Thầy Xem Bói Phong Lưu

Chương 60




CHƯƠNG 60: LÂM SÁNG, LÂM TỔ TÔNG!

“Tông Trạch, lại đây!” Ông cụ Huỳnh thấy Lâm Sáng không lên tiếng nói năng gì, ông cắn răng gọi Huỳnh Tông Trạch lại chỗ ông.

Ngẩng đầu lên nhìn mặt Lâm Sáng, ông Huỳnh nghiến răng cúi đầu nói: “Thằng nhỏ Tông Trạch không hiểu chuyện, đắc tội với anh. Tôi xin anh cho nó một cơ hội để nó chuộc tội!”

“Ông nội…” Huỳnh Tông Trạch gần như là phát điên, mức độ này của ông đã không còn là tôn trọng, mà đã đến mức độ khúm núm lo sợ, anh lớn như vậy, chưa bao giờ thấy qua ông cụ phải hạ người thấp giọng như vậy nói chuyện với người khác, mắt anh đã ngấn lệ, đôi tay nắm chặt, Huỳnh Tông Trạch nấc nghẹn không thành tiếng.

Bốp…

Ông cụ Huỳnh lại tiếp túc một tai vào mặt Huỳnh Tông Trạch. Ông cụ Huỳnh tuy đã lớn tuổi, nhưng sức lực của tay ông vẫn rất tốt, cái bạt tai này của ông có thể nói là ông dùng hết sức lực của mình, người đã trải qua thời kỳ chinh chiến sa trường như ông sức lực vốn mạnh hơn người khác, gương mặt thanh tú như phụ nữ của Huỳnh Tông Trạch hằn rõ dấu năm ngón tay, đồng thời cơ thể anh cũng lảo đảo rồi ngã ngồi trên mặt đất!

“Cút lại đây!” Ông Huỳnh thấy Lâm Sáng vẫn không có động tĩnh gì, nghiến răng xoay lại nhìn Huỳnh Tông Trạch và hét.

Huỳnh Tông Trạch vùng vằng đứng dậy, lau đi vết máu trên khóe môi, rồi vẫn cắn răng đi đến chỗ ông cụ Huỳnh.

Bốp…bốp…bốp!

Ông cụ Huỳnh cứ hết cái bạt tai này đến cái bạt tai kia mà đánh vào mặt Huỳnh Tông Trạch, gương mặt của anh giờ đã sưng đến mức như bột được ủ lên men, khóe miệng máu chảy đỏ sẫm.

Bên trong bao phòng yên lặng hẳn, không một ai dám lên tiếng nói chuyện, chỉ có tiếng bạt tai liên tiếp vang lên, giống như sẽ không bao giờ dừng lại.

Huỳnh Tông Trạch không phản kháng, mà chỉ yên lặng âm thầm chịu đựng nhục nhã và đả kích này. Ông cụ chưa bao giờ đối xử với anh như vậy, mà hôm nay lại ra tay tàn nhẫn như vậy là vì lý do gì?

Điều này chứng tỏ người mà anh chọc tức có lai lịch không đơn giản như bề ngoại của họ, cho dù là ông nội cũng không thể làm gì được, chỉ đành dùng cách đối xử này với anh để làm giảm đi cơn bực tức phẫn nộ của đối phương.

Nghĩ đến đây, Huỳnh Tông Trạch nhìn Lâm Sáng với ánh mắt chứa đầy sự khủng hoảng và oán hận, trong đó còn có chút kính sợ.

Người đó rốt cuộc có lai lịch như thế nào mà có thể khiến cho ông cụ đối xử với mình như vậy?! Sau lưng anh ta ẩn giấu bí mật gì?!

