Thê Bằng Phu Quý

Chương 16




Tô Uyển chỉ là tâm niệm nhất thời, không ngờ Tống Tử Hằng lại thích ở trong phòng ngủ đọc sách. Vì có thể để hắn an tĩnh đọc sách, Tống gia cố ý chọn một gian phòng hướng ra hậu viện làm thư phòng, hậu viện của Tống gia là vườn rau, phía sau đó chính là rừng thông, ngày thường bọn nhỏ đều không chơi ở hậu viện, nên xác thật là an tĩnh, nhưng dù sao cũng không thể so được với phòng ngủ của bọn họ.

Phòng ngủ của Tống Tử Hằng, là gian sương phòng lấy ánh sáng tốt nhất trong nhà, tuy rằng hàng năm hắn ở thư viện, không mấy khi ở nhà, người cả nhà vẫn là quen đem những thứ tốt nhất cho hắn, ai đều ngăn không được. Cũng vì nguyên nhân không mấy khi ở nhà, Tống Tử Hằng cũng không cố ý bố trí phòng ở, hắn một đại nam nhân cũng không chú ý này đó, người Tống gia chỉ nói hắn thích đơn giản gọn gàng, nhưng từ khi nguyên chủ gả lại đây, trong phòng ngoại trừ giường cùng một cái tủ chứa đồ, tất cả những thứ khác đều là của hồi môn của nàng.

Trong phòng của mình nhưng lại nhét đầy đồ vật không phải của mình, Tống Tử Hằng càng chỉ coi đây là chỗ để ngủ, ngoại trừ buổi tối, bình thường cũng không chịu bước vào.

Mà nay Tô Uyển đem phòng ở thu thập rất khá, nàng nhàn rỗi không có việc gì làm, có đôi khi kéo theo Tống Tiểu Muội, Tống Tiểu Muội không rảnh lại kêu Đại Nữu Nhị Nữu, mất một hai tháng cải tạo và bố trí, trong phòng liền thay đổi bộ dáng. Giường gỗ khắc hoa cổ xưa, màn lụa tầng tầng lớp lớp, gia cụ tinh xảo, đánh thức tâm tình yêu nghệ thuật của Tô Uyển, nàng nhiệt tình bố trí phòng ở, nào là rèm châu đầu giường, nào là chuông gió bên cửa sổ, đều do nàng tự tay chế tác, chờ làm xong mùa vụ này, nàng tính toán mân mê chút thủ công mỹ nghệ, không mong làm ra sự nghiệp lớn, chỉ cần vui vẻ là được.

Tô Uyển có thẩm mĩ quan của chính mình, vừa hay Tống Tử Hằng cũng không cổ hủ, người khác thấy phòng ở này còn muốn ngạc nhiên một chút, hắn chỉ nhìn liếc mắt một cái liền tươi cười khen nàng: “Nương tử thật biết hưởng thụ.” Hiện giờ hắn thử qua mới biết được, lúc trước vốn chỉ cho là nàng “biết hưởng thụ”, thêm một chữ “thật” mới tính là thỏa đáng. Trên bàn bày một chậu hoa lan vừa lúc nở rộ, tản ra mùi hương thoang thoảng, trên cửa sổ treo một tầng sa, mở cửa sổ cũng không sợ muỗi bay vào nhà, hơn nữa gió đêm từ từ thổi tới, mát mẻ thoải mái, chuông gió theo làn gió thanh thúy rung động, cũng không ồn ào, ngược lại càng có thể nâng cao tinh thần tỉnh táo, Tống Tử Hằng ở trong phòng ngủ xem sách một hồi, lúc sau không bao giờ chịu về thư phòng nữa. Hắn thực hâm mộ Tô Uyển nhàn hạ thoải mái, trong lòng cũng không khỏi xem trọng thê tử mới cưới. Sinh hoạt của thê tử khi còn ở nhà mẹ đẻ so với Tống gia bọn họ, tuy nói không cách biệt như trời với đất, nhưng cũng kém rất nhiều, không phải ai tự nhiên bước vào hoàn cảnh mới, đều có thể giống nàng, thích ứng trong mọi tình cảnh.

Hành động của Tống Tử Hằng, đối Tô Uyển mà nói,  xem như vui mừng ngoài ý muốn, bất quá có người vui, tự nhiên liền có người buồn, Tống mẫu thật là có chút lo lắng. Lúc trước con thứ ba cùng tức phụ không thân cận, bà cũng sầu, hiện tại khó khăn lắm tiểu phu thê mới trở nên thân mật, nhưng quá mức thân mật bà lại lo lắng, nhi tử sang năm còn muốn thi viện, hiện giờ cả ngày cả đêm, rảnh rỗi liền cùng con dâu ở trong phòng, thật có thể đọc sách tốt sao?

