Thầy Xem Bói Phong Lưu

Chương 59




CHƯƠNG 59: CHÚNG TA CHỈ LÀ CON KIẾN NHỎ!

“Em tưởng là anh đã quên mất anh còn sự đệ này chứ, không ngờ anh lại thỉnh tượng đại phật qua đây cho em!” Lâm Sáng cười nói: “Cũng may là anh đến kịp lúc, không thì sư đệ em đây phải để cho người khác lột da rồi!”

Lúc một mình Lưu Kim Thiên đến, Lâm Sáng cảm thấy có chút kỳ lạ, theo lý mà nói thì người sư huynh không sợ chết, thích chửi mắng người khác sẽ không bỏ lỡ cơ hội này. Huống chi anh bị người khác bắt nạt, đáng lẽ sư huynh sẽ ra mặt giúp mình, sao lần này lại chậm trễ như vậy.

Thì ra sư huynh đi tìm ông cụ này đến, hơn nữa từ trong lời nói của ông cụ mà sư huynh mời đến có thể đoán được ông chính là ông cụ Huỳnh, thêm vào nhìn có vẻ như mối quan hệ của ông và Trương Tài Dịch khá thân.

Ông cụ đi đến bên cạnh Lâm Sáng, vỗ vỗ vai anh và cười nói: “Cao đồ của Lý lão thần tiên đến thành phố B mà cũng không đến thăm cụ già này. Mấy năm nay tôi rất nhớ lão thần tiên, thường hay gọi điện cho bên Mao Sơn để nhờ họ truy tìm tung tích của lão thần tiên, nào ngờ, haiz…”

“Mau làm cho xong việc ông đang làm đi!” Trương Tài Dịch xé một miếng thịt gà từ miếng đùi gà cầm trên tay bỏ vào miệng nhai lúc, rồi tỏ vẻ không vui cắt ngang câu nói của ông cụ Huỳnh: “Giờ không phải là lúc buôn dưa lê, hơn nữa cũng đâu có gì đâu mà nói, ông cũng không phải là phụ nữ, có gì cần nói với sư đệ của tôi chứ…”

Huỳnh Tông Trạch có chút bất ngờ, ông cụ nhà mình vốn sức khỏe không tốt, bình thường chủ yếu ở viện dưỡng lão, thường ngày sống ôn hòa, cũng hiếm khi ra khỏi cửa. Càng không nói đến việc ông bị người khác nói chuyện với giọng điệu răn đe như vậy, ông có thể nhịn, nhưng thân phận là cháu thì không thể nhịn, Huỳnh Tông Trạch ngẩng đầu trừng mắt nhìn Trương Tài Dịch lớn giọng nói: “Ông nói chuyện khách sáo chút, ông nội tôi mà có gì thì ông không xong với tôi đâu!”

“Tôi đang nói chuyện với ông Huỳnh, liên quan gì đến cậu, con nít con noi ngoan ngoãn đứng bên cạnh là được rồi, đừng làm phiền người lớn nói chuyện!” Trương Tài Dịch vừa nghe được lời của Huỳnh Tông Trạch, ông cũng bực mình lên tiếng nói lại với giọng điệu không vui.

Huỳnh Tông Trạch tuổi trẻ nên tính tình khá nóng nảy, thấy Trương Tài Dịch kiêu ngạo quá đáng, anh tức giận nói: “Cái ông già láo xược, không biết ông đã cho ông nội tôi uống cái gì mà ông nội nhà tôi lại nghe lời ông như vậy. Nhưng tôi không trúng kế của ông đâu! Sao, còn nhìn tôi hả, có muốn thử sức không?!”

“Lớn nhỏ gì hả, cậu trong mắt tôi đến cả cái đùi gà này cũng không bằng, cái đùi gà này ít ra còn ăn được. Còn cậu làm được gì. Muốn thử sức với tôi hả, được thôi, nhưng mà ông đây hôm nay xương cốt không tốt lắm, để ông Huỳnh thử sức với cậu được rồi!” Trương Tài Dịch trợn mắt nhìn và nói.