Ông cụ Huỳnh nhìn thấy gương mặt của Huỳnh Tông Trạch bị đánh đến biến dạng gần giống như đầu heo, trong lòng ông cũng tràn đầy đau xót. Người đời có câu ông bà cưng cháu, tuy rằng Huỳnh Tông Trạch cách xử lý việc có chút ngang ngược, nhưng đối với ông lại cực kỳ hiếu thuận, vì vậy mà từ nhỏ đến lớn, ông chưa bao giờ động đến một ngón tay của anh. Nhưng lần này ông lại không thể không dùng cách thức tàn nhẫn như vậy, liên tiếp từng cái bạt tai đánh vào mặt anh.

Không có cách nào khác, và cũng bất lực, chỉ có thể nói đây là hình phạt cho việc trêu chọc sai người.

Ông vốn tưởng rằng đích thân mình đến rồi, nói vài câu dỗ ngọt thì chuyện sẽ được xử lý êm đẹp, tuy là không đến mức vui vẻ cả làng, nhưng ít ra thì cũng không đến mức quyết liệt quá, nhưng ông lại không ngờ sự việc lại đến cục diện như bây giờ, đặc biệt là khi Huỳnh Tông Trạch kiêu ngạo đòi lột da của Trương Tài Dịch và Lâm Sáng, lúc đó ông biết rõ là sự việc đã không thể kết thúc trong êm đẹp.

Bốp bốp bốp bốp bốp bốp bốp bốp bốp !

Từng cái bạt tai liên tiếp nối đuôi nhau, chưa hề ngừng, mà cũng không có hồi kết, ông cụ giống như cái máy đánh không biết dừng lại, dồn hết sức mà đánh vào mặt cháu của mình. Gương mặt vốn thanh tú như con gái của Huỳnh Tông Trạch lúc này đã bị đánh đến không còn nhận ra mặt người nữa, hai bên mặt sưng đỏ và đầy dấu tay, khóe mắt có vết bầm, khóe môi đầm đìa máu tươi.

Thậm chí Hạ Thanh Thanh bắt đầu có chút tội nghiệp Huỳnh Tông Trạch, tuy rằng miệng anh ta chỉ nói những điều khó nghe, làm việc không đâu vào đâu, nhưng nhìn bộ dạng của anh ta lúc này thật sự có chút thê thảm.

Lâm Sáng không lên tiếng, ông cụ Huỳnh lại tiếp tục đánh, giống như người mà ông đánh không phải là cháu mình. Lâm Sáng nhìn vệt máu trên sàn rồi thở dài ra hiệu cho ông cụ Huỳnh dừng tay.

Vì sao ông cụ Huỳnh lại làm như vậy, Lâm Sáng hiểu rõ hơn ai hết, trước tiên là vì không muốn anh trả thù Huỳnh Tông Trạch; sau là vì muốn dạy lại tính khí của cháu mình, nếu cứ tiếp tục như vậy thì e rằng có ngày nào đó sẽ thật sự xảy ra chuyện lớn.

“Hết giận chưa, nếu vẫn chưa thì để tôi tiếp tục!” Ông cụ Huỳnh nhận lấy tấm khăn trắng của Huỳnh Tông Trạch đưa mình và lau vết máu trên tay, cười tít mắt nhìn Lâm Sáng và nói.

Trương Tài Dịch giống như không nhìn thấy vết máu trên sàn, như không ngửi được mùi máu tanh trong không khí, vẫn tập trung ăn cái đùi gà trên tay mình, ông cười híp mắt: “Ông Huỳnh à, uổng công ông cả đời làm công tác chính trị, đến giờ vẫn chưa hiểu được mấu chốt chủ yếu ở đây là gì.”

“Cô Hạ, tôi thành thật xin lỗi chuyện hôm nay. Là tôi dạy dỗ không tốt, để thằng ranh con này ngông cuồng quen thói, làm kinh động đến chỗ của cô, xin cô thứ lỗi.” Ông cụ Huỳnh vừa nghe được lời nói của Trương Tài Dịch liền nhanh chân nhìn Hạ Thanh Thanh cúi đầu nói.

