Thầy Xem Bói Phong Lưu

Chương 64




Thầy Xem Bói Phong Lưu

CHƯƠNG 64: TÌM SÚNG VÀ TÌM NGƯỜI THÂN

“Trần Bắc Hoàng coi nhà họ Huỳnh chúng ta là súng, cậu ta không lớn tuổi lắm nhưng tính toán đúng là gian xảo.” Ông cụ Huỳnh vừa đưa một ly trà đến trước mặt Huỳnh Tông Trạch vừa cười nói.

Huỳnh Tông Trạch do dự một lúc, nhìn ông cụ Huỳnh nhẹ giọng nói: “Ông nội, nếu đúng như Trần Bắc Hoàng nói lúc trước những người theo đuổi Hạ Thanh Thanh ra tay với Lâm Sáng thì không chừng chúng ta thật sự có cơ hội lật đổ anh ta.”

“Ngu ngốc.” Ông cụ Huỳnh chậm rãi nhấp ngụm trà, lạnh giọng quát lớn nói: “Nếu là cháu, một bên là Hạ Thanh Thanh, một bên là gia tộc quyền thế, cháu sẽ lựa chọn bên nào?”

“Vế sau.” Huỳnh Tông Trạch có chút kinh ngạc nhìn ông cụ Huỳnh, anh thật sự không hiểu được vì sao ông cụ hỏi vấn đề như vậy.

Ông cụ Huỳnh hài lòng gật đầu, sau đó nhẹ giọng nói: “Những người đó cũng sống ở thành phố Tứ Cửu trong nhiều năm, trong lòng bọn họ biết rõ bên nào nặng bên nào nhẹ. Trừ khi là kẻ trời sinh si tình mới có thể đi lựa chọn vế trước, huống chi hiện tại Hạ Thanh Thanh còn là Hạ Thanh Thanh năm đó sao? Có nhà nào đồng ý con cháu mình cưới một người vợ góa chồng, ai có thể chấp nhận sau này cô ta già tàn đi chứ?”

Huỳnh Tông Trạch im lặng, anh không thể không thừa nhận ông cụ Huỳnh nói sự thật, bình tĩnh suy nghĩ, đối với Hạ Thanh Thanh mà nói thì trong lòng anh cũng không phải muốn bên nhau cả đời, mà có thể qua lại mà thôi, có lẽ không khác với những tên ăn chơi trác táng trong thành phố Tứ Cửu muốn theo đuổi cô ta. Cho dù trước đó Hạ Thanh Thanh không phải là phụ nữ góa chồng.

Huỳnh Tông Trạch cúi đầu im lặng không nói ngồi đối diện ông cụ, không biết trong lòng suy nghĩ cái gì. Một lúc sau anh ngẩng đầu nhìn ông cụ Huỳnh nói: “Ông nội, hay là nói chuyện Trần Bắc Hoàng tìm chúng ta cho Lâm Sáng biết. Nếu không thể làm kẻ thù thì làm bạn bè cũng không tệ.”

“Càng ngu ngốc!” Ông cụ Huỳnh kích động mở miệng nói: “Thêu hoa trên gấm đúng là chuyện tốt, nhưng đưa than ngày tuyết mới càng làm cho người ta cảm động. Trong kinh thành có không ít người ra tay với Lâm Sáng, đến khi Lâm Sáng chống đỡ không được thì chúng ta sẽ ra tay, khi đó mới có thể làm cho Lâm Sáng hoàn toàn xóa bỏ sự đề phòng với nhà họ Huỳnh chúng ta.”

Huỳnh Tông Trạch nghẹn lời. Gừng càng già càng cay, những lời này đúng là không sai, mặc áo giáp ra trận không bằng ngồi chờ cá bơi tới, đến khi cá xuất hiện hoặc là lửa cháy quá lớn thì mới xuất hiện, đây chính là sự lựa chọn sáng suốt nhất.

“Tông Trạch, đừng trách ông nội nói lời quá đáng với cháu, cách giải quyết mọi chuyện giống như ly trà trong tay ông nội. Cháu dùng nước pha trà khác nhau thì lá trà sẽ chìm nổi khác nhau. Dùng nước ấm pha trà, lá trà nhẹ nhàng nổi trên mặt nước, nó không chìm xuống thì sao có thể tạo ra mùi thơm mát? Mà dùng nước sôi pha trà, pha lần này đến lần khác, lá trà chìm chìm nổi nổi mới có thể tạo ra hương vị thơm mát!”

Ông cụ Huỳnh nhìn vẻ mặt Huỳnh Tông Trạch ảm đạm, nhẹ giọng an ủi nói: “Tông Trạch, cháu vẫn còn thiếu rèn luyện, cũng trách mấy năm nay ông nội quá cưng chiều cháu. Đến khi mọi chuyện ở Yến Kinh kết thúc, cháu đi ra ngoài học hỏi kinh nghiệm và kiến thức.”