Thấy Trương Tài Dịch cứ ông Huỳnh, ông Huỳnh gọi, Huỳnh Tông Trạch nổi trận lôi đình. Không cần biết là người có quan to chức lớn đến đâu, cho dù là mấy người thường xuất hiện trên ti vi thì khi gặp ông cụ cũng nói chuyện rất nể nang khách sáo. Từ nhỏ đến lớn, anh chưa từng thấy qua ai nói chuyện không kính trọng ông cụ đến như vậy.

“Thế nào? Thằng nhóc, không dám đánh với ông Huỳnh sao?! Cậu đừng coi ông Huỳnh lớn tuổi mà lầm nhé, võ công của ông ấy không già đâu, xử lý cậu trong vài đòn là chuyện nhẹ nhàng như chơi!” Trương Tài Dịch đang nhai miếng thịt gà trong miệng nên nói không rõ ràng lắm.

Huỳnh Tông Trạch sắp bị câu ‘ông Huỳnh’ của Trương Tài Dịch làm cho tức giận đến điên người, hai mắt anh đỏ bừng, anh trợn mắt nhìn chằm chằm Trương Tài Dịch gằng giọng nói: “Ông già chết tiệt, ông thử nói thêm một từ ‘ông Huỳnh’ nữa xem, ông đây hôm nay sẽ lột da ông ra tại đây!”

“Ông Huỳnh, cháu ông có vẻ nóng quá nhỉ. Nói đến nỗi ông đây sợ quá, hèn gì mà nhìn điệu bộ vợ chồng sư đệ của tôi có vẻ tội nghiệp đến vậy, thằng cháu này của ông mở miệng là đòi lột da người khác, cậu ta có phải là diêm vương chuyển thế không vậy?!” Trương Tài Dịch nghe xong câu nói của Huỳnh Tông Trạch, bèn xoay đầu qua nói với ông cụ Huỳnh.

Câu nói của Trương Tài Dịch vừa dứt, ông cụ Huỳnh bèn liếc nhìn Huỳnh Tông Trạch với ánh mắt sắc nhọn và lạnh lùng nói: “Người lớn đang nói chuyện, sao con có thể chen ngang vô được, cút qua bên cạnh tự kiểm điểm lại đi!”

Vừa nghe được lời răn đe của ông cụ Huỳnh, Huỳnh Tông Trạch cắn chặt môi không nói thêm gì nữa.

Ông cụ Hoàng xoay qua nhìn Lâm Sáng rồi cười nói: “Chúng ta cả đám người đứng ngoài cổng như vậy, người khác nhìn vô cũng kỳ lắm, tôi xem chúng ta vào trong nhà đi, có gì vào trong nói, được không?”

Tuy rằng Lâm Sáng vẫn chưa hiểu hết tình hình trước mắt là gì, nhưng anh vẫn nể mặt ông cụ, tục ngữ có câu: đưa tay không đánh người mặt cười, huống chi người đứng trước mặt anh là một cụ già.

“Ông nội?!” Huỳnh Tông Trạch vừa nghe được những lời nói của ông cụ Huỳnh, cảm thấy không vui trong lòng. Vốn dĩ anh nghĩ rằng ông cụ đến rồi, ít ra thì sẽ bênh vực cho anh, nói vài câu răn đe đối phương, nhưng nào ngờ trước mặt ông đạo sư và Lâm Sáng, ông nội anh như con hổ dịu dàng thu lại móng vuốt của mình.

Sắc mặt của ông cụ Huỳnh nặng nề hơn, ông nhìn Huỳnh Tông Trạch lạnh lùng nói: “Tông Trạch, con coi lời ông nội nói không ra gì sao?!”

