The Bridgertons: Happily Ever After

Chương 7




Romancing Mister Bridgerton (2)

Sau buổi lễ, sau sự tiếp đón, và sau khi Colin đã có thể đảm bảo với mình một lần và cho tất cả rằng Ngài Phillip Crane sẽ thực sự là một người chồng chấp nhận được cho em gái anh, anh cố gắng tìm một góc yên lặng để anh có thể kéo vợ anh vào đó và nói riêng với cô.

“Nó có nghi ngờ không?” anh hỏi, cười toe toét.

“Anh thật kinh khủng.” Penelope trả lời, “Đây là đám cưới của cô ấy.”

Cái đó không phải là một trong hai câu trả lời theo lệ thường cho một câu hỏi có–hay–không. Colin chống lại sự thôi thúc thốt ra một hơi thở thiếu kiên nhẫn, và thay vào đó đưa ra một câu khá êm dịu và tao nhã hơn: “Điều này ý em là...?”

Penelope nhìn chằm chằm vào anh trong đầy mười giây, rồi cô lẩm bẩm, “Em không biết Eloise đang nói về cái gì. Những người đàn ông là những sinh vật vô cùng đơn giản.”

“À... phải.” Colin đồng ý, vì nó rõ ràng quá lâu với anh là đầu óc phụ nữ là một bí ẩn hoàn toàn và trọn vẹn. “Nhưng điều đó có làm được với bất cứ thứ gì không?”

Penelope liếc nhìn qua cả hai vai trước khi hạ giọng xuống một tiếng thì thầm khó nghe, “Tại sao cô ấy lại ngay cả nghĩ về Whistledown vào lúc như thế này chứ?”

Cô đã ghi một điểm ở đó, miễn cưỡng như Colin thừa nhận nó. Trong tâm trí anh, điều này đã chấm dứt tất cả với Eloise bằng cách nào đó trở nên cảnh báo rằng cô là người duy nhất mà không biết bí mật của danh tính quí bà Whistledown.

Thứ mà nực cười để trở thành chắc chắn, nhưng vẫn còn, một giấc mơ ban ngày thỏa mãn.

“Hmmm” anh nói.

Penelope nhìn anh nghi ngờ, “Anh đang nghĩ gì thế?”

“Em có chắc chúng ta không thể nói với nó vào ngày cưới của nó không?”

“Colin...”

“Bởi vì nếu chúng ta không, nó chắc chắn sẽ tìm ra từ một ai–đó, và không có vẻ công bằng khi chúng ta không hiện diện để thấy mặt nó.”

“Colin, không.”

“Sau tất cả những gì em trải qua, em sẽ không nói em xứng đáng nhìn thấy phản ứng của nó à?”

“Không.” Penelope chậm rãi nói, “Không. Không, em sẽ không.”

“Ồ, em tự bán mình rẻ quá, em yêu của anh.” Anh nói, mỉm cười nhân hậu với cô, “Và bên cạnh đó, nghĩ về Eloise.”

“Em không thấy cái gì khác đi những gì em vẫn đang làm mọi buổi sáng.”

Anh lắc đầu, “Nó sẽ bị tàn phá. Nghe sự thật kinh khủng từ một người hoàn toàn xa lạ.”

“Nó không phải là kinh khủng,” Penelope bắn trả lại, “và làm sao anh biết đó sẽ là một người lạ?”

“Chúng ta đã bắt cả gia đình thề giữ bí mật. Ai khác mà nó biết trong vùng nông thôn tiêu điều này chứ?”

“Em khá là thích Gloucestershire.” Penelope nói, răng cô giờ nghiến lại hấp dẫn, “Em tìm thấy nó thú vị.”

“Phải,” anh nói điềm đạm, nhắm vào lông mày nhăn lại của cô, cái miệng mím chặt và đôi mắt nheo hẹp lại, “Em nhìn rất thích thú.”

“Anh đã không phải người khăng khăng rằng chúng ta giữ cô ấy trong bóng tối lâu như khả năng con người ta có thể à?”

“Khả năng con người ta có thể đã trở nên câu thành ngữ, “Colin trả lời, “Con người này,” – điệu bộ của anh khá là không cần thiết với chính anh – “thấy nó gần như không thể để duy trì sự im lặng của anh ta.”

“Em không thể tin là anh lại thay đổi ý kiến của anh.”

Anh nhún vai, “Không phải nó là một đặc quyền của đàn ông sao?”

Với điều đó môi cô hé ra, và Colin thấy mình đang ước anh đã tìm được một góc riêng tư cũng như yên lặng, bởi vì cô thực tế đang nài xin được hôn, dù cô có biết điều đó hay không.