“Thôi bỏ đi ông cụ, ông cũng đã lớn tuổi vậy rồi, không cần phải nói như vậy với bọn thanh niên.” Lâm Sáng phẩy phẩy tay, rồi nói tiếp: “Hơn nữa nếu muốn xin lỗi thì cũng không đến lượt ông đâu ông cụ à, chuyện này là từ cậu ta mà ra, nên muốn tính sổ thì tính sổ cho cậu ta mới đúng.”

Huỳnh Tông Trạch nghiến chặt quai hàm, đi đến trước mặt Lâm Sáng và nói: “Lâm Sáng, tôi xin lỗi anh chuyện hôm nay…”

Bốp!

Lời chưa nói xong, ông cụ Huỳnh đã một bạt tai tát vào mặt Huỳnh Tông Trạch tiếp, đồng thời lớn tiếng mắng: “Thằng ranh con, Lâm Sáng là con gọi sao? Ông và Lâm Sáng ngang hàng xưng hô, gọi là ông chú!”

Trương Tài Dịch đứng bên cạnh cười hả hê nhìn hai ông cháu, ông cười đến không nhặt được mồm, phim hay như vậy không phải ngày nào cũng có thể xem được.

Huỳnh Tông Trạch ôm mặt, cúi đầu nhìn chân mình và nói với Lâm Sáng với giọng run run: “Ông chú…”

“Cậu biết cái tôi đợi không phải là câu nói này mà.” Lâm Sáng cười cười nhìn Huỳnh Tông Trạch và nói: “Nếu như đã muốn tranh giành phụ nữ với người khác, thì nên tự mình chuẩn bị trước tâm lý giành không lại, và đồng thời cũng chuẩn bị luôn tâm lý tranh không được thì sẽ bị người khác xử lý. Nhưng mà tôi cứ cảm thấy tôi đánh mặt người khác như vậy không vui bằng tự họ đánh họ. Cậu là người có điều kiện, chắc cậu thường xuyên chơi trò này, cậu nói xem tôi nói đúng không?”

“Ông chú dạy bảo đúng!” Huỳnh Tông Trạch gồng mình gật đầu: “Tôi là tên vô liêm sỉ, không biết ngoan ngoãn nghe lời bậc trưởng bối, chỉ biết hỗn xược! Cô Hạ, không đúng, dì Thanh xinh đẹp như vậy sao lại có thể là đối tượng của tôi có thể nhìn ngó tới được? Chỉ có ông chú đây mới xứng với dì Thanh! Tôi cũng không biết xấu hổ tự nhìn lại mình mà đi tranh giành phụ nữ với ông chú, đúng là mắt của tôi bị đuôi rồi.”

“Cháu ngoan.” Lâm Sáng vỗ vỗ vai Huỳnh Tông Trạch, cười cười và nói: “Biết giác ngộ như vậy là tốt, ông chú đây cũng không thể không biết điều giống cậu. Chuyện hôm nay nể mặt ông cụ Huỳnh coi như xong chuyện, cậu cũng đừng nghĩ nhiều quá, ông cụ Huỳnh cũng là vì tốt cho cậu.”

Huỳnh Tông Trạch nghiến răng, hai tay nắm chặt vào nhau, tay nắm chặt và báu vào lòng bàn tay đến mức chảy máu, anh run run nhỏ giọng nói: “Ông chú nói đúng, tôi sau này không dám nữa!”

Thế giới này vốn thực tế như vậy, đôi khi gọi ai đó với giọng ấm áp có thể khiến cho người ta cảm động đến rơi nước mắt, cũng có đôi khi gọi với giọng lạnh lùng lại có thể khiến cho tim gang vỡ vụn thành từng mảnh.

Cũng giống như Huỳnh Tông Trạch hiện tại, từ lúc ngậm chìa vàng ra đời đến giờ, e là anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có ngày thành ra bộ dạng như vậy, hơn nữa là bị chính ông nội của mình đánh, càng không ngờ tới có ngày anh phải gọi người tầm tuổi mình là ông chú.

Nhưng đây chính là những gì thực tế đã diễn ra, xảy ra trên cơ thể đang run rẩy của anh, giọt nước mắt lung lay rồi rơi trên mặt đất.

