(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); 6.
Về ngoại hình của cô ấy, trong sách miêu tả thế này:
Cô có mái tóc dài, đen nhánh và xoăn như rong biển. Đôi mắt cún hơi cụp xuống, tròn trịa, sáng long lanh. Khi cô ấy e dè ngước lên nhìn, dáng vẻ yếu đuối ấy đủ để khơi dậy bản năng bảo vệ của mọi giống đực. Khi cười, khóe môi nở ra hai lúm đồng tiền nhỏ, khiến cả người trông vừa duyên dáng vừa đáng yêu.
Tôi sững sờ đứng tại chỗ, một nỗi hoảng sợ vì cốt truyện vượt khỏi tầm kiểm soát dần lan tràn trong lòng.
Trong lúc tôi còn đờ người ra, chỉ mơ hồ nghe thấy Tô Nhiễm Nhiễm đang làm nũng với bác sĩ, nói gì đó về việc “có thể chữa trị", “đưa Thượng tướng đi”…
Tôi lập tức bừng tỉnh, tuyệt đối không thể để cô ta mang Mặc Bạch đi!
Thế là tôi bước tới, trực tiếp cắt ngang cuộc trò chuyện: “Xin lỗi, tôi là thê chủ của Thượng tướng Mặc Bạch. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Bây giờ tôi có thể đưa anh ấy về nhà không?"
Thế nhưng bác sĩ lại lộ ra vẻ mặt khó xử.
Từ lời thuật lại của ông ta, tôi mới hiểu được những gì đã xảy ra ngày hôm đó.
Sau khi Mặc Bạch giận dữ bỏ đi không lâu, họ đột nhiên nhận được tin có một nhóm hải tặc vũ trụ đột nhập vào khu trung tâm và bắt cóc một giống cái.
Mà giống cái nào cũng là báu vật của Liên bang, huống hồ người bị nhắm trúng lần này lại là “giống cái duy nhất trên thế giới có tinh thần lực cấp S”!
Liên bang lập tức điều động hai phần ba quân lực để truy bắt nhóm hải tặc này, trong đó bao gồm cả Mặc Bạch.
Nhưng không ngờ lũ hải tặc đáng c.h.ế.t ấy lại khó đối phó đến vậy.
Mặc dù giống cái đã được giải cứu, nhưng phía Liên bang cũng chịu tổn thất nặng nề, nhiều thú nhân bị thương.
Còn Mặc Bạch thì bị hải tặc ép đến mức “tinh thần lực bạo loạ, hiện tại đã mất đi lý trí, hoàn toàn hóa thành thú hình.
Để tránh gây hoảng loạn trong xã hội, chính phủ vẫn chưa công bố tin tức này ra ngoài.
Sau khi Mặc Bạch bị thương, bệnh viện vốn định lập tức liên lạc với tôi – thê chủ của anh ấy. Nhưng lại bị Tô Nhiễm Nhiễm ngăn cản.
Cô ta nói tôi chỉ có tinh thần lực cấp A, dù có đến cũng vô dụng. Còn cô ta lại là “giống cái duy nhất có tinh thần lực cấp S”, nhất định có thể xoa dịu Mặc Bạch.
Kết quả rất rõ ràng… “cô ta đã thất bại”.
Bệnh viện lo sợ phải chịu trách nhiệm nên mới vội vàng thông báo cho tôi đến đây.
…
Nghe xong mọi chuyện, tôi chỉ thấy “vô cùng cạn lời”.
Thấy sắc mặt tôi lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn, Tô Nhiễm Nhiễm bĩu môi, có chút chột dạ: “Tôi cũng chỉ vì an toàn của Thượng tướng mới làm vậy thôi mà.”
"Giống cái chỉ có thể xoa dịu những giống đực có tinh thần lực thấp hơn mình một cấp. Tinh thần lực của tôi là cấp S, Thượng tướng Mặc Bạch là cấp SS, vừa khéo có thể an ủi được anh ấy.”
"Ai mà ngờ anh ấy lại cứng đầu như thế chứ."
Câu cuối cùng cô ta nói rất nhỏ, tôi nghe không rõ.
Nhưng ngay giây tiếp theo, không biết nghĩ đến điều gì, cô ta bỗng dưng ngẩng cao đầu, lại trở nên kiêu ngạo: “Theo tôi được biết, tinh thần lực của cô chỉ ở cấp A, hoàn toàn không đủ để an ủi Thượng tướng trong cuộc sống hằng ngày, chứ đừng nói đến tình huống sinh tử như thế này.”