Nhưng anh là một người kiên nhẫn, và họ vẫn có căn phòng thoải mái đó được giữ trước ở quán trọ, và đó vẫn còn là trò quá tinh nghịch để làm ngay ở đây trong đám cưới. “Ôi, Penelope,” anh nói khàn khàn, vươn tới trong một sự còn hơn là đứng đắn, ngay cả với vợ một người, “em không muốn có một vài trò vui à?”

Cô đỏ bừng, “Không ở đây.”

Anh cười lớn vào điều đó.

“Em đã không đang nói về chuyện đó.” Cô lẩm bẩm.

“Anh cũng không, như một sự việc thực tế,” anh trở lại, hoàn toàn không thể giữ cho vẻ hài hước ra khỏi khuôn mặt anh, “nhưng anh hài lòng là nó đã đến trong đầu quá dễ dàng.” Anh giả vờ liếc quanh căn phòng, “Khi nào em nghĩ sẽ là lịch sự để rời đi?”

“Dứt khoát là chưa.”

Anh giả vờ suy nghĩ, “Mmmmm, ừ, em có lẽ đúng về điều đó. Thật tiếc. Nhưng...” – với điều đó anh giả vờ tươi tỉnh lên – “nó cho chúng ta thời gian để làm trò ranh mãnh.”

Lần nữa, cô lặng thinh. Anh thích thế. “Chúng ta sẽ chứ?” anh lẩm bẩm.

“Em không biết em đang làm cái gì với anh.”

“Chúng ta cần tiến hành việc này.” anh nói, lắc nhẹ đầu một cái, “Anh không chắc em hiểu đầy đủ những kỹ năng của một câu hỏi có–hay–không.”

“Em nghĩ anh nên ngồi xuống.” cô nói, mắt cô giờ đang nắm lấy tia sáng đó của sự thận trọng hết mức thường để dành cho những đứa trẻ nhỏ.

Hay những kẻ lớn ngốc nghếch.

“Và rồi,” cô tiếp, “em nghĩ anh sẽ ở lại chỗ ngồi của anh.”

“Vô hạn định?”

“Phải.”

Chỉ để tra tấn cô, anh ngồi xuống. Và rồi...

“Khôôôông, anh nghĩ anh sẽ thích làm trò tinh quái hơn.”

Trở lại trên chân anh, và đang sải bước đi tìm Eloise trước khi Penelope có thể ngay cả thử nhào tới anh.

“Colin, đừng!” cô gọi to lên, giọng cô ngân ra giữa những bức tường của phòng tiếp tân. Cô đã cố để hét – dĩ nhiên – chính xác vào khoảnh khắc khi mọi người khách khác trong đám cưới ngưng lại để lấy một hơi thở.

Một căn phòng lấp đầy những Bridgertons. Cái gì mà lạ lùng thế chứ?

Penelope ép một nụ cười trên mặt cô khi cô nhìn xem hai tá cái đầu xoay lại theo hướng cô. “Không có chuyện gì đâu.” cô nói, giọng cô thốt ra bị nén xuống và hoạt bát, “Rất xin lỗi đã làm phiền.”

Và hình như gia đình Colin đã quen với việc dấn mình vào việc gì đó đòi hỏi câu phản đối “Colin, đừng!” bởi vì tất cả họ trở lại cuộc trao đổi của họ với cái liếc nhìn rỗng không vào hướng cô.

Ngoại trừ Hyacinth.

“Ôi, đồ trời đánh.” Penelope càu nhàu dưới hơi thở của cô, và cô chạy đua tới.

Nhưng Hyacinth quá nhanh. “Có chuyện gì thế?” cô ấy hỏi, bước dài bên cạnh Penelope với sự nhanh nhẹn rõ rệt.

“Không có gì.” Penelope trả lời, bởi vì việc cuối cùng mà cô muốn là Hyacinth thêm vào thảm họa.

“Anh ấy sẽ đi nói với chị ấy, phải không?” Hyacinth cố chấp, thốt ra một tiếng “úi” và một “Xin thứ lỗi.” khi cô ấy đẩy qua một trong những người anh của cô.

“Không,” Penelope kiên quyết nói, lao vòng qua những đứa trẻ của Daphne, “anh ấy không.”

“Anh ấy có.”

Penelope thực tế đã dừng lại trong một khắc và quay sang, “Có bất cứ ai trong các người có bao giờ chịu lắng nghe người khác không?”

“Không phải em.” Hyacinth vui vẻ nói.