Huỳnh Tông Trạch nắm chặt bàn tay mình, nỗi đau trên bàn tay vĩnh viễn không thể nào so sánh được với nỗi đau trong lòng anh, máu nhỏ giọt từ vết thương ở bàn tay vĩnh viễn không thể nào so được với nước mắt đàn ông của anh đang nhỏ từng giọt.

Nhưng thực tế vốn tàn khốc, trước mặt Lâm Sáng anh chỉ là kẻ thất bại, mà Lâm Sáng cũng không phải kiểu người khiêm tốn lương thiện, anh ta chỉ là người có máu có thịt, có cảm xúc, ăn xong thì xả, đầy đủ các thứ cần có của một người phàm. Cho nên anh ta cũng thích không chuyện kiếm chuyện, hoặc có chuyện thì cố tình vẽ vời làm lớn chuyện, khi có cơ hội trù dập người khác thì sẽ không có chuyện nương tay.

Cho nên xui xẻo cho Huỳnh Tông Trạch khi người anh gặp phải là người đang đứng bên cạnh Hạ Thanh Thanh-Lâm Sáng, vì vậy Lâm Sáng của lúc này đang rất dương dương tự đắc mãn nguyện, hơn nữa cơn giận ban đầu như đã hoàn toàn tan biến. Kết quả có được như vậy thì có thể nói đó là vạn hạnh trong bất hạnh.

“Chúng ta cứ như vậy buông tha cho thằng nhóc này sao, tôi cảm thấy chưa sướng, theo lý mà nói thì đến đọan kết, thằng nhãi ranh này phải bị mất hai chân, hoặc là tặng thêm hai bạt tai nữa mới sướng!” Trương Tài Dịch tay đang cầm đùi gà, nhìn Lâm Sáng với vẻ mặt khó hiểu.

Cô bé Ly Ly bên cạnh sao lại thích những chuyện đánh nhau như vậy, cô bé lên tiếng nói với giọng ngọt ngào: “Ba con là người tốt, sao có thể đánh người được, mấy chú người xấu đó nhìn thấy ba con là sợ đến té nằm trên mặt đất rồi!”

“Con là ai?” Trương Tài Dịch quay đầu nhìn Ly Ly, cười tít mắt: “Thơm bác một cái, bác cho con ăn đùi gà, chịu không?”

“Thối thối, con không thơm đâu, bác và mấy người xấu đó giống nhau, đều là người xấu, chỉ có ba là người tốt thôi!” Cô bé vừa nói vừa tựa người vào Lâm Sáng.

Trương Tài Dịch nhíu mày, xoay qua nhìn Lưu Kim Thiên, tức giận nói: “Đồ súc sinh, anh đã làm gì cô bé hả, làm cho ông đây vô tội mà cũng bị vạ lây?! Mà nói gì thì nói, sư đệ à, đệ có con gái từ khi nào vậy, có phải là con của đệ với cô quả phụ Triệu ở dưới núi kia không?”

“…” Lâm Sáng quay đầu, im lặng không nói gì.

“Con có biết sao hôm nay ông nội đánh con không? Có phải con trách ông giúp người ngoài mà không giúp con phải không?” Ông cụ Huỳnh nhìn Huỳnh Tông Trạch đang im lặng ngồi trước mặt.

Huỳnh Tông Trạch gật gật đầu, kính cẩn nói: “Làm sai thì phải bị đánh, ông nội không sai.”

“Cho dù trong lòng con có hận ông hay oán ông thì ông cũng chịu, nhưng con phải nhớ rõ, sau này không được đi chọc ghẹo người nhà họ Lưu và cái người tên Lâm Sáng đó nữa. Trên thế giới này có quá nhiều thứ mà con không thể nào hiểu được đâu.” Ông cụ Huỳnh ngẩng đầu đèn treo trên trần nhà, rồi lẩm bẩm nói: “Có Lâm Sáng, e là sự nổi dậy của nhà họ Lưu sẽ không ai có thể ngăn cản được rồi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.