Thầy Xem Bói Phong Lưu

Chương 55




CHƯƠNG 55: NGƯỜI CỦA QUỐC VIỆN THÌ GIỎI LẮM À?!

Một lúc sau, tay Lâm Sáng vẫn không dừng lại, biển cảnh báo trên tay anh vẫn đập vào xe không ngừng. Tất cả những người xung quanh đều chết lặng, kính chắn gió phía trước và phía sau đều vỡ tan, cửa xe bị biển cảnh cáo đập tạo thành một lỗ hổng lớn, ngay cả đèn pha trên đầu xe cũng không tắt, chỉ một chàng trai mà đập ra từng ấy mảnh vỡ, vả lại nhìn dáng điệu của chàng trai này, nếu như trên tay anh là chiếc máy cắt kim loại, thì sợ là chiếc xe này sớm đã bị tách rời ra rồi.

Đến phần này thì chiếc xe coi như đã hỏng hẳn rồi, cho dù có sửa thì chắc cũng không có ai tình nguyện nhận chiếc xe này.

Hoa Vân Phi hoàn toàn chết lặng, hắn đã sử dụng cái tên Quốc viện không biết bao nhiêu lần, duy chỉ có lần này khó dùng được đến cùng.

“Cậu biết chữ “chết” viết thế nào chưa?” Hoa Vân Phi phẫn nộ cười gằn, nhìn Lâm Sáng hỏi, giọng đầy oán hận.

Lâm Sáng nhún vai, quay đầu lại nhìn Hoa Vân Phi, cười híp mắt: “Không phiền người lớn tuổi như ông đây phải bận tâm, chữ này từ hồi mấy tuổi tôi đã biết rồi. Còn về việc ông có báo cảnh sát hay không, nếu ông không báo, thì tôi báo thay ông nhé.”

“Vậy cậu báo cảnh sát đi, đợi cảnh sát đến đây, cậu xem xem bọn họ sẽ giúp ai.” Hoa Vân Phi bĩu môi, giọng khinh thường nói. Cái cái Quốc viện danh tiếng vang xa, cho dù là ở trong Tứ Cửu Thành, một cá nhân cũng phải nể mặt vài phần, đặc biệt người tên Hoa Vân Phi này lại là một chủ nhiệm của cơ quan thuộc Quốc viện, mấy năm nay ra ngoài huênh hoang khoác lác, cũng chưa từng gặp ai dám va chạm với hắn ta.

Hơn nữa mọi người đều cùng sống trong Tứ Cửu Thành, thường xuyên chạm mặt nhau, chẳng nhẽ tới khi đám cảnh sát đó tới, còn thực sự có thể làm khó ông ta sao?! Hoa Vân Phi nhìn Lâm Sáng, giống như đang nhìn một kẻ tâm thần, trên khóe miệng là nụ cười đầy khinh bỉ.

Lâm Sáng khẽ cười, lấy điện thoại trong túi ra, thuận tay bấm 113, sau đó nhìn qua vị trí bên cạnh mình, thầm thì vài câu.

“Tiểu tử, coi như cậu giỏi, được, hôm nay chúng ta đợi ở đây đi!” Hoa Vân Phi nhìn chòng chọc vào Lâm Sáng, giở giọng mạnh đầu miệng, nhưng trong lòng lại thầm nói nhỏ, lẽ nào tên tiểu tử này thực sự có chống lưng sao, nhưng Tứ Cửu Thành rộng lớn thế này, chỉ cần là kẻ nhà quyền quý, ông ta căn bản đều quen biết, thanh niên này nhìn mặt mũi lạ hoắc, chắc hẳn không phải thế gia công tử gì.

Vương Phủ Tỉnh xảy ra chuyện, hiệu suất của cảnh sát đúng là rất cao, không lâu sau, một chiếc xe tuần tra đường phố của cảnh sát đã đến.

Sau khi cảnh sát chui ra khỏi xe, nhìn tình trạng của chiếc xe trước mặt mình, liền thở hắt một hơi. Đây chắc phải là mối thù sâu đậm lắm thì người ta mới đập một chiếc xe tốt như thế ra nông nỗi này.

Lại quay đầu qua, viên cảnh sát vui hẳn lên, thì ra người đi tuần hôm nay lại là tài xế Lý Hoằng Viễn lúc trước đã bắt ba anh em Lâm Sáng và Lưu Kim Thiên đến đồn cảnh sát.

Hoa Vân Phi vừa nhìn thấy cảnh sát đến, liền rút điếu thuốc trong túi đưa qua, nheo mắt cười nhìn Lý Hoằng Viễn, nói: “Các anh em vất vả rồi, đợi tôi về, nhất định sẽ nói chuyện với đồn trường của các anh, cho các anh lập công mới.”

Lý Hoằng Viễn không nhận điếu thuốc, cũng không dám lôi kéo gì Lâm Sáng, anh nhìn Hoa Vân Phi trước mặt mình, hỏi: “Có chuyện gì thế?”

“Người anh em à, hôm nay bạn học chúng tôi tụ họp, cùng nhau ăn bữa cơm, ai biết được vừa bước ra ngoài, thì thấy xe bị thằng khốn này làm xước mất rồi, còn chưa kịp nói xong, thằng nhóc này còn đánh cả người nữa. Đồng chí cảnh sát, tôi là người của Quốc viện, anh xem chuyện này nên giải quyết thế nào?”