Penelope lắc đầu và di chuyển tới, Hyacinth nóng trên những gót chân cô. Khi cô tới được Colin, anh đang đứng bên cạnh cặp đôi mới cưới và tay anh khoác tay Eloise và mỉm cười xuống cô ấy như thể anh chưa bao giờ một lần xem xét: A) Dạy cô ấy bơi bằng cách ném cô ấy vào trong một cái hồ. B) Cắt 3 insơ tóc cô ấy trong khi cô ấy đang ngủ. C) Buộc cô ấy vào một cái cây để cô ấy không đi theo anh đến một quán trọ công cộng.

Thứ dĩ nhiên anh đã có, tất cả ba điều trên, và hai anh đã thực sự làm. (Dù Colin sẽ không dám làm điều gì quá lâu dài như một cái kéo).

“Eloise.” Penelope nói có gì đó nín thở từ cố gắng để rũ bỏ Hyacinth.

“Penelope.” Nhưng giọng Eloise nghe có vẻ tò mò. Thứ mà không làm ngạc nhiên Penelope; Eloise không phải đứa ngốc, và cô ấy đã cảnh giác rằng những lối cư xử bình thường của anh trai cô ấy không bao gồm những nụ cười sung sướng về hướng cô.

“Eloise.” Hyacinth nói, không phải cho lý do mà Penelope có thể suy luận ra.

“Hyacinth.”

Penelope quay sang chồng cô, “Colin.”

Anh nhìn có vẻ thích thú, “Penelope, Hyacinth.”

Hyacinth toe toét, “Colin.” Và rồi: “Ngài Phillip.”

“Các quý cô.” Ngài Phillip có vẻ như thích sự ngắn gọn.

“Dừng lại đi!” Eloise bùng ra, “Chuyện gì đang diễn ra thế?”

“Penelope có vài điều nói với em.” Colin nói.

“Em không có.”

“Chị ấy có.”

“Chị có.” Penelope nói, suy nghĩ nhanh chóng. Cô vội đi tới, nắm lấy tay Eloise trong tay cô, “ Chúc mừng. Tớ rất hạnh phúc cho cậu.”

“Đó là điều cậu cấn nói à?” Eloise hỏi.

“Ừ.”

“Không.”

Và từ Hyacinth: “Em hết sức tự mình tận hưởng.”

“Er, các cô thật là tử tế khi nói vậy.” Ngài Phillip nói, nhìn một chút khó hiểu vào sự cần thiết đột ngột để chúc mừng chủ tiệc. Penelope nhắm mắt lại trong một khắc ngắn ngủi và thốt ra một tiếng thở dài mệt mỏi; cô sẽ cần kéo người đàn ông tội nghiệp sang một bên và chỉ dẫn cho anh ta những điểm tốt đẹp hơn của việc kết hôn vào gia đình Bridgerton.

Và bởi vì cô biết những mối quan hệ mới của cô quá rõ, và cô đã biết rằng không có cách nào cô sẽ tránh tiết lộ bí mật của cô, cô quay sang Eloise và nói, “Tớ có thể có một lúc riêng chứ?”

“Với tớ à?”

Nó đủ để biến Penelope ước bóp cổ một ai đó. Bất cứ ai. “Ừ,” Cô kiên nhẫn nói, “với cậu.”

“Và anh.” Colin chen vào.

“Và em.” Hyacinth thêm.

“Không có em.” Penelope nói, không cả phiền nhìn vào cô.

“Nhưng vẫn có anh.” Colin thêm vào, móc cánh tay tự do của anh qua tay Penelope.

“Việc này có thể chờ không?” Ngài Phillip hỏi lịch sự, “Đây là đám cưới của cô ấy, và tôi mong rằng cô ấy không muốn bỏ lỡ nó.”

“Tôi biết.” Penelope kiệt sức nói, “Tôi rất xin lỗi.”

“Nó ổn thôi.” Eloise nói, giải phóng khỏi cái níu của Colin và quay sang người chồng mới của cô. Cô lẩm bẩm vài từ với anh mà Penelope không thể nghe, rồi nói, “Có một phòng khách nhỏ chỉ ngay qua cái cửa đó. Chúng ta sẽ đi chứ?”

Cô dẫn lối đi, cái mà phù hợp với Penelope vì nó cho cô thời gian để nói với Colin, “Anh sẽ không nói gì.”

Anh làm cô ngạc nhiên khi gật đầu. Và rồi, duy trì sự im lặng của anh, anh mở cánh cửa cho cô khi cô đi vào trong phòng phía sau Eloise.