Nhưng bọn họ tân hôn yến nhĩ, Tống mẫu cũng không tiện nói nhiều, chỉ có thể kiềm chế xuống, biết đâu chỉ là nhất thời thân cận, qua mấy ngày liền thôi. Nhưng mà làm sao đã qua mấy ngày, Tống Tử Hằng cũng không có tính toán về lại thư phòng, trừ bỏ Tống nãi nãi một lòng chờ ôm tằng tôn cả ngày vui tươi hớn hở, những người khác ở Tống gia ngược lại bắt đầu đứng ngồi không yên.

Thời điểm mấu chốt, Tống mẫu đành phải lên tiếng: “Tử Hằng à, nương thấy ngươi đã nhiều ngày đều ở trong phòng đọc sách, có phải có chút không tiện?”

“Không sao ạ, bàn trong nội thất vừa lúc hướng cửa sổ, ánh sáng rất tốt.”

Thấy nhi tử thần thái tự nhiên, Tống mẫu dừng một chút, nhỏ giọng nhắc nhở: “Vậy tức phụ ngươi …… Cũng không có gây trở ngại?”

“Nhi tử xem sách của nhi tử, nàng làm kim chỉ của nàng, này có gì gây trở ngại……” 

Tống Tử Hằng bật cười, giải thích đến một nửa bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ, lúc này mới nghiêm mặt nói, “Kỳ thật là cửa sổ trong nội thất treo màn lụa, làm muỗi không vào được nhà, lại có thể mở cửa sổ đón gió, so với thư phòng thì mát mẻ thoải mái rất nhiều, học tập lên cũng có thể làm ít công to, huống hồ nương tử hiện nay một lòng thêu thùa may vá, so với ta còn an tĩnh hơn, như thế mới có thể tường an không có việc gì.”

Tống mẫu lúc này mới yên lòng, bà vốn là không muốn làm con dâu xấu hổ, lúc này mới kéo nhi tử đơn độc nói chuyện này, hiện giờ cảm thấy có chút may mắn không nói trước mặt nàng, con dâu này tâm là tốt, chính là tính tình lại không tốt lắm, nhất không chịu nổi ủy khuất. Vào cửa tới nay phát tác quá hai lần, một hồi là Nhị tẩu nàng khiến nàng tức giận, nàng liền dứt khoát chạy về nhà mẹ đẻ, hồi thứ hai vẫn là Nhị tẩu nàng nói nàng vài câu nhàn thoại, nàng chỉ kém một chút không chỉ thẳng mặt mắng nàng kia là cẩu, tính tình này xem như cương liệt, trừ bỏ nhi tử, ai nói cũng không được, bà tuy là mẹ chồng, nếu là nói oan cho nàng cũng sợ là không tốt, lần hiểu lầm này nếu bị nàng biết, còn không biết muốn nháo thế nào —— Tống mẫu là nữ nhân, nhất thờ phụng chính là “Gia hòa vạn sự hưng”, có thể bớt một chuyện là bớt một chuyện.

Nghĩ vậy, Tống mẫu không khỏi lộ ra ý cười: “Xem ra tức phụ ngươi cũng không phải ở trong phòng nghịch ngợm linh tinh ra những cái đó, vẫn là có vài phần tác dụng.”

Tống Tử Hằng gật gật đầu, Tống mẫu lại nói: “Nhưng mà rốt cuộc ngươi vẫn phải lấy việc đọc sách làm trọng, nếu treo màn lụa hữu dụng, ta đây liền treo ở thư phòng cho ngươi, ngươi cũng đỡ phải ở rịt trong phòng ngủ.”

“Mấy ngày nữa ta liền hồi thư viện, chờ lần sau trở về đã là vào thu, căn bản không dùng được, chi bằng mấy cái phòng ở của cha mẹ đều treo lên, cũng đỡ phải ban đêm oi bức.”

Tống mẫu không chịu, còn muốn nói cái gì, Tống Tử Hằng lại ngăn cản bà: “Coi như nhi tử hiếu kính ngài đi.”

