Thầy Xem Bói Phong Lưu

Chương 6




CHƯƠNG 6: DỌA ĐÁI TRONG QUẦN

“Phụt!”

Ngay lúc Lâm Sáng vừa nói xong, Trần Kỳ Lam đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, cơ thể nằm bẹp dưới đất, mặt mày tái nhợt như tờ giấy trắng, hai mắt trợn tròn, trong ánh mắt đều là sự sợ hãi.

Bây giờ Lâm Sáng ở trong mắt của Trần Kỳ Lam, giống hệt như Lý Thiên Nguyên đã từng đuổi ông ta ra khỏi phái Thiên Tướng vậy đó, không chỉ vẻ mặt, ngay cả câu nói lúc nãy cũng giống y như đúc. Giống đến mức tuy đã nhìn thấy Lý Thiên Nguyên chết đi rồi sống lại, lúc này Trần Kỳ Lam vừa sợ vừa giận.

“Nhóc con, đừng có khinh người quá đáng, hôm nay ông đây liều mạng với mày! Jerry, lên cho tôi, cướp lấy bảo vật bí mật truyền thừa trong tay thằng nhóc này!” Trần Kỳ Lam bình tĩnh lại, vung tay lên, ý bảo Jerry đứng một bên xông lên đoạt lấy Bảo vật.

Lâm Sáng nhíu mày lại, lạnh lùng nói: “Không đánh cược nổi thì đừng đánh cược, thua rồi làm ra loại hành vi đê tiện thế này, uổng công ông còn từng là đệ tử của phái Thiên Tướng. Xem ra sư phụ đuổi ông đi đúng là không sai chút nào, nếu như để ông ở lại, danh dự của phái Thiên Tướng sớm muộn gì cũng sẽ bị hủy trong tay của ông!”

Trần Kỳ Lam vừa nghe Lâm Sáng nói như thế thì cười ha ha: “Khinh người quá đáng, cũng chỉ có hai tên nhóc con bọn mày còn có thể lọt vào mắt ta, từ sau khi cái tên già Lý Thiên Nguyên kia đuổi ta ra khỏi phái Thiên Tướng rồi, ta mới biết được ở lại trong núi là một quyết định sai lầm đến cỡ nào, thế giới phồn hoa dưới chân núi, chỉ cần có tiền, cái gì cũng có thể hưởng thụ.”

“Chỉ cần ta cướp được bảo vật bí mật truyền thừa của phái Thiên Tướng, giải được nghi hoặc ngàn năm kia, tất cả mọi thứ trong thiên hạ này đều là của ta, giết hai ngươi thì chỉ như giết hai con chó thôi!” Sắc mặt của Trần Kỳ Lam bắt đầu trở nên điên cuồng, vẻ mặt cũng càng dữ tợn hơn.

Nghi hoặc ngàn năm? Tất cả mọi thứ trong thiên hạ? Lâm Sáng sửng sốt, xem ra ông ta không phải đơn giản chỉ muốn cướp lấy bảo vật bí mật truyền thừa, trở thành tông chủ của phái Thiên Tướng, vì muốn kiếm được nhiều tiền hơn nên muốn thêm một tầng ngụy trang thôi đâu, là sư phụ còn có chuyện gạt mình không nói hay là do tên Trần Kỳ Lam này điên rồi?

Trong lúc Lâm Sáng thất thần, Jerry lập tức móc một cây súng từ trong túi ra, nhắm thẳng vào trán Lâm Sáng. Họng súng lóe lên ánh sáng xanh, lấp lóe dưới ánh sáng bầu trời.

Lâm Sáng đổ mồ hôi lạnh đầy đầu. Ông đây điên mất thôi, nếu như nói cho anh biết Trần Kỳ Lam đã mất trí từ trước, để anh chuẩn bị sẵn, thì sao có thể bị người khác chĩa súng vào đầu thế này được, cũng không biết có thể giữ mạng được không nữa.

“Đệch, sao lại có đĩa bay ở đây?” Lâm Sáng đột nhiên ngửa đầu nhìn lên trời, hoảng sợ hét to, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, giống như nhìn thấy một cảnh gì rất khó tin vậy.

Vẻ mặt của Lâm Sáng quá thật, ngay cả Jerry luôn tự cao rằng hắn là lính đánh thuê cao cấp được huấn luyện từ trường sát thủ đứng đầu thế giới, đã tắm trong mưa bom biển máu trên chiến trường vô số lần mà giờ cũng bị anh lừa. Cũng không thể trách Jerry được, thật ra đổi thành người khác thì cũng không ai có thể tưởng tượng ra rằng sẽ có một người vào lúc có một cây súng chĩa vào đầu mình, không biết sẽ còn sống được bao lâu lại có thể ngửa đầu lên trời hô to có đĩa bay như thế.

Thấy ánh mắt và lực chú ý của tất cả mọi người ở đây đều bị câu nói của anh kéo đi, Lâm Sáng nghiến răng, thấy Trần Kỳ Lam đứng đối diện anh ngửa đầu nhìn bầu trời xanh trong, phát hiện ra chẳng có thứ gì, đang thẹn quá hóa giận, anh nhỏ giọng, cực kỳ nhỏ giọng nói: “Đái trong quần, đái trong quần, bị tôi dọa sợ đến mức đái trong quần.”