“Nó sẽ không mất thời gian lâu.” Penelope nói với vẻ biết lỗi, “Ít nhất, tới hy vọng nó sẽ không.”

Eloise không nói gì cả, chỉ nhìn vào cô với một biểu hiện như là, Penelope chỉ có đủ tâm trí để ghi nhận, sự yên lặng không điển hình.

Hôn nhân phải đồng ý với cô ấy, Penelope nghĩ, bởi vì Eloise mà cô đã biết lẽ ra sẽ háo hức để biết vào thời khắc như thế này. Một bí mật lớn, một bí ẩn để tiết lộ – Eloise thích những kiểu như thế.

Nhưng cô ấy chỉ đứng đó, bình tĩnh chờ đợi, một nụ cười nhẹ chạm vào nét mặt cô. Penelope nhìn tới Colin trong bối rối, nhưng anh hình như đang nhận lấy những chỉ dẫn của cô vào tim, và miệng anh khép lại kiên quyết.

“Eloise.” Penelope bắt đầu.

Eloise mỉm cười. Một chút. Chỉ ở góc miệng, như thể cô ấy muốn mỉm cười nhiều hơn. “Ừ?”

Penelope thông cổ cô, “Eloise,” cô lại bắt đầu, “có vài thứ tớ phải nói với cậu.”

“Thật sao?”

Mắt Penelope nheo lại. Chắc chắn khoảnh khắc này không mời gọi lời chế nhạo. Cô lấy một hơi thở, nhét xuống thôi thúc phải dập tắt lời đối đáp khô khan, và nói, “Tớ đã không muốn phải nói với cậu trong ngày cậu cưới,” – về điều này cô xiên chồng cô với một cái liếc mắt – “nhưng có vẻ như tớ chẳng có lựa chọn nào.”

Eloise chớp mắt vài lần, nhưng khác hơn điều đó, thái độ điềm tĩnh của cô đã không thay đổi.

“Tớ có thể nghĩ không có cách nào khác để nói nó ra,” Penelope bước đi chầm chậm, cảm thấy rõ ràng muốn bệnh, “nhưng trong khi cậu đi... Đó là nói rằng, cái đêm cậu rời đi, khi sự việc thực tế...”

Eloise vươn tới. Chuyển động rất nhẹ, nhưng Penelope bắt được nó, và trong một khoảnh khắc cô nghĩ – À, cô đã không nghĩ gì rõ ràng cả, chắc chắn không có gì mà cô có thể biểu lộ trong một câu nói thích đáng. Nhưng cô đã có một cảm giác không thoải mái – một loại không thoải mái khác hơn cái mà cô đã cảm thấy rồi. Nó là loại không thoải mái đáng ngờ, và...

“Tớ là Whistledown,” cô buột ra, vì nếu cô đợi thêm chút nào nữa, cô nghĩ đầu cô có thể nổ tung.

Và Eloise nói, “Tớ biết.”

Penelope ngồi xuống vật rắn chắc gần nhất, cái tình cờ là một cái bàn, “Cậu biết.”

Eloise nhún vai, “Tớ biết.”

“Làm sao?”

“Hyacinth nói với tớ.”

“Cái gì?” Lần này là từ Colin, nhìn vừa vặn như bị trói. Hay có lẽ chính xác hơn, vừa để trói Hyacinth.

“Em chắc là nó đang ở cánh cửa,” Eloise lẩm bẩm với một cái gật, “trong trường hợp anh muốn để...”

Nhưng Colin đã một bước trước cô, đang giật mạnh mở cánh cửa vào phòng khách nhỏ. Đủ chắc chắn, Hyacinth ngã bổ nhào vào trong.

“Hyacinth!” Penelope nói không hài lòng.

“Ôi, vui lòng.” Hyacinth trả miếng, đang vuốt phẳng áo cô, “Anh đã không nghĩ em sẽ nghe trộm, phải không? Anh biết em rõ hơn thế.”

“Anh sẽ vặn cái cổ em xuống.” Colin nghiến ra, “Chúng ta đã có thỏa thuận.”

Hyacinth nhún vai, “Em không thực sự cần hai mươi bảng, khi nó xảy ra.”

“Anh đã đưa cho em mười rồi.”

“Em biết.” Hyacinth nói với một nụ cười vui vẻ.

“Hyacinth!” Eloise kêu lên.

“Thứ mà không nói,” Hyacinth tiếp tục nhũn nhặn, “rằng em không muốn mười bảng khác.”