"Là vì tôi mà Thượng tướng gặp nguy hiểm, trong lòng tôi cũng rất áy náy." Nói đến đây, cô ta bỗng e lệ cười duyên: “Vậy nên, tôi nguyện ý dâng hiến bản thân, cùng Thượng tướng tiến hành một “liệu pháp xoa dịu ở mức độ sâu hơn”.
"Chỉ có thể dùng phương thức của người buộc chuông để cởi chuông, tôi sẵn lòng giúp anh ấy vượt qua khó khăn này."
Sắc mặt tôi lập tức trở nên khó coi.
Cái gọi là “liệu pháp xoa dịu ở mức độ sâu hơn", chẳng phải chính là ‘giao phối’ sao?
Các nghiên cứu chính thức đã chứng minh, sự an ủi đạt hiệu quả tốt nhất khi thực hiện trong “khoảnh khắc hoan ái trên giường”.
Nếu tôi còn không hiểu được ‘ẩn ý sâu xa’ trong lời nói của cô ta, thì tôi đúng là đồ ngốc!
Tô Nhiễm Nhiễm tiếp tục nói: “Hơn nữa, lý do quan trọng nhất khiến tinh thần lực của Thượng tướng bạo loạn là vì từ trước đó nó đã cực kỳ bất ổn rồi. Điều này đủ để chứng minh sự xoa dịu của cô đối với anh ấy là hoàn toàn vô dụng."
Nghe vậy, bác sĩ bên cạnh cũng bắt đầu tha thiết khuyên bảo: “Đúng vậy, đúng vậy! Thượng tướng Mặc Bạch là quân nhân xuất sắc nhất trong lịch sử tinh tế, tinh thần lực SS trước nay chưa từng có, chứng tỏ anh ấy sẽ trở thành Nguyên soái trẻ tuổi nhất của Liên bang trong tương lai.”
"Ngài không thể vì tư lợi cá nhân mà hủy hoại tương lai của cả Liên bang được!”
Sắc mặt tôi đen như đáy nồi. Không được, tuyệt đối không được. Tôi còn chưa c.h.ế.t đâu, thú phu của tôi chỉ có thể thuộc về tôi!
Hơn nữa, hôn nhân của chúng tôi là hệ thống của Liên bang ghép đôi theo sự tương thích cao nhất. Trong nguyên tác, nguyên chủ và Mặc Bạch “chưa từng tiến hành an ủi sâu”, làm sao có thể khẳng định tôi không làm được?
Không khí nhất thời rơi vào trạng thái bế tắc.
Đúng lúc này, một y tá đột nhiên từ phòng bệnh của Mặc Bạch chạy ra, trên mặt đầy vẻ hoảng sợ, thậm chí vì quá kinh hãi mà đã bán thú hóa, trên đầu mọc ra hai chiếc sừng dê.
Trong lòng tôi dâng lên dự cảm chẳng lành.
Giây tiếp theo, một con sói trắng khổng lồ, tựa như một ngọn núi thu nhỏ, chậm rãi bước ra từ phòng bệnh.
Đó là hình thái thú hó của Mặc Bạch.
Tất cả mọi người như bị nhấn nút "tạm dừng", không ai dám động đậy.
Ai cũng biết, giống đực một khi rơi vào trạng thái thú hóa do tinh thần lực bạo loạn thì hoàn toàn mất đi lý trí. Huống hồ Mặc Bạch còn là chiến lực đỉnh cao nhất tinh tế. Chỉ cần anh ấy khẽ vung móng vuốt một cái, tất cả những người có mặt ở đây đều sẽ bị xé xác.
Ánh mắt của Mặc Bạch lạnh băng, sắc bé, đảo qua mọi người xung quanh, sau đó rơi thẳng xuống người tôi.
Rồi anh ấy bước từng bước về phía tôi.
Anh càng ngày càng gần, càng ngày càng gần…
Gần đến mức tôi có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực của anh phả lên mặt mình.
Tim tôi như thắt lại, lần đầu tiên cảm nhận được cái c.h.ế.t gần ngay trước mắt.
Rồi anh từng bước tiến về phía tôi.
Anh đến càng lúc càng gần, gần đến mức tôi có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực phả ra từ miệng anh.
Tim tôi đột nhiên thắt lại, lần đầu tiên tôi cảm thấy cái c.h.ế.t gần kề đến thế. Chênh lệch sức mạnh quá lớn, tôi thậm chí sợ đến mức không dám động đậy, chỉ có thể đứng yên chờ đợi kết cục của mình.