Nghe vậy, Huỳnh Tông Trạch không dám nói thêm gì nữa, anh ngoan ngoãn dẫn vài người đi vào trong câu lạc bộ. Bên trong câu lạc bộ vốn dĩ có vài không ít người đang hiếu kỳ đứng xem, lúc này thấy ông cụ Huỳnh bước vào, bèn nhanh chóng tản ra hết, ai cũng sợ ông cụ nhìn thấy họ đứng xem trò hề sẽ tức giận mà sau này khó mà có ngày tháng an bình để sống.

Khi vừa vào đến bên trong phòng bao của câu lạc bộ, ông cụ Huỳnh không nói gì, đã tát một bạt tai vào mặt Huỳnh Tông Trạch, và lớn tiếng mắng: “Thằng nhãi ranh không biết điều, mắt của con bị đuổi rồi hay sao hả. Bậc chú bác như Lâm Sáng đây mà con còn dám chống đối hả, những gì ngày thường ông nội dạy con, con bỏ ngoài tai hết rồi sao?”

Huỳnh Tông Trạch đưa tay ôm mặt, trên mặt anh lộ vẻ bất ngờ nhìn ông cụ. Anh lớn như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên ông cụ đánh anh, bản thân là độc đinh của dòng họ nhà họ Huỳnh, cho dù anh có quậy phá thế nào đi nữa, người ta đến mắng vốn thì ông cụ cũng chỉ có trách móc anh vài câu thôi, còn như chuyện ngày hôm nay, đúng là lần đầu tiên trong đời anh!

Mắng xong Huỳnh Tông Trạch, ông cụ Hoàng đi đến trước mặt Lâm Sáng cười tươi nhẹ giọng nói: “Lâm Sáng huynh đệ à, thằng cháu của tôi có mắt mà như không, ngài đại nhân đại lượng đừng chấp nhặt.”

Huỳnh Tông Trạch lại trợn mắt há hốc mồm.

Anh biết mối quan hệ của ông cụ nhà mình với ông cụ Lưu rất tốt, nghe nói là anh em nối khố, nhưng cũng không đến nỗi phải kính trọng người hậu bối đến như vậy. Nói khó nghe hơn thì tôi và ông nội cậu tốt là chuyện của chúng tôi, còn bậc con cháu như các cậu cho dù có trở mặt nhau thì cũng chỉ là chuyện nhỏ, không có gì đáng phải để ý, càng không đáng để bận tâm.

Nhưng, vấn đề là giờ ông cụ Huỳnh gọi Lâm Sáng là huynh đệ, thậm chí giọng điệu nói chuyện có chút tôn trọng, đúng, chính là tôn trọng.

Nhìn tình hình có vẻ không hợp lý lắm, chỉ cần ông cụ cười nói vài câu với Lâm Sáng thì đã là rất nể mặt rồi, nhưng, đằng này trong lời nói của ông còn mang theo tôn trọng.

Ông cụ Huỳnh là một trong số những nguyên lão còn xót lại từ thời lập nước. Người mà có thể khiến cho ông tôn trọng thì có thể nói đều đã về cõi tiên rồi. Hơn nữa cho dù Lâm Sáng là vị thần tiên chuyển thế nào đó đầu thai thì cũng ông cụ cũng đâu cần phải kính trọng như vậy chứ?!

Suy luận của Huỳnh Tông Trạch nghĩ thật không sai, nhưng anh lại phờ lờ đi thân phận thầy tướng phong thủy của Lâm Sáng.

Trên thế giới có một loại người như vậy, họ không cố tình tạo vẻ, cũng không chinh chiến xa trường, nhưng chỉ cần mồm mép chút là có thể khơi dậy chiến tranh, cũng có thể khiến cho máu chảy thành sông. Loại người đó chính là thầy tướng phong thủy. Tông sư Lý Thuần Phong của phái Thiên Tướng năm xưa đã làm chuyện như vậy, chỉ cần một câu nói của ông, nhà Võ sẽ cướp lấy thiên hạ của nhà họ Gia, Thái Tông hoàng đế một đời nhân từ vì vậy mà giết chết vô số người họ Võ.