“Nó nói với em đêm qua.” Eloise giải thích, mắt cô nheo lại nguy hiểm, “nhưng chỉ sau khi thông báo cho em biết ai là Quí bà Whistledown, và trong thực tế cả toàn xã hội đã biết, nhưng đó là kiến thức sẽ tốn của em hai mươi–lăm bảng.”

“Nó đã không xuất hiện với cậu,” Penelope hỏi, “rằng nếu cả xả hội đã biết, thì cậu có thể chỉ đơn giản phải hỏi một ai khác ư?”

“Toàn xã hội đã không ở trong giường ngủ của tớ vào lúc hai giờ sáng.” Eloise nạt.

“Em đang nghĩ việc mua một chiếc mũ,” Hyacinth đăm chiêu, “hay có lẽ là một con ngựa nhỏ.”

Eloise bắn cho cô một cái nhìn cáu kỉnh khó chịu, rồi quay sang Penelope, “Cậu có thực sự là Whistledown không?”

“Tớ là.” Penelope thừa nhận, “Hay đúng hơn...” Cô nhìn qua Colin, không chính xác chắc chắn tại sao cô đang quá phản đối là cô yêu anh rất nhiều, và anh biết cô quá rõ, và khi anh nhìn thấy nụ cười hơi lưỡng lự bất lực của cô, anh sẽ mỉm cười đáp lại, không thành vấn đề anh nổi giận thế nào với Hyacinth.

Và anh đã làm thế. Cách nào đó, ở giữa mọi thứ, anh biết được cái gì cô cần. Anh luôn biết.

Penelope quay trở lại Eloise, “Tớ đã là.” cô sửa lại, “Không còn nữa. Tớ đã nghỉ hưu.”

Nhưng dĩ nhiên Eloise đã biết điều đó rồi. lá thư rút lui của Quí bà W đã lưu hành lâu trước khi Eloise rời khỏi thành phố.

“Cho điều tốt,” Penelope thêm vào, “mọi người đã yêu cầu, nhưng tớ sẽ không bị xui khiến để lại cầm lên cây bút lông ngỗng của tớ nữa.” Cô ngừng lại, nghĩ về những dòng viết ngoáy cô đã bắt tay vào ở nhà. “Ít nhất là không phải như là Quí bà Whistledown.” Cô nhìn Eloise, người đã ngồi xuống bên cạnh cô trên cái bàn. Gương mặt cô ấy có cái gì đó trống rỗng, và cô đã không nói bất cứ gì trong hàng bao nhiêu năm trời – à, những năm cho Eloise, ít nhất thế.

Penelope cố mỉm cười, “Thực ra, tớ đang nghĩ về việc một cuốn tiểu thuyết.”

Vẫn không có gì từ Eloise, dù cô ấy chớp mắt khá nhanh chóng, và lông mày cô ấy chau lại như thể cô ấy đang nghĩ về việc gì thật khó khăn.

Và rồi Penelope nắm lấy một bàn tay cô ấy và nói một điều cô thực sự cảm thấy, “Tớ xin lỗi, Eloise.”

Eloise vẫn đang nhìn chằm chằm khá trống rỗng vào cuối cái bàn, nhưng ở điều đó, cô quay lại, mắt cô tìm thấy Penelope. “Cậu đang xin lỗi?” cô lặp lại, và cô nghe có vẻ mơ hồ, như thể lời xin lỗi không thể là mối xúc cảm chính xác, hay ít nhất, không đủ về nó.

Trái tim Penelope chìm xuống. “Tớ rất xin lỗi,” cô lại nói, “tớ lẽ ra nên nói với cậu. Tớ lẽ ra nên...”

“Cậu điên à?” Eloise hỏi, cuối cùng làm ra vẻ chộp lấy sự chú ý, “Dĩ nhiên là cậu không nên nói với tớ. Tớ có thể không bao giờ giữ được một bí mật như thế này.”

Penelope đã nghĩ nó đúng hơn là điều phi thường của cô để thừa nhận nó.

“Tớ rất tự hào về cậu.” Eloise tiếp tục, “Quên đi việc viết lách trong một khoảnh khắc – tớ không thể ngay cả thăm dò việc chuẩn bị cho tất cả nó, và một ngày – khi nó không phải là ngày cưới của tớ – tớ sẽ nhất định phải nghe đến mọi chi tiết.”

“Vậy, cậu đã ngạc nhiên?” Penelope lẩm bẩm.

Eloise cho cô một cái nhìn khá là khô khan, “Nói thận trọng.”

“Em đã phải lấy cho chị ấy một cái ghế.” Hyacinth cung cấp.

“Chị đã ngồi xuống sẵn rồi.” Eloise nghiến ra.

