Thệ Bất Vi Phi

Chương 211: Thủ đoạn




Edit: Docke

Trong khi mối quan hệ giữa ta và Thiên Bảo công chúa có dấu hiệu mềm hóa, lúc ta dịu dàng nhìn về phía hắn, hắn lại làm như đang hận ta vậy, nhìn thẳng không chớp mắt, không ngờ nay cả khóe mắt cũng không thèm lướt qua ta chút nào. Lúc này, ta muốn nhìn thấy đôi mắt đen nhánh tựa ngọc lưu ly kia liếc về phía ta, tản mát ra thứ ánh sáng nhu hòa. Nhưng đáng tiếc, hiện giờ trong mắt hắn hoàn toàn là sắc lạnh. Ta nghĩ, vì sao hắn không thể hiểu cho ta một chút chứ. Ta làm vậy không phải chỉ vì muốn thoát thân thôi sao?  

Nhưng lúc này đây, ta lại quên mất, mỗi người đều có quan điểm riêng của mình. Tề Thụy Lâm thân là thái tử một nước, làm sao có thể không hề kiêng kỵ điều gì, không từ bất cứ thủ đoạn nào giống nha đầu xuất thân từ gia đình bình dân như ta được kia chứ?

Ta không khỏi đối với xuất thân của mình lại dào dạt đắc ý một hồi. Xuất thân của một người sẽ ảnh hưởng đến hành vi của người đó. Xuất thân cao quý đương nhiên là tốt, nhưng xuất thân bình dân cũng có ưu đãi riêng của nó, đúng không?

Bữa yến tiệc cứ yên bình lặng lẽ như vậy mà kết thúc. Tề Thụy Lâm bị áp giải trở lại chỗ ở của hắn. Còn ta, lại bị Thiên Bảo công chúa giữ lại…

Ta chưa từng nhìn thấy căn phòng của khuê nữ nào lại treo đầy đao thương kiếm kích, tràn ngập không khí giết chóc như thế này. Một loạt những giá sách cực cao, đặt dọc theo bức tường thật dài. Một bức tranh sơn thủy cực kỳ thanh nhã treo trên tường. Ta đứng ở giữa phòng, hơi hơi mỉm cười. Vẫn duy trì phong độ tuyệt hảo nhìn nàng. Nghĩ, trong mắt ta hẳn là tràn đầy chân thành. Nếu như nàng vì Tề Thụy Lâm mà chịu nhiều thiệt thòi thì ở chỗ ta cũng sẽ tìm thấy được niềm an ủi, có thể hóa giải… Trên đời này, không có kẻ thù vĩnh viễn, cũng không có bạn bè vĩnh viễn, không phải sao?

Thiên Bảo công chúa ra hiệu cho đám nô bộc lui ra, ngồi trên giường nhìn ta thật sâu. Ta hơi hơi mỉm cười, nhìn lại nàng, xem nàng như là người thân thiết nhất của mình vậy… Ít nhất, người ta cũng sẽ không thể ra tay đánh vào cái bản mặt đang tươi cười với mình, đúng không?

Nàng nhìn ta thật kỹ, bỗng nhiên cười lớn rồi nói: “Thái tử phi quả thật không giống người thường. Bất kể là khi nào đều có thể bày tỏ thái độ của mình. Ta có nên cảm tạ ngươi không nhỉ?”