Trần Kỳ Lam thấy mình lại bị Lâm Sáng đùa giỡn lần nữa, trong lòng vô cùng bực bội, cắn răng lạnh lùng nói: “Nhóc con, gan mày lớn thật đó, không ngờ lại dám đùa giỡn tao nhiều lần như thế, hôm nay tao không giết chết mày, tao thề không mang họ Trần nữa!”

“Ông có gan dám đụng vào tôi sao? Ông có muốn biết vì sao ông có thể lên Mao Sơn được không, ông có từng nghĩ đến việc vì sao sư phụ tôi nhất định phải nghịch thiên cải mệnh tranh thủ cho bản thân ông ấy thêm nửa ngày không. Trần Kỳ Lam, ông thử đụng vào tôi thử đi, nhìn thử coi là súng của ông nhanh, hay là Bát Quái Tru Hồn trận do sư phụ tôi bày ra khởi động nhanh hơn!” Lâm Sáng cười khẩy nhìn Trần Kỳ Lam, hoàn toàn không hề sợ họng súng đang chĩa vào trán mình.

Nhìn nụ cười trào phúng của Lâm Sáng, Trần Kỳ Lam bắt đầu sợ hãi.

Ông ta vô cùng rõ những thủ đoạn của vị sư huynh kia, lúc trước trong lúc kháng chiến, đã từng có một đội quân Nhật Bản không sợ chết dám đến Mao Sơn bao vây đòi tiêu diệt, trên danh nghĩa thì nói là tiêu diệt các phần tử chống lại Đông Á Tân Trật Tự nhưng trên thực tế lại là vì muốn bí mật vận chuyển những món đồ truyền thừa trên Mao Sơn về Nhật, giao cho những ninja của Nhật nghiên cứu.

Lúc đó tất cả những người trên Mao Sơn đều vô cùng sợ hãi, không ít tông môn rối rít đóng cửa, nhanh chóng chia nhỏ những đệ tử ra, tản đi khắp cả nước, hy vọng có thể giữ lại được một chút hương khói truyền thừa. Chỉ riêng phái Thiên Tướng của Lý Thiên Nguyên là gặp nguy không sợ, cầm la bàn dạo một vòng trên Mao Sơn, vòng đi vòng lại suốt một ngày một đêm rồi trở về trong đạo quan của phái Thiên Tướng uống rượu suốt đêm.

Lúc đó Trần Kỳ Lam vẫn còn nhớ, ông ta cũng không nhớ được rõ ràng mọi chuyện, nhưng mà ký ức khắc sâu nhất chính là đêm hôm đó tiếng súng vang lên suốt một đêm, nhưng mà mấy quân lính Nhật cuối cùng cũng không thể lên được Mao Sơn nửa bước.

Có người chứng kiến kể lại, lần đó có cả một đội quân Nhật đến, quần trên Mao Sơn cả một đêm nhưng mà từ đầu đến cuối cũng không thể tìm được đường lên núi, cuối cùng không hiểu sao lại bắt đầu quay sang đánh nhau, tiếng súng vang lên suốt một đêm, máu chảy thành sông, cả một đội quân Nhật, không có một người sống rời khỏi Mao Sơn được.

Trời cao tuy rằng có đức hiếu sinh, nhưng mà kẻ lòng lang dạ thú dám xúc phạm thiên uy của nước T, đáng phải giết. Lúc ấy, Lý Thiên Nguyên còn trẻ, ôm Trần Kỳ Lam vẫn còn là đứa bé đang tập nói, đến giờ Trần Kỳ Lam vẫn còn nhớ như in ánh mắt lạnh thấu xương của Lý Thiên Nguyên khi đó. Sư huynh của ông là một người hiền lành, nhưng mà ông hiểu rất rõ, nếu người này trở nên tàn nhẫn thì trên đời này không có ai cản được.

Mây đen trên trời vốn đã dần tản đi bắt đầu ngưng tụ lại, sấm chớp len lỏi trong tầng mây đen, tiếng sấm ầm ầm giống như tiếng trống cổ động tinh thần của quân đội thượng cổ khi bày binh bố trận, làm cho người ta thấy sợ hãi.

Sắc trời cũng càng lúc càng âm u, giống như chỉ cần nhẹ nhàng vắt một cái là ra nước ngay được, mây đen vần vũ đầy trời, giống như đang trôi lơ lửng trên đỉnh đầu, bất cứ lúc nào cũng có thể đổ ập xuống.

“Trần Kỳ Lam, ông còn nhớ rõ những lời sư phụ từng nói với ông không?!” Lâm Sáng nghiêm nghị lạnh lùng nói với Trần Kỳ Lam, giọng nói sang sảng làm người nghe ong tai, không ngờ lại dùng đến Ngôn Tự Bí trong đạo môn, đây là một công pháp giống với Sư Tử Hống của Phật môn, chuyên dùng để chấn nhiếp tinh thần người khác, làm cho người khác nảy sinh cảm giác sợ hãi.

