giác của cô nhất định cao nhưng là sai liền sai khi cô không nghĩ tới Diệp Lê sẽ ra tay đối với cô, một giây kia cô thậm chí hoài nghi đối với cô hành động tất nhiên sẽ đánh ảnh vệ té xỉu, lại không có chút nào hoài nghi Diệp Lê.

Dù sao ảnh vệ vốn xuất thân từ Phong gia, nếu là những người khác quy hàng Phong gia cũng không là không thể nào, chỉ có thể nói là cô đã nhìn lầm người.

Cô thật sự đã nhìn lầm người, bất quá cũng không phải nhìn lầm cái ảnh vệ kia, mà là nhìn lầm bạn thân của mình rồi.

"Vì cái gì?" Phong Lăng Hề dựa vào vách tường phòng ngừa tự mình té, trên mặt một mảnh bình tĩnh.

Độc này quá mức bá đạo, hiện tại toàn thân cô lạnh như băng chết lặng đã không có cảm giác. Nếu không phải công lực thâm hậu, cô chỉ sợ một giây trúng độc kia liền đi đời nhà ma, kỳ thật cô đối với sống chết cũng không coi trọng như vậy, cô luôn luôn sống tùy ý, muốn làm cái gì thì làm cái đó, cho nên cho dù sau một giây liền mất mạng, cô cũng không có cái gì tiếc nuối.

Chỉ là bị bạn thân duy nhất phản bội, cô lại cảm thấy rất uất ức, cô xem nhất định là có người chuẩn bị, lại không nghĩ bị chính người thân cận nhất lừa mình, rốt cuộc là con mắt cô nhìn người sau bước hay là Diệp Lê phải giấu quá sâu?

Diệp Lê sắc mặt tái nhợt, trong mắt rưng rưng, nhìn qua ngược lại so với cái người trúng độc còn muốn chật vật là Phong Lăng Hề một bộ dáng mờ mịt thất thần.

"Vì cái gì?" Sững sờ tái diễn ba chữ này, Diệp Lê trong lúc này giống người bệnh tâm thần, "Vì cái gì? Ngươi hỏi ta vì cái gì? Bởi vì ta thương hắn, không có hắn ta sẽ chết! Không phải là, không phải là chết, mà sống không bằng chết!"

Rống xong, sau đó vẻ mặt điên cuồng đột nhiên biến đổi, mặt mũi tràn đầy thống khổ, lắc đầu vừa khóc ròng vừa nói: "Thật xin lỗi, Lăng ơi thật xin lỗi, ta rất ích kỷ, ta không thể mất hắn, vì cái gì? Vì cái gì ngươi không chịu nghe lời ta? Ngươi nếu như chịu ngoan ngoãn lập gia đình thì ta cũng không đối xử với ngươi như vậy."

Phong Lăng Hề trước mắt biến thành màu đen, ý thức có chút mù mờ không nghĩ ra người kia trong miệng Diệp Lê là ai vậy, cô thế nào không biết Diệp Lê có người trong lòng, mà người này còn có quan hệ với mình?

"Ha ha..." Một tiếng cười lớn truyền đến, Phong Lăng Hề nhắm mắt lại mở ra, thấy rõ ràng người đi tới, nhìn lại Diệp Lê giống như vui sướng - giống như phản ứng kinh hoảng, trong nháy mắt hiểu ra được 'thì ra là như vậy'.

A...bất quá lại là tiết mục tranh quyền, chỉ là lúc này đây cô thành người thua. Diệp Lê chỉ là một con cờ thôi, chứ người như Phong Lăng Thiên vậy làm sao có thể thật lòng yêu một cô gái?

Khó trách Diệp Lê sẽ có độc bá đạo như vậy, Phong Lăng Hề biết lần này mình tính sai, chỉ sợ là chạy không khỏi cái chết, trong lòng có chút cảm thán. Kiếp sau, mặc dù cô độc cô nhất định sẽ không tùy tiện kết giao bạn bè nữa, dù người đơn thuần cũng sẽ biến thành, hơn nữa càng là người đơn thuần càng dễ dàng bị người lợi dụng, cái bài học này cô sẽ nhớ kỹ.