Tống mẫu lúc này mới tính toán, phát hiện nhi tử nói đích xác không sai, bà thầm nghĩ ban ngày nhi tử bận việc nhà nông, ban đêm còn muốn xem sách, cũng không biết thân thể có chịu nổi không, ở trong phòng có con dâu nhìn, đảo có thể làm hắn chú ý nghỉ ngơi, dù sao kỳ nghỉ cũng không còn mấy ngày, chi bằng để hắn thả lỏng cho tốt. Tâm tư chuyển tới lúc sau, Tống mẫu cảm giác đây là chuyện tốt, tự nhiên không hề kiên trì, ngược lại nghĩ tới một việc khác: “Đúng rồi, trước khi ngươi hồi thư viện, có phải nên  bồi tức phụ ngươi đi thăm thông gia không?”

Tống Tử Hằng vốn muốn cùng nương hắn thương lượng việc này, lúc này trong mắt lại lộ ra bừng tỉnh: “Vẫn là nương nghĩ đến chu toàn, ta cũng không chú ý cái này.”

“Còn không phải sao, ngươi tuy đọc sách giỏi, nhưng những việc này còn phải học mẹ ngươi.” Tống mẫu cười, đừng nhìn nhi tử của bà đọc sách giỏi, nhiều chủ ý, ở nhà vẫn là nghe lời bà cùng cha hắn nhất. Lúc ban đầu cưới con dâu này, hắn nguyên là không muốn, vẫn là vì cha hắn mà gật đầu, hiện giờ tiểu phu thê tuy hòa thuận, lại cũng càng cậy vào bà. Tống mẫu tự hào nhất là ba nhi tử đều rất hiếu thuận, người ta nói cưới tức phụ liền quên nương, nhưng áp đến trên người mấy đứa con trai của bà một chút đều không linh nghiệm. Tống mẫu cao hứng, giọng điệu cũng càng thêm nhẹ nhàng, “Năm nay trong nhà thu hoạch tốt, khi đi ngươi mang chút lương thực, lại thêm mười cân đậu phộng, tuy không đáng giá gì, rốt cuộc là một phen tâm ý của chúng ta, nếu thông gia khăng khăng giữ lại, các ngươi ở một đêm cũng không sao.”

Tống Tử Hằng gật đầu: “Theo như nương an bài ạ, nhưng mà Nhạc phụ hình như thích rượu ngon……”

Tống mẫu suy nghĩ một chút, liền nói: “Nhà Lưu đại nương nhiều đời ủ rượu, tay nghề không thể chê, chúng ta cũng không cần đi tửu lầu trấn trên mua rượu, trong nhà bà ấy hẳn tồn không ít rượu ngon, Tài Phúc thẩm cùng bà ấy quan hệ tốt, ngày khác ta thỉnh bà đi một chuyến, xem có thể mua một vò rượu lâu năm hay không.”

“Vậy làm phiền nương.”

Lại qua năm ngày, lương thực trong đất của Tống gia cũng gần thu hoạch xong, Tống Tử Hằng lúc này mới nói cho Tô Uyển ngày hôm sau sẽ bồi nàng về nhà mẹ đẻ. Tô Uyển hiện giờ cũng không sợ hãi, rốt cuộc mấy tháng không gặp, có thể khiến cho phu thê Tô lão cha cho rằng nữ nhi của bọn họ sau khi rời cha mẹ liền trở nên hiểu chuyện, huống hồ có Tống Tử Hằng bên cạnh, nghĩ đến nàng cũng không có bao nhiêu cơ hội cùng người Tô gia đơn độc ở chung, đã là như vậy, liền càng không sợ bị nhìn ra cái gì.

Tài Phúc gia ở cách vách Tống gia thu hoạch xong sớm hai ngày so với bọn hắn, Tài Phúc nương nghe được Tống mẫu giao phó, vỗ ngực cam đoan sẽ làm tốt, quả nhiên qua một ngày, bà ôm một vò rượu vào sân Tống gia. Ngày đó xuất phát về nhà mẹ đẻ, Tô Uyển thấy Tống Tử Hằng chất đồ vật lên xe, trong đó liền có vò rượu này, ban đầu nàng chỉ cảm thấy quen mắt, về sau nhớ ra, không khỏi cười nói: “Hôm trước thấy Tài Phúc thẩm ôm vò rượu tiến vào, nương cao hứng thành cái dạng gì, ta còn tưởng rằng là cha thích uống, hạ quyết tâm muốn tìm mấy vò rượu ngon hiếu kính người, lại không ngờ là cho cha ta.”

Tống Hữu Căn Tống Hữu Phúc cũng ở bên giúp đỡ đệ đệ dọn đồ vật, nghe được Tô Uyển nói, thuận miệng tiếp một câu: “Không cần đâu, cha không uống rượu, chúng ta đều không uống rượu.”

Tống lão cha bình thường không cùng mấy con dâu nói chuyện, lúc này lại nói: “Ngươi cũng đừng mua này đó, tiền lưu trữ bản thân dùng, trong nhà cái gì cũng không thiếu.”