“Trần Kỳ Lam, ông có còn nhớ rõ không?!” Giọng nói của Lâm Sáng càng lúc càng lớn, tiếng sấm vang trời cũng không át được tiếng của anh.

Ánh mắt Trần Kỳ Lam hoang mang, mờ mịt không nhìn rõ được những gì trước mắt nữa, chỉ cảm thấy người đang đứng trước mặt mình hình như rất giống Lý Thiên Nguyên từng giết chết hơn một ngàn binh lính Nhật chỉ bằng một cái búng tay kia. Hai đầu gối của ông ta mềm nhũn, quỳ sụp xuống đất, dập đầu, nước mắt nước mũi tèm lem, lẩm bẩm nói: “Sư huynh, tha cho em lần này đi, sau này em không dám nữa, không dám nữa đâu!”

Ngay cả người tay dính máu khá nhiều người như Jerry cũng cảm thấy đạo quan cũ nát này đáng sợ hệt như địa ngục trong kinh thánh vậy, ngẩng đầu nhìn bầu trời đột nhiên mưa xối xả, cùng với từng chớp sấm sét rạch trên bầu trời như rắn bò và cả tiếng sấm đì đùng chói tai, cơ thể hắn run rẩy, trong lòng thầm hối hận đã đi theo Trần Kỳ Lam chạy đến chỗ này.

Đột nhiên một tia chớp xé ngang bầu trời, đùng một cái, cổ thụ trăm năm ở phía sau đạo quan bị sét đánh trúng, bốc cháy hừng hực trong mưa, trông vô cùng quỷ dị, hơn nữa xung quanh cây cổ thụ này có dòng điện lóe lên, làm người ta hoảng sợ.

Trần Kỳ Lam trợn mắt há mồm nhìn những thứ vừa diễn ra, khép chặt hai đùi lại, nhưng vẫn có thể cảm nhận được một dòng nước nóng đang chảy xuống giữa hai chân. Trần Kỳ Lam luôn đắm chìm trong tửu sắc, cơ thể sớm đã yếu ớt, tuyến tiền liệt cũng hư nặng, chảy ra nước tiểu màu trắng, quần tây vốn màu đen bị nước tiểu làm ướt loang lổ từng vệt, còn bốc ra mùi hôi tanh tưởi.

“Đi, mau chạy khỏi cái nơi quỷ quái này đi!” Cơ thể Trần Kỳ Lam run rẩy, nhìn lướt qua đạo quan, chỉ cảm thấy trong đó tối thùi, giống hệt như cửa địa ngục, như thế một lúc nào đó hồn ma của Lý Thiên Nguyên sẽ từ cửa địa ngục xông ra xử lý ông ta vậy. Trần Kỳ Lam vừa thẹn vừa sợ không dám ở chỗ này nữa, cuống quít gọi Jerry lại đỡ mình dậy rồi vội vàng xuống núi.

Lâm Sáng chắp hai tay ra sau lưng, ngạo nghễ đứng trong mưa, nhìn hai người ướt nhẹp chật vật chạy trốn, cao giọng nói: “Phái Thiên Tướng của tôi cho dù không có sư phụ, cũng còn có Lâm Sáng tôi đây, nếu hai người còn dám vào cấm địa của phái Thiên Tướng tôi, tôi nhất định sẽ khởi động đại trận hộ núi, giết chết hai người trong này.”

Vừa mới nói xong, Jerry đang cõng Trần Kỳ Lam lại tăng tốc độ lên, hai người mang theo mùi tanh tưởi kia chạy trốn xuống núi.

Thấy hai tên đến gây sự đã chạy xuống núi, Trương Tài Dịch sợ sệt lại gần Lâm Sáng, nghi ngờ nhìn Lâm Sáng: “Tiểu sư đệ, sư phụ biết Càn Khôn Tru Hồn trận hồi nào thế, còn có Đại Trận Hộ Sơn lúc nãy em nói là sao, có phải là sư phụ dạy cho em trận pháp mới gì không?”

“Sư huynh, anh tưởng đây là tu chân huyền huyễn sao, còn Đại Trận Hộ Sơn này nọ nữa, đó chỉ là em hù dọa hai tên kia thôi, không ngờ thật sự có thể dọa đến ông ta đái ra quần.” Lâm Sáng nhìn sư huynh mình đang ngơ ngác, tò mò tìm câu giải thích giống hệt một đứa trẻ, anh ngẩng đầu nhìn lên trời, trong lòng thấy vô cùng mờ mịt.

Sư phụ cứ như vậy mà đi, bảo vật bí mật, truyền thừa, Ngũ Tệ Tam Khuyết, còn có câu hỏi ngàn năm mà Trần Kỳ Lam đã buột miệng nói ra lúc nãy, cùng với bản lĩnh đoán đâu trúng đó của mình nữa, những thứ này sau này chỉ có thể dựa vào bản thân anh nghiên cứu từng bước một rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.