Diệp Lê không nghĩ tới Phong Lăng Thiên sẽ xuất hiện tại nơi này, hơn nữa trong thấy mình làm những chuyện như vậy. Trong lúc nhất thời, tất cả trong lòng đều hoảng loạn: "Lăng Thiên, em..." Muốn giải thích nhưng trong thời gian ngắn không tìm được từ nào tốt.

Người tới chính là Phong Lăng Thiên - em cùng cha khác mẹ với Phong Lăng Hề, tuy nói Phong Lăng Hề là con gái nhưng năng lực của cô mạnh nhất, lão đầu tử cũng có ý truyền ngôi cho cô, Phong Lăng Thiên làm sao cam tâm chịu?

Diệp Lê không có chú ý tới trong mắt Phong Lăng Thiên kích động và hưng phấn, vội vàng nói: "Lăng Thiên, em không phải cố ý, cô ấy là chị của anh, chị ruột của anh, các người không được..." Bởi vì quá kinh hoảng, lời nói của cô có chút lộn xộn, bất quá người thiết kế tất cả là Phong Lăng Thiên đây nhưng lại nghe hiểu được.

Lập tức không khỏi cười lạnh, người phụ nữ ngu xuẩn này đến lúc này lại còn cho là hắn thật sự yêu chị ruột của mình rồi? Hắn bất quá lợi dụng lòng đố kỵ của phụ nữ mà thôi. Hắn rất rõ phải đối xử với phụ nữ như thế nào, như gần như xa đã chiếm được tim Diệp Lê, làm cho cô yêu hắn điên cuồng. Vì yêu mà phụ nữ điên khùng không có cái gì làm không được.

Phong Lăng Hề không biết Diệp Lê có người trong lòng, bất quá bởi vì Phong Lăng Thiên nhiều lần dặn dò Diệp Lê không làm cho cô phát giác. Thứ nhất là một khi Phong Lăng Hề biết rõ thì kế hoạch nhất định sẽ thất bại, thứ hai Diệp Lê sẽ cho là vì hắn có tình cảm đối với Phong Lăng Hề, cho nên mới không làm cho cô biết rõ, thành công tăng lên sự ghen ghét trong lòng Diệp Lê.

Phong Lăng Thiên hiện tại tâm tình rất tốt, cũng không thèm để ý gương mặt đầy nước mắt của Diệp Lê, đưa tay sờ sờ mặt của cô rồi cười nói: "Diệp Lê, mặc dù bộ dáng em cũng bình thường nhưng nhìn lại em lần này đã lập công lớn, chờ anh lên làm gia chủ sẽ nhận em làm người ấm giường cho anh."

"Cái...cái gì?" Diệp Lê có chút phản ứng không kịp, ý thức được Phong Lăng Thiên không có tức giận, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nhưng là nghe được hai chữ 'ấm giường' vẫn không khỏi có chút mơ màng. Bởi vì có quan hệ với Phong Lăng Hề, cô đối với gia tộc cổ xưa Phong gia có chút hiểu rõ, trong gia tộc đàn ông có thân phận lấy tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, nếu nói là người làm ấm giường chính là cô gái không danh không phận, chỉ là công cụ phát tiết dục vọng của đàn ông mà thôi. Xem như là có con cũng không thể ghi vào gia phả, thậm chí ngay cả dòng họ cũng không thể có.

Phong Lăng Hề không muốn lập gia đình, nghĩ đến cũng đúng bởi vì đã thấy nhiều những điều này, cho nên mới không phải giống với những cô gái khác, đối với cái gọi là tình yêu căn bản là không có ước mơ.

"Anh không phải nói sẽ lấy em sao?" Phong Lăng Thiên đã từng nói với vẻ mặt chán chường cho cô biết, mặc dù hắn yêu Phong Lăng Hề nhưng bọn họ không thể nào, cho nên sẽ cưới cô làm vợ chính.