Hyacinth vẫy tay cô trong không khí, “Dù sao đi nữa.”

“Lờ nó đi.” Eloise nói, kiên quyết tập trung vào Penelope, “Thật ra, tớ không thể bắt đầu nói với cậu tớ bị ấn tượng như thế nào – bây giờ khi tớ đã vượt qua cú sốc, là thế đấy.”

“Thật sao?” Nó không nảy đến với Penelope cho đến tận khoảnh khắc đó chỉ là cô đã ước biết bao nhiêu cho sự chấp thuận của Eloise.

“Giữ tất cả bọn tớ trong bóng tối quá lâu.” Eloise nói, lắc đầu với một sự thán phục chầm chậm, “Từ tớ. Từnó.” Cô chỉ một ngón tay vào hướng Hyacinth. “Đó thực sự là một việc được làm rất tốt của cậu.” Với điều đó cô vươn tới và bao bọc Penelope trong một cái ôm ấm áp.

“Cậu không giận tớ?”

Eloise lui lại và mở miệng cô, và Penelope có thể thấy rằng cô ấy định nói “Không”, có lẽ sẽ theo sau là “Dĩ nhiên không.” Nhưng những từ ngữ nằm lại trong miệng Eloise, và cô ấy chỉ ngồi đó, nhìn hơi chút suy tư và ngạc nhiên cho đến khi cô ấy nói... “Không.”

Penelope cảm thấy mày cô nhấc lên, “Cậu chắc chắn chứ?” Bởi vì Eloise đã không nghe có vẻ chắc chắn. Thành thực mà nói, cô ấy nói giọng không giống Eloise lắm.

“Nó sẽ khác đi nếu tớ vẫn còn ở London,” Eloise nói lặng lẽ, “mà chẳng có gì khác đi được. Nhưng điều này...” Cô liếc nhìn xung quanh căn phòng, làm một điệu bộ khá lơ đãng về phía cửa sổ. “Ở đây. Chỉ là nó không giống thế. Nó là một cuộc sống khác.” cô lặng lẽ nói, “Tớ là một người khác. Một chút thôi, ít nhất thế.”

“Phu nhân Crane.” Penelope nhắc cô.

Eloise mỉm cười, “Tốt cho cậu là nhắc tớ về điều đó, Bà. Bridgerton.”

Penelope gần như cười lớn, “Cậu có thể tin nó không?”

“Của cậu, hay tớ?” Eloise hỏi.

“Cả hai.”

Colin, người vẫn đang giữ một khoảng cách tôn trọng – một tay vững chắc khép quanh cánh tay Hyacinth để giữ cô ấy ở một khoảng cách tôn trọng – bước tới. “Chúng ta có lẽ nên quay lại.” anh nói lặng lẽ. Anh đưa tay ra và giúp Penelope trước, rồi tới Eloise đứng lên. “Em,” anh nói, vươn tới để hôn lên má em gái anh, “chắc chắn nên quay lại.”

Eloise mỉm cười bâng khuâng, cô dâu thẹn thùng một lần nữa, và gật đầu. Với cái siết cuối cùng của tay Penelope, cô quét qua Hyacinth (đảo tròn mắt cô ấy khi cô làm thế) và lấy đường quay lại tiệc đám cưới của cô.

Penelope xem cô ấy đi, móc tay cô vào cánh tay Colin và nhẹ nhàng dựa vào anh. Cả hai bọn họ đứng đó trong sự im lặng bằng lòng, vẩn vơ nhìn xem ngưỡng cửa bây–giờ–đã–trống, lắng nghe những âm thanh của bữa tiệc thoảng đưa trong không khí.

“Em có nghĩ nó sẽ là lịch thiệp nếu chúng ta rời đi?” anh rì rầm.

“Có lẽ không.”

“Em có nghĩ Eloise sẽ để ý?”

Penelope lắc đầu.

Cánh tay Colin siết chặt quanh cô, và cô cảm thấy môi anh nhẹ nhàng quét qua tai cô. “Đi thôi.” Anh nói.

Cô không tranh cãi.

* * *

Vào ngày hai mươi lăm tháng Năm, trong năm 1824, chính xác một ngày sau đám cưới của Eloise Bridgerton với Ngài Phillip Crane, ba lá thư được giao tới căn phòng của Ông và Bà Colin Bridgerton, khách tại quán trọ Hoa hồng và Bụi gai, gần Tetbury, Gloucestershire. Chúng đến cùng nhau, tất cả từ Romney Hall.

“Chúng ta sẽ mở cái nào trước?” Penelope hỏi, trải rộng chúng trước cô trên giường.