Huỳnh Tông Trạch giật mình, ngẩng đầu nhìn về phía ông cụ Huỳnh. Ông cụ Huỳnh không nhìn anh mà ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào sắc trời bên ngoài cửa sổ, đám mây trôi đi, mặt trời dần dần nhô lên từ phía đông, phong cảnh mặt trời mọc đúng là rất đẹp.

Không biết sau này thành phố Tứ Cửu sẽ có sóng to gió lớn thế nào hay là ầm ầm mạnh mẽ, nhưng từ nay về sau không còn là chuyện của mấy ông già nữa, mà là chuyện của những người trẻ tuổi như Lâm Sáng, ông cụ không thể mặc áo giáp ra trận, lúc tình hình nóng lên thì cầm ly trà, quan sát cười khẽ một cái.

Người già rồi, cuối cùng cũng già rồi, ông cụ Huỳnh lẩm bẩm tự nói một câu, tay cầm gậy bên cạnh xoay người đi lên lầu.

Huỳnh Tông Trạch nhìn bóng lưng của ông cụ thì cảm thấy tấm lưng kia đã còng xuống rất nhiều, trong lòng đột nhiên chua xót, cảm thấy mình đã đến lúc trưởng thành, là lúc tỉnh ngộ sau những cái tát kia, gánh vác toàn bộ gia tộc.

Trần Bắc Hoàng mang theo vui mừng đi ra nhà họ Huỳnh. Chống lại con quái vật khổng lồ nhà họ Lưu thì cho dù thêm một người cùng phe cũng là một chuyện đáng được ăn mừng, huống chi là một đồng minh to lớn như nhà họ Huỳnh.

Trần Bắc Hoàng ngồi vào xe, cầm tờ giấy trên ghế phụ, sau đó nắm lấy giấy và đánh dấu phía sau tên Huỳnh Tông Trạch.

Anh ta do dự một chút, sau đó gạch bỏ tên ông chủ phía trên, anh ta ngẩng đầu nhìn mặt trời đang nhô lên từ phía đường chân trời. Trần Bắc Hoàng duỗi lưng, híp mắt nhìn mặt trời, trong mắt tràn đầy oán hận, trầm giọng nói: “Lâm Sáng, mày chờ đó, sớm muộn gì cũng có một ngày, tao sẽ làm cho mày hối hận vì hành động của mình!”

Anh ta giẫm chân ga, chiếc xe giống như một con ngựa hoang mất cương lao như điên vào thành phố Tứ Cửu.

Có người thật sự rất hèn hạ giống như Trần Bắc Hoàng, Lâm Sáng vốn không hề có thái độ thù địch với anh ta, chỉ xung đột một chút mà thôi. Cho dù Lâm Sáng thật sự không vừa mắt anh ta thì sao chứ, con đường lớn phía trước, mỗi người đi một hướng, cần gì phải xung đột.

Ngay cả Trần Bắc Hoàng cũng không nghĩ tới lúc trước người gây chuyện là anh ta, anh ta thăng chức anh ta phát tài thì cứ ở một góc vui vẻ đi, thích gọi bạn bè tới thì gọi, thích chơi gái cũng được hay 3P cũng chẳng sao, liên quan gì đến Lâm Sáng. Nhưng anh ta cố tình đến gần châm chọc Lưu Kim Thiên, sau đó tức giận mắng người nhà Lâm Sáng.

Anh ta bị người khác đánh nhưng cũng rất xứng đáng. Hơn nữa sau khi mọi chuyện chấm dứt thì đã thăm dò được đối phương, nếu anh ta nhẫn nhịn một chút, khiêm tốn một chút, đừng tranh giành phụ nữ với Lưu Kinh Luân thì sao Lâm Sáng có thể nhớ rõ anh ta chứ, nhưng anh ta lại không vui.

Một lần hai lần ba lần, ai cũng biết quá tam ba bận, cho dù tượng đất cũng tức giận, huống chi là ba mẹ nuôi dưỡng Lâm Sáng.

Đây là hành vi thiếu ăn đòn, cho nên Lâm Sáng đánh anh ta.

Nửa đường, Tần Chước ngăn cản xe của Trần Bắc Hoàng, sau khi Tần Chước lên xe thì vui sướng khi người gặp họa nhìn Trần Bắc Hoàng hỏi: “Lâm Sáng đánh tên nhóc Huỳnh Tông Trạch thành dạng gì?”

“Mặt mũi bầm tím, khóe miệng chảy máu, giống như đầu heo.” Trần Bắc Hoàng châm điếu thuốc, cười tủm tỉm nhìn Tần Chước nói, hoàn toàn quên mất lúc trước trên đầu mình quấn băng vải cũng giống như đầu heo.

Tần Chước và anh ta mặc chung một cái quần lớn lên, khi còn nhỏ hai người không được người khác chào đón, vì thế quan hệ của hai người này thân thiết hơn.