Ông cụ Huỳnh không có quan hệ thân mật với Lâm Sáng, nhưng lại có quan hệ thân thiết với lão đạo sư ở Mao Sơn, nói chính xác hơn là ông cụ Huỳnh nợ Lý Thiên Nguyên một mạng sống.

Thời đó vẫn còn chiến tranh, ông cụ Huỳnh vẫn là cậu thanh niên thủ trưởng, trong một chiến dịch, đội của ông cụ Huỳnh bị giặc đột kích đánh bại, bản thân ông cụ Huỳnh lúc đó cũng đang bị thương nặng, ngay lúc giặc dùng dao muốn đâm vào bụng moi ruột ông ra thì bất ngờ ông được Lý Thiên Nguyên cứu mạng.

Lúc ấy, ông vẫn chỉ là thằng ranh con, ông nhìn thấy Lý Thiên Nguyên không khác gì như nhìn thấy thần thánh, bố trí trận pháp Kim Thiên động địa, với sức lực của một mình ông xử lý giết sạch mười mấy tên giặt.

Lý Thiên Nguyên không chỉ giết được giặc, còn cứu mạng sống của ông cụ Huỳnh, ngay trên Mao Sơn, ông tận mắt chứng kiến cảnh tượng lão đạo sĩ thiết lập trấn pháp ở Mao Sơn, tiếng súng vang cả đêm ở dưới chân núi, nhưng lão đạo sư lại ung dung cười nói trên núi, nhàn hạ dưới ánh đèn đêm.

Suốt một ngày một đêm, quả nhiên không có tên giặc nào lên được Mao Sơn nửa bước.

Từ đó về sau, ông khắc tên Lý Thiên Nguyên vào lòng, và cũng ghi nhớ rõ cách thức của lão đạo sĩ.

Thật ra không phải vì sau này muốn tiếp cận hay như thế nào, chỉ là ông muốn báo ơn, vì mạng sống này của ông là do lão đạo sĩ cho ông, Trong thời gian dưỡng bệnh trên núi, ông cụ Huỳnh bái lão đạo sĩ Lý Thiên Nguyên là thúc phụ, và đối xử như cha chú trong nhà.

Sau khi khỏe hẳn, ông cụ Huỳnh trở về đội ngũ, từ đó về sau, ông mất hoàn toàn liên lạc với Lý Thiên Nguyên. Nhưng cũng không ngờ rằng sẽ có ngày đệ tử của Lý Thiên Nguyên sẽ tìm đến chỗ ông ở, hơn nữa cháu của ông lại chọc giận nhân vật quan trọng này.

Đã vậy cháu của ông còn khoa trương muốn lột da của đệ tử của lão thần tiên đó.

Ông cụ Huỳnh sợ, cho dù là đối mặt với nhát dao của giặc thì ông vẫn chưa hề sợ qua, nhưng nghe đến câu chuyện này ông liền lo sợ. Trong lòng vừa cảm thán bản thân mình đã già rồi, vừa thầm lặng nhắc tên Lâm Sáng liên tục.

Thực sự không phải vì muốn tạo điều kiện sau này có nhiều tiếp xúc hơn, ông biết rằng cho dù là bản thân ông thì cũng khó mà có điều kiện tiếp xúc với những người này. Đó chính là cảm nhận của ông khi ông còn ở Mao Sơn, những người này không thể kết bạn với họ, càng không thể đối đầu với họ. Khả năng của họ quá lớn, cơ bản là họ sẽ không quan tâm để mắt đến những người phàm tục cho dù là được nhiều người tôn kính như ông.

Một khi họ đã ra tay, cho dù là bản thân ông có quyền lực đến đâu, chỉ cần họ dùng tý thủ đoạn, thì việc giết mình còn dễ dàng hơn việc bóp chết một con kiến!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.