Colin kéo giật ra chiếc áo sơmi anh đã mặc để ra trả lời tiếng gõ cửa. “Anh theo sự đánh giá tốt của em như luôn thế.”

“Như luôn thế?”

Anh trườn vào trong giường bên cạnh cô. Cô thật đáng yêu khác thường khi cô trở nên mỉa mai. Anh không thể suy nghĩ về một tâm trí khác người có thể mang điều đó đi. “Như bất cứ khi nào nó phù hợp với anh.” Anh sửa lại.

“Vậy, mẹ anh.” Penelope nói, kéo lên một trong những lá thư ra khỏi khăn trải giường. Cô mở niêm và cẩn thận mở nếp gấp tờ giấy.

Colin xem cô đọc. Mắt cô mở rộng, rồi mày cô nhướng lên, rồi môi cô hơi nhúm lại ở góc, như thể cô đang mỉm cười bất chấp bản thân cô.

“Bà ấy phải nói cái gì thế?” anh hỏi.

“Bà tha thứ cho chúng ta.”

“Anh không cho là nó sẽ có bất cứ ý nghĩa gì với anh để hỏi cho cái gì.”

Penelope cho anh một cái nhìn nghiêm khắc, “Cho việc rời khỏi đám cưới sớm.”

“Em nói với anh Eloise sẽ không để ý.”

“Và em chắc chắc cô ấy không. Nhưng đây là mẹ của anh.”

“Viết trả lại và cam đoan với bà ấy rằng nếu bà sẽ tái hôn, anh sẽ ở lại chịu đựng cho đến phút cuối cùng.”

“Em sẽ không làm việc đó đâu.” Penelope trả lời, đảo tròn mắt cô, “em không nghĩ bà mong đợi một hồi đáp, trong bất cứ trường hợp nào.”

“Thật sao?” bây giờ anh tò mò, vì mẹ anh luôn mong đợi trả lời. “Cái gì làm chúng ta có được sự tha thứ của bà vậy?”

“Er, bà nói đến vài thứ về thời gian có những đứa cháu.”

Colin toe toét, “Em đang đỏ mặt à?”

“Không.”

“Em có.”

Cô thúc khuỷu tay vào sườn anh, “Em không. Đây, tự đọc nó cho anh nếu anh quá có thiên hướng. Em sẽ đọc thư của Hyacinth.”

“Anh không cho là nó sẽ trả lại mười bảng của anh.” Anh lầm bầm.

Penelope mở tờ giấy và lắc nó ra. Chẳng có gì vỗ cánh rơi xuống.

“Con nhóc hỗn xược đó may mắn nó là em gái của anh.” anh càu nhàu.

“Anh thật là một anh chàng xấu làm sao.” Penelope quở trách, “Cô ấy tốt nhất với anh, và cũng khá là sáng chói.”

“Ôi, vui lòng.” anh giễu cợt, “Anh không thấy em khen ngợi sự xảo quyệt của nó chiều hôm qua.”

Cô vẫy sự chống đối của anh đi. “Vâng, à, vài thứ dễ nhìn thấy hơn trong nhận thức muộn màng.”

“Nó có nói gì thế?” Colin hỏi, dựa qua vai cô. Biết Hyacinth, nó có thể là vài ý đồ để moi thêm tiền ra từ túi của anh.

“Nó khá là ngọt ngào, thực sự.” Penelope nói, “Chẳng có gì bất chính cả.”

“Em có đọc cả hai mặt không?” Colin nghi ngờ hỏi.

“Cô ấy chỉ viết trên có một mặt thôi.”

“Sự lãng phí không giống nó chút nào.” anh thêm vào với chút ngờ vực.

“Ôi trời ạ, Colin, nó chỉ là một báo cáo về đám cưới sau khi chúng ta rời đi. Và em phải nói rằng, cô ấy có một con mắt rất khá về sự hài hước và chi tiết. Cô ấy sẽ là một Quí bà Whistledown tốt.”

“Chúa giúp tất cả chúng ta.”

Lá thư cuối cùng là từ Eloise, và không giống như hai lá kia, nó được ghi địa chỉ riêng cho Penelope. Colin tò mò, dĩ nhiên – ai sẽ không nào? Nhưng anh rời đi để cho phép Penelope được đọc riêng. Tình bạn của cô với em gái anh là thứ gì đó anh giữ trong cả kinh sợ và kính trọng. Anh thân với các anh em trai anh – thân vô cùng. Nhưng anh chưa bao giờ thấy một cam kết tình bạn nào quá sâu đậm như giữa Penelope và Eloise.