Nói xong, nàng nhìn ta, tựa châm biếm tựa trào phúng. Ta biết, nàng đang hoài nghi về biểu hiện của ta. Nàng cũng không tin những gì ta đã làm trước mặt nàng…

Ta biết. Một tiếng ‘Thái tử phi’ này của nàng, trong giọng nói tràn ngập trào phúng, còn không bằng gọi ta là Giả cô nương. Ta nói: “Công chúa điện hạ, hiện giờ ta chẳng qua chỉ là một thứ nhân nho nhỏ. Ngôi vị thái tử phi đã bị phế rồi. Ngài gọi ta là thái tử phi, quả thật là cất nhắc ta. Nguyên nhân chính là vì như thế, ta mới có thể chạy trốn đến Thục Trung, mới gặp được Thiên Bảo công chúa ngài…”

Thiên Bảo công chúa nở nụ cười: “Chuyện này hình như thái tử phi nói không thực tế lắm. Theo như ta biết, ngài bị phế ngôi vị thái tử phi, hình như là vì giúp thái tử một đại ân. Điều này khó trách sao thái tử lại đối với ngươi nhớ mãi không quên, vượt ngàn thiên lý truy tìm đến tận nơi này.”

Ta nghĩ rằng. Xem ra, thuộc hạ của nàng đã đem tất cả mọi chuyện bẩm báo lại với nàng rồi. Thuộc hạ của nàng ở Tây Sơn sơn trang thiếu chút nữa đã bị bắt. Điều này cũng cho thấy kế hoạch của nàng khi đó cũng đã thất bại. Vào thời điểm đó, chẳng phải nàng đã phái Cửu Biến Quỷ Nữ đến liên thủ với hoàng hậu, thề phải lôi ta xuống ngựa đó sao?

Ta nói: “Thì ra, công chúa sớm cũng đã lập sẵn kế hoạch cho tất cả mọi chuyện rồi?”

Thiên Bảo công chúa than nhẹ một tiếng: “Vốn, ta đã kế hoạch xong cả rồi, trợ giúp hoàng hậu nương nương của nước ngươi hủy bỏ ngôi vị thái tử phi của ngươi, châm ngòi ly gián mối quan hệ cha con giữa hoàng thượng cùng thái tử. Nhưng rốt cuộc ta đã biết, quan hệ của bọn họ cũng không dễ dàng gì ly gián được. Ngay cả việc phế ngôi vị thái tử phi cũng chẳng qua là hai ngươi vì muốn trấn an hoàng hậu nên mới dùng kế tạm thích ứng mà thôi. Ta đã hết đường xoay sở, lại không thể ngờ được, Cửu Biến Quỷ Nữ báo cáo. Nói rằng thái tử ngang nhiên mang theo nhân mã đến Thục Trung. Đây chẳng phải là một cơ hội tốt sao?”

Ta nở nụ cười: “Chẳng lẽ công chúa thật sự vì muốn châm ngòi ly gián mối quan hệ cha con giữa bọn họ nên mới ra hạ sách này sao?”

Thiên Bảo công chúa nhàn nhạt nói: “Nếu không thì ngươi cho là vì cái gì?”

Ta thầm nghĩ. Phương pháp loại này, hình như dùng vào lúc ấy có vẻ như ông nói gà bà lại nói vịt. Mục đích chính yếu, chỉ sợ là vì muốn đối phó với ta thôi.

Ta đương nhiên sẽ không nói như vậy, ngược lại chỉ nói: “Thiên Bảo công chúa quả thật là tính toán không bỏ sót. Ngay cả phương pháp như vậy mà cũng nghĩ ra được. Ta thật sự bội phục ngài…”

Thiên Bảo công chúa chậm rãi liếc mắt nhìn ta một cái, cười nói: “Đã từng được nghe nói, Giả cô nương lưỡi dẻo như kẹo kéo, cơ trí vô song. Không ngờ lại đúng là sự thật. Ngay cả ra vẻ bội phục cũng diễn y như thật vậy. Thật sự khiến ta mở rộng tầm mắt…”

Trong lòng ta túa mồ hôi không ngừng, cảm giác đây đúng là một tên địa chủ tuyệt đối không thể đùa giỡn. Xem ra, chiêu này không thể dùng được nữa rồi. Đối với nàng, ta phải cẩn thận hơn mới được.