Cô sở dĩ có thể đối xử với Phong Lăng Hề như vậy bất quá cũng vì quá yêu Phong Lăng Thiên, không cách nào tha thứ tim của hắn bị một người phụ nữ khác chiếm lấy, quan trọng nhất là cô biết rõ Phong Lăng Hề làm việc khác hẳn với người thường, căn bản cũng không đem mọi chuyện để vào mắt. Cho nên cô sợ hãi đột nhiên có một ngày Phong Lăng Hề sẽ nói cho cô biết, cô tiếp nhận Phong Lăng Thiên, nói như vậy lời hứa của Phong Lăng Thiên đối với cô cũng tan thành bọt biển, không chỉ tim của Phong Lăng Thiên mà liền ngay cả người hắn cô cũng không có được.

Diệp Lê cũng thật đem Phong Lăng Hề xem như bạn tốt nhất, nếu không có cách nào làm cho Phong Lăng Hề tiếp nhận cô, chỉ là trong lòng cô rốt cuộc tình yêu cũng quan trọng hơn tình bạn.

Cô lại không thể nào chấp nhận cái loại tâm trạng thấp thỏm bất an này, cho nên thời điểm Phong Lăng Hề một lần nữa làm tức giận đối tượng xem mắt, cô không khỏi suy nghĩ 'Phong Lăng Hề đối với người nào nhìn cũng không thuận mắt, là không phải bởi vì trong lòng cô đã có Phong Lăng Thiên', càng nghĩ càng sợ hãi, cho nên cuối cùng mới có thể hung ác quyết tâm giết cô, không thể không nói tình yêu làm cho cô đánh mất lý trí.

Cô vốn cho rằng Phong Lăng Hề chết, Phong Lăng Thiên cho dù trong lòng không quên được cô cũng là sẽ lấy mình, lại không nghĩ hắn nói rõ ràng ra như vậy. "Lăng Thiên, anh có phải hay không giận em đã giết cô ấy, em không phải cố ý, em chỉ là quá sợ mất đi anh..."

"Ha ha..." Phong Lăng Thiên lần nữa cười ra tiếng lớn, thật sự là cô gái này dại dột làm cho người bật cười, thật không hiểu rõ chị yêu khôn khéo của hắn làm sao sẽ thành bạn cùng cô gái như vậy, "Cô thật đúng là cho tôi thích Phong Lăng Hề? Tôi ước gì cô ấy chết, cô ấy chết Phong gia liền là của tôi, hiện tại cô là người có công lớn nhất, cho nên mới cho cô một cơ hội làm người ấm giường, bằng không cô cho rằng nhan sắc của cô, tôi sẽ nhìn xem cô một lần sao?

"Không... không phải như thế..." Diệp Lê sắc mặt trắng bệch lắc đầu, không chịu tin tưởng sự thật tàn nhẫn như vậy.

Phong Lăng Thiên nhìn bộ dáng kia của cô không khỏi có chút hối hận, cô gái không có tư sắc vừa rồi ngu xuẩn như vậy thật đúng là bôi nhọ thân phận của hắn, đang muốn nói cái gì nữa đột nhiên tim đau xót, trên mặt không khỏi cứng đờ, thong thả quay đầu nhìn lại, tất cả trước mắt đều không thể tin.

Làm sao có thể? Phong Lăng Hề trúng độc nặng như vậy làm sao còn sẽ có năng lực giết hắn? Nhưng là bất kể hắn không tin như thế nào, tính mạng của hắn cũng sẽ không ngừng tan biến, chỉ có thể trách hắn cao hứng quá sớm.

"Khụ khụ..." Phong Lăng Hề một cử động liền bùng phát, trong miệng ho ra một ngụm máu đen, cũng không nhịn được nữa nhắm mắt lại trước rèm, cô nhìn thấy thân thể Phong Lăng Thiên ngã xuống, cùng vẻ mặt không muốn sống của Diệp Lê.

Chưa từng có người tính kế với cô còn không trả giá thật lớn, cũng chưa từng có người phản bội cô còn có thể bình yên vô sự. Bất quá cô hiện tại cũng không có sức lực đi giải quyết Diệp Lê, dù sao lời mà Phong Lăng Thiên cùng Phong Lăng Thiên chết liền là trừng phạt tốt nhất đối với cô ấy, chỉ là cô cảm giác mình bị chết thật sự rất uất ức!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.