“Ồ!” Penelope thốt ra khi cô lật tờ giấy. Lá thư của Eloise xuất sắc dài hơn so với hai lá trước, và cô đã xoay sở để điền đầy hai tờ giấy, cả mặt trước và mặt sau. “Con nhóc đó.”

“Nó đã làm gì?” anh hỏi.

“Ồ, không có gì đâu.” Penelope trả lời, mặc dù biểu hiện của cô khá là bị chọc tức. “Anh không ở đó, nhưng buổi sáng của đám cưới cô ấy đã xin lỗi vì giữ những bí mật, và nó chưa bao giờ nảy ra với em là cô ấy đang cố gắng để làm em thừa nhận em cũng đang giữ những bí mật của chính em. Đã làm cho em cảm thấy khổ sở, cô ấy đấy.”

Giọng cô nhạt đi khi cô đọc qua một trang khác. Colin ngả ra sau dựa vào những cái gối phủ lông tơ, mắt anh thư thái ngơi nghỉ trên gương mặt vợ anh. Anh thích nhìn xem mắt cô di chuyển từ trái qua phải, theo những con chữ. Anh thích nhìn xem môi cô chuyển động khi cô mỉm cười hay cau lại. Nó khá là sửng sốt, thực sự, anh cảm thấy hài lòng ra sao, đơn giản chỉ là nhìn xem vợ anh đọc.

Cho đến khi cô thở gấp, nó là thế, và chuyển sang hoàn toàn trắng bệch.

Anh đẩy mình dậy trên hai khuỷu tay, “Cái gì thế?”

Penelope lắc đầu và rên rỉ, “Ôi, cô ấy là kẻ láu cá.”

Sự riêng tư khốn kiếp. Anh giật lấy lá thư, “Nó đã nói gì?”

“Dưới đó,” Penelope nói, khổ sở chỉ vào phần dưới cùng, “ở cuối ấy.”

Colin quét ngón tay anh ra và bắt đầu đọc, “Chúa lòng lành, nó dài dòng thật.” anh lẩm bẩm, “Anh không thể lần ra đầu hay đuôi.”

“Sự trả thù.” Penelope nói, “Cô ấy nói bí mật của em lớn hơn của cô ấy.”

“Nó là thế.”

“Cô ấy nói cô ấy sở hữu một ân huệ.”

Colin cân nhắc điều đó, “Có lẽ nó có.”

“Ngay cả để ghi nợ.”

Anh vỗ vỗ tay cô. “Anh e rằng đó là cách những người nhà Bridgerton bọn anh nghĩ. Em chưa bao giờ chơi trò chơi với bọn anh, phải không?”

Penelope than thở, “Cô ấy nói cô ấy sẽ đi tư vấn ở Hyacinth.”

Colin cảm thấy máu rời khỏi mặt anh.

“Em biết,” Penelope nói, lắc lắc đầu. “Chúng ta sẽ không bao giờ an toàn nữa.”

Colin trượt tay anh quanh cô và kéo cô lại gần. “Không phải chúng ta đã nói chúng ta sẽ đi thăm Italy à?”

“Hay Ấn độ.”

Anh mỉm cười và hôn trên mũi cô. “Hay chúng ta chỉ cần ở lại đây.”

“Tại Hoa hồng và Bụi gai?”

“Chúng ta được cho là khởi hành sáng hôm nay. Nó là nơi cuối cùng Hyacinth sẽ nhìn tới.”

Penelope liếc nhìn anh, mắt cô trở nên ấm áp và có lẽ có một chút ranh mãnh, “Em không có cuộc hẹn áp lực nào ở London trong ít nhất hai tuần.”

Anh lăn tròn lên trên cô, lôi kéo cô xuống cho đến khi cô nằm thẳng trên lưng cô, “Mẹ anh đã nói bà sẽ không tha thứ cho chúng ta trừ khi chúng ta sản sinh một đứa cháu.”

“Bà không đặt nó trong những điều kiện không thỏa hiệp.”

Anh hôn cô, ngay trên điểm nhạy cảm sau trái tai cô mà luôn làm cô tan chảy. “Giả vờ là bà có đi.”

“À, trong trường hợp đó... ồ.”

Môi anh trượt xuống bụng cô. “Ồ?” anh rì rầm.

“Chúng ta tốt nhất là phải... ôi.”

Anh nhìn lên, “Em đang nói gì?”

“Làm việc.” cô chỉ cố gắng vừa đủ để thốt ra.

Anh lại mỉm cười trên da cô. “Người phục vụ của bà, Bà Bridgerton. Luôn luôn.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.