“Biết cha mẹ không thiếu cái gì, hiếu kính cha me lại là tâm ý của chúng ta.”

Trương thị trêu ghẹo nói: “Nhìn xem, Tam đệ muội cùng tiểu thúc ở cùng nhau lâu ngày, nói chuyện đều văn vẻ, chúng ta là học không tới, rốt cuộc giống bọn họ nói, đây mới là trời sinh một đôi đi!”

Từ khi Tống Tử Hằng ôm sách đem phòng ngủ làm thư phòng, số lần nàng bị trêu ghẹo liền thẳng tắp bay lên, không chỉ là Trương thị, đã nhiều ngày người trong thôn cũng lục tục thu hoạch xong, nhàn rỗi đi chơi các nhà khác, mỗi người tới Tống gia ngồi đều thích trêu đùa nàng, nhưng nói đến nói đi cũng chỉ vài câu như vậy, Tô Uyển rất muốn thỉnh các nàng thay đổi đa dạng tới, nhưng làm tiểu tức phụ đủ tư cách, lại không thể không thấp đầu giả bộ mặt đỏ tai hồng.

Thấy Tô Uyển phối hợp ngượng ngùng, người trêu ghẹo có cảm giác thành tựu, người xem náo nhiệt cũng thấy thú vị, còn có hai hùng hài tử không chịu cô đơn xem náo nhiệt.

“Nương, Tam thẩm vì sao cúi đầu không nói lời nào a?”

“Đại bá nương, Tam thẩm vì sao đỏ mặt a?”

Nghe lời này mọi người đều thoải mái cười, người một nhà không khí thoạt nhìn rất là hòa hợp, chỉ có Lý thị không quá hài hòa, một khuôn mặt cau có, miệng đều mím lại. Nàng ta đứng ở phía sau mọi người, nhịn không được “Phi” một tiếng, thầm nghĩ tam đệ muội đương nhiên không nói, vì trong lòng nàng ấy còn không biết đang vui như thế đâu, ra cửa mới mấy tháng, nhà chồng chẳng những cho phép về nhà mẹ đẻ, còn tặng theo một xe đồ vật, dường như sợ người khác không biết nhà bọn họ thật vừa lòng con dâu mới này đi, đừng nói ở Tống gia, chính là toàn bộ Tống gia thôn cũng là không có ai như vậy, chính mình lúc mới vừa vào cửa sao không thấy người nhà chồng thân thiết như vậy?

Sau khi Tống Tử Hằng cùng Tô Uyển ra cửa, người trong viện cũng tan đi, tuy rằng thu hoạch xong lương thực, nhưng cũng có không ít việc phải làm. Lý thị nhân lúc mọi người không chú ý, kéo Trương thị thấp giọng oán giận: “Cha mẹ cũng quá bất công, đệ muội còn không phải chỉ là về thăm nhà mẹ đẻ, làm sao lại đem hơn phân nửa cái nhà đều dọn qua?”

Trương thị tuy cũng hâm mộ Tô Uyển ở trong nhóm con dâu Tống gia được đãi ngộ đặc biệt, nhưng cũng còn lý trí, biết chính mình vô pháp cùng Tô Uyển so đo, rốt cuộc nàng có cha là ân nhân cứu tánh mạng cha chồng, các nàng đời này là không thể so tới, vì thế nói: “Đều là chính nhà mình trồng, cũng không đáng giá gì, huống hồ cha mẹ của đệ muội ra tay hào phóng, lần trước đồ vật nàng mang đến còn nhiều hơn thế này không biết bao nhiêu lần, lần này trở về không chừng lại mang về cái gì đó, ngươi cũng đừng so đo nữa.”

“Nhà mẹ đẻ có nhiều tiền thì làm sao, có tiền liền là cao nhân nhất đẳng sao?”

Trương thị không nói chuyện nữa, nhận lấy việc cho heo ăn liền hướng chuồng heo đi, nàng tuy rằng không mừng Tam đệ muội, lại càng không thích tính tình Nhị đệ muội, thức ăn dụng cụ mà Tam đệ muội mang về từ nhà mẹ đẻ, nàng ta là lấy nhiều nhất, thật chưa thấy qua người nào mặt dày như vậy. Bất quá nàng cũng biết Lý thị chỉ là mồm miệng lợi hại chút, nhưng lần trước bị thu thập một trận, hiện tại cũng chỉ dám nói nói sau lưng, cũng không dám trực tiếp đắc tội Tam đệ muội, không cần để ý nàng ta là được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.