Ta nói: “Công chúa điện hạ, khiến ngài chê cười rồi. Ngay cả thần sắc của ta là thật hay giả mà ngài cũng đều phân biệt được rõ ràng, thật khiến ta cực kỳ bội phục. Ta từng đi qua rất nhiều nơi, chưa từng gặp qua nữ tử nào có trí tuệ như ngài mà lại giống nam nhi như vậy. Trong khuê phòng tràn đây đao thương kiếm kích, sách nhiều như rừng vậy…”

Lúc này, nàng lại hơi tủm tỉm cười, nói: “Nữ nhân Đại Lương không thể so với nữ nhân Đại Tề hay Tây Sở. Ai ai cũng đều lên ngựa có thể chiến, xuống ngựa có thể đọc sách ngâm thơ. Vốn luôn được nuôi dưỡng giống như nam nhi vậy. Do thái tử phi ngươi kiến thức nông cạn mà thôi…”

Ta thấy trong mắt nàng lộ ra tia sáng sắc xảo. Biết rằng lời tâng bốc này đã được nàng tiếp nhận, bèn vô cùng thành khẩn nói: “Công chúa điện hạ, thật ra kiến thức của ta thiển cận, khiến ngài chê cười. Ta cũng thật sự chưa từng thấy nữ tử nào có năng lực như nam nhân, có thể ngồi vào vị trí cao, đạt được đại thế quyền lực như ngài vậy.”

Thái độ của ta lúc này rất thành khẩn, quả thật có cảm giác giống như học sinh tiểu học nhìn thấy thầy giáo vậy. Nàng cười tự đắc: “Đương nhiên, ta được cả Đại Lương phong làm thánh nữ, có ai có thể so được với ta chứ? Vừa sinh ra, ta đã mang theo sứ mệnh trời ban. Võ có thể định bang (nước, nhưng nhỏ hơn quốc), văn có thể an bang. Có ai có thể so sánh với ta chứ?”

Ta thấy hỏa hậu đã đủ, thời cơ đã chín muồi rồi, bèn đồng tình hỏi nàng: “Đáng tiếc, Tề Thụy Lâm kia lại không nhìn ra được. Chứ nếu không, chúng ta đã có thể trở thành tỷ muội. Không, ta chân thành muốn được làm muội muội của ngài…”

Nàng đang đứng trên đám mây ngũ sắc lại bất ngờ bị ta đánh cho một gậy, té nhào xuống dưới. Trên mặt lộ ra vẻ ảm đạm nhưng không phát hỏa với ta. Bởi vì, biểu hiện của ta quá đồng tình với nàng, đang vô cùng khổ tâm. Ta nghĩ, nếu như lúc này soi vào gương, khuôn mặt của ta khẳng định là nhăn thành một nhúm…

Nàng lấy tay sờ sờ mái tóc bạc, nói: “Vì sao hắn lại lấy chuyện này làm cái cớ mà cự tuyệt hôn sự với ta? Ta thật sự không hiểu, cái ta có thể mang đến cho hắn chính là quyền lực, là vinh quang. Chẳng lẽ tất cả những thứ đó lại không thể so với mái tóc bạc này?”

Ta nghĩ, xem ra đối với mái tóc bạc của mình, nàng vừa yêu lại vừa hận. Yêu hận đan xen. Mái tóc được người trên khắp Đại Lương tôn là thần tốc, vào miệng của Tề Thụy Lâm lại hóa thành tượng trưng cho tuổi tác. Chẳng phải là châm chọc lắm sao?

Ta vội đồng tình với nàng, nói: “Phong tục của các quốc gia khác nhau. Đương nhiên, yêu cầu với ngoại hình cũng hoàn toàn không giống nhau. Chỉ cần thái tử ở chung với ngài nhiều hơn, nhất định sẽ thay đổi thành kiến này…”

“Nàng hoài nghi nhìn ta: “Ngươi thật sự chân thành nhường lại ngôi vị thái tử phi, trở thành thiếp thất của thái tử sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.