“Tên nhóc Lâm Sáng ra tay rất tàn nhẫn, đến khi hắn rơi vào tay chúng ta thì tôi nhất định sẽ xử lý anh ta thật tốt.” Tần Chước ngậm thuốc lá, đắc ý thở ra một ngụm khói quay đầu nhìn Trần Bắc Hoàng nói.

Con người chính là như vậy, thường lựa chọn xem nhẹ sai lầm của mình theo bản năng, nhưng đối với sai lầm của người khác lại cắn lấy không buông giống như tội ác tày trời.

Tần Chước vừa nói Lâm Sáng ra tay tàn nhẫn, nhưng quay đầu lại nói chờ Lâm Sáng rơi vào tay anh ta thì sẽ xử lý anh thật tốt. Đây không phải là trả thù, càng không nói đến đạo đức lễ nghi gì đó, đó chỉ là một chút chuyện vô nghĩa, quan trọng nhất là nắm đấm của ai lớn hơn, cú đấm của ai mạnh hơn.

Nói khó nghe là nếu sau lưng Lâm Sáng không có ông cụ Lưu thì cũng không có mật bảo cổ thi và Huyền Môn, chỉ là một thầy tướng nhỏ lăn lộn trên giang hồ, nếu anh trêu chọc hai người họ thì không biết đã bị bọn họ tra tấn thế nào.

“Tôi đã nghĩ cách tra tấn anh ta thế nào.” Trần Bắc Hoàng hút một hơi thuốc, ngạo mạn cười nói: “Tôi nghe người khác nói một cách, là hình phạt của tổ chức gián điệp Liên Xô năm đó, điện giật cậu nhỏ của người kia, cậu nhỏ chịu điện giật thì sẽ không thể khống chế được, cứ tiếp tục điện giật thì chỉ còn lại nửa mạng, nửa đời sau cũng bất lực.”

Tần Chước vừa nghe cách này thì khóe miệng cười khinh tươi, lặng lẽ cười nói: “Tôi thấy cách này không có gì đặc biệt, tôi muốn dùng mười cực hành tàn khốc thời nhà Thanh lên người anh ta, tốt nhất nên quay lại, sau này không có việc gì còn có thể lấy ra xem giải trí.”

Đây là cuộc sống, đây là cuộc đời, nếu bạn không có đủ năng lực thì chịu sự chèn ép của những người này, bị người khác đối xử không bằng một con chó.

Chuyện như vậy thật sự tồn tại xung quanh cuộc sống của chúng ta, người thành phố cho chó ăn cơm còn cao cấp hơn người thôn quê ăn tết; có người nuôi một con mèo mặc quần áo, nếu bán đi thì đủ tiền học một năm cho trẻ con thôn quê; có người ăn một bữa cơm bằng với chi phí cứu mạng của người khác ở bệnh viện.

Những việc này thật sự đã xảy ra, cũng thật sự tồn tại, giống như Lâm Sáng lăn lộn trên giang hồ nhìn thấy những người đứng đường, nhìn thấy những người múa võ làm xiếc quỳ lạy ăn xin nhưng không hề phân biệt đối xử.

Đừng nói thoải mái kiếm tiền lại, nếu không khổ sở thì ai bằng lòng mở hai chân cho mọi đàn ông đi vào chứ; nếu không phải gặp khó khăn thì ai bằng lòng quỳ xuống đường, chắp tay vái lay những người đi đường.

“Đi thôi, chúng ta tiếp tục đi tìm súng, tôi muốn nhìn Lâm Sáng chịu đòn tấn công của những người kia thì sẽ ứng phó thế nào!” Trần Bắc Hoàng hạ cửa sổ, ném tàn thuốc ra ngoài cửa sổ xe, cười lạnh nói.

Tần Chước cười híp mắt không lên tiếng.

Có một câu nói chỉ có thể sỉ nhục gấp đôi mới có thể rửa sạch nhục nhã của mình!

Lâm Sáng không biết Trần Bắc Hoàng và Tần Chước đang tìm súng khắp thành phố Tứ Cửu, bọn họ tìm kiếm công khai hoặc là ngầm tìm người giúp đỡ; anh càng không biết chuyện xảy ra ở nhà họ Huỳnh, hiện tại anh chỉ đau đầu một chuyện, đó là cô bé trước mặt này.

Ngoại trừ anh thì cô bé không theo bất cứ ai, vẫn không nhúc nhích trong lòng anh, đừng nói thời gian dài làm cho ánh mắt của Lưu Kim Thiên nhìn anh có chút không đúng, ngay cả Hạ Thanh Thanh cũng nói thầm rốt cuộc cô nhóc này có thể là con ruột hay không.

Lâm Sáng nhìn đám người nghi ngờ nhìn mình thì ngửa mặt lên trời tức giận la lớn:

“Chuẩn bị đồ gieo quẻ, tôi muốn bói một quẻ tìm người thân cho con bé!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.