Khoảnh khắc tôi nhắm mắt lại, vô tình bắt gặp nụ cười hả hê của Tô Nhiễm Nhiễm.
Một tia sáng lóe lên trong đầu tôi, như thể tôi đã nắm bắt được điều gì đó, nhưng dưới áp lực sinh tồn, tất cả những điều này đều không còn quan trọng nữa.
Chờ đợi trong giây lát, nhưng cơn đau nhói vì bị cắn nát cổ mà tôi tưởng tượng lại không hề xảy ra.
Thay vào đó, một cái đầu lông xù mềm mại đột nhiên chui vào trong lòng tôi!
Tôi hoảng hốt mở mắt, chỉ thấy Mặc Bạch cúi đầu, ngoan ngoãn rúc đầu vào lòng tôi mà cọ cọ, miệng còn khe khẽ rên rỉ, như thể đang làm nũng:
"Cuối cùng em cũng đến rồi!"
"Người ta đợi em lâu lắm đó!"
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333
Nhìn cảnh tượng kỳ lạ nhưng lại ấm áp này, bác sĩ và Tô Nhiễm Nhiễm không còn lý do gì để ngăn cản nữa, chỉ có thể ngoan ngoãn để tôi dẫn người đi.
Thế là, tôi dắt theo một con sói khổng lồ biết làm nũng về nhà.
7.
Lúc nhỏ tôi từng bị một con ch.ó dữ trong làng đuổi cắn. Nó chảy nước dãi ròng ròng, đuổi theo tôi không tha, tôi phải chạy đến mức gần như kiệt sức mới miễn cưỡng thoát thân.
Từ đó về sau, tôi luôn giữ khoảng cách với loài chó, thậm chí vô cùng sợ hãi chúng.
Mãi đến khi tốt nghiệp, vì không có kinh nghiệm nên tôi ngốc nghếch xin vào làm ở một công ty vô lương tâm. Ông chủ chẳng khác nào tội phạm ngoài vòng pháp luật, còn dọa nếu không tăng ca thì sẽ không trả lương.
Tôi là trẻ mồ côi, từ nhỏ đã lớn lên lay lắt như cỏ dại, cô độc không nơi nương tựa. Thời gian khiếu nại quá lâu, tôi không có đủ tiền để sống tiếp, chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Một ngày nọ, tôi bị ép làm việc đến tận mười một giờ đêm mới được tan ca. Thuê trọ trong khu ổ chuột, dân cư lộn xộn, con đường về nhà vừa tối tăm vừa đáng sợ.
Nhưng đúng là dây thừng rách luôn đứt ở chỗ mỏng nhất, vận rủi luôn ập đến với những kẻ khốn khổ.
Trên đường về, tôi gặp ba gã say rượu. Rượu làm gan chúng to hơn, vừa thấy tôi, mắt chúng liền sáng lên, định giở trò đồi bại. Ba gã đàn ông to béo, tôi không đánh lại cũng không chạy thoát được.
Ngay lúc tuyệt vọng, một con ch.ó đầy m.á.u me đột nhiên lao đến, liều mạng cắn xé mấy gã đàn ông kia, cuối cùng mới dọa chúng bỏ chạy.
Thoát nạn, tôi quên cả nỗi sợ chó, ôm chặt nó mà khóc nức nở. Khóc đủ rồi mới phát hiện con ch.ó này trông rất quen mắt.
Hóa ra nó là con ch.ó hoang vẫn hay lang thang quanh khu trọ của tôi.
Có lần tôi từng thấy trên mặt nó có một vết rạch rất sâu, con ch.ó nhỏ không biết cách xử lý vết thương, m.á.u thịt thối rữa, dòi bọ lúc nhúc.
Bình thường nó rất ngoan, chưa từng cắn ai. Nhìn nó mà tôi xót xa, cẩn thận giúp nó xử lý vết thương, còn cho nó ăn xúc xích.
Không ngờ, một hành động thiện ý vô tình lại cứu mạng tôi.
Sau đó, tôi nhận nuôi nó và đặt tên là Bạch Gia Gia.
Khi tắm sạch sẽ, Gia Gia rất đẹp, bộ lông trắng muốt, đôi mắt trong veo màu xanh thẳm.
Chúng tôi đã bên nhau ba năm, nhưng rồi một ngày, nó đột nhiên biến mất.
Không lâu sau, tôi liền xuyên đến thế giới này.
Nhìn sang Mặc Bạch bên cạnh, tôi càng nhìn càng thấy anh ta rất giống Bạch Gia Gia.
Giống như phiên bản phóng to, phóng to, phóng to...
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");