Lý Hoằng Viễn nghe thấy vậy, lông mày bắt đầu nhíu lại. Nhìn Lâm Sáng bên cạnh mình, thở dài một tiếng, chẳng trách ông lớn này lại là anh em họ với Lưu Kim Thiên, quả nhiên đều không đơn giản chút nào, mấy ngày trước mới đánh Trần Bắc Hoàng, không được bao lâu, hôm nay lại đập cả xe của người trong Quốc viện.

“Anh xem việc này thế nào?” Lý Hoằng Viễn không để ý Hoa Vân Phi thêm nữa, mà quay đầu sang hỏi Lâm Sáng. Lề lối ở Tứ Cửu Thành, anh vẫn nắm được rất rõ, nếu so sánh cháu ngoại của Lưu lão gia với một vị chủ nhiệm “không lên nổi bàn tiệc lớn” của Quốc viện, ai hơn ai kém, trong lòng Lý Hoằng Viễn đã rõ như gương.

Lâm Sáng có đôi mắt sắc sảo, sớm đã nhận ra người lái xe cảnh sát đã bắt mình lúc trước, cười khổ một tiếng, nhìn Lý Hoằng Viễn nói: “Hay để tôi gọi cuộc điện thoại nhé?”

Lý Hoẵng Viễn gật đầu, quay đầu nhìn Hoa Vân Phi cười, rồi bước đến bên chiếc xe, cẩn thận khảo sát hiện trường, không nói thêm một câu nào nữa.

Lâm Sáng mò điện thoại từ trong túi, lật mở danh bạ điện thoại, tìm thấy số điện thoại của Lưu Kim Thiên, liền bấm số gọi đi.

Thân là một người quyền quý, Lưu Kim Thiên rất có đạo đức nghề nghiệp của người giàu. Ăn cơm thì phải vội; phụ nữ thì phải tìm; tiền thì không cần kiếm; chém gió thì phải cần.

Huống hồ lúc này bên cạnh anh ta đã có thêm một người dung tục hơn anh ta vài phần là Trương Tài Dịch, hai con người chỉ sợ thiên hạ thái bình tụ họp lại một chỗ. Lưu Kim Thiên còn nuôi thêm vài con gia súc, để Trương Tài Dịch thiết đãi khách khứa từ xa tới, nhân tiện cho Trương Tài Dịch gặp gỡ các mỹ nữ có tiếng trong Tứ Cửu Thành.

“Nam, nữ? Tại sao lại tạo ra hai loại như thế này, là bởi muốn âm dương hòa hợp, người ta nói phụ nữ được tạo ra từ nước, vậy làm thế nào mới có thể khiến nước của phụ nữ trở nên dồi dào chứ, tất cả phải dựa vào khả năng của bàn tay ta. Đừng có cười…, tôi không hạ lưu như các anh đâu, khả năng tay mà tay nói là kiến thức xem tay cao thâm cơ.” Trương Tài Dịch hướng mắt về những kẻ quần là áo lượt xung quanh mình, nói một cách thần bí.

Lưu Kim Thiên nhấc ly rượu, nhìn đám nhà giàu bị Trương Tài Dịch làm cho ngơ ngác, trong lòng thở dài thườn thượt, rốt cuộc là sư phụ như thế nào mới có thể đào tạo ra hai đồ đệ tuyệt phẩm như Lâm Sáng và Trương Tài Dịch chứ.

Đúng lúc này, chiếc điện thoại trong túi anh ta đột nhiên reo lên.

Lưu Kim Thiên nhìn qua điện thoại, lập tức đưa tay làm một động tác “suỵt”, ra hiệu mọi người im lặng.

Trương Tài Dịch nhìn thấy ánh mắt của mấy cô gái bồi rượu đang hướng về mình dần trở nên hừng hực, ai lại bỏ lỡ được cơ hội này chứ, anh quay đầu qua nhìn Lưu Kim Thiên nói giọng bực tức: “Anh đừng có làm phiền bọn tôi, có tin tôi thu hết vận đào hoa của anh lại không?!”

“Điện thoại của Lâm Sáng, hay là anh đích thân nói chuyện với anh ấy đi?!” Lưu Kim Thiên trề môi, đưa điện thoại ra trước mặt Trương Tài Dịch, nói.

Nghe thấy thế, Trương Tài Dịch ỉu xìu, khua khua tay, chán nản nằm bò ra bàn.

“Tán gái cũng cần có đạo cũ, hay để các anh em đến cùng cậu diễn một màn anh hùng cứu mỹ nhân nhé?” Lưu Kim Thiên nghe điện thoại, nheo mắt cười nói. Hẳn cũng kì lạ, hai người Lưu Kim Thiên và Lâm Sáng, mặc dù chỉ là anh em họ sống cùng nhau trong thời gian ngắn, nhưng tình cảm lại vô cùng khăng khít, thậm chí nếu so sánh với mấy người bạn chơi cùng anh ta từ bé đến lớn, thì còn thân thiết hơn nhiều.

Lâm Sáng vừa cười vừa nói: “Không cẩn thận đập một cái xe, nghe nói là của Quốc viện, anh có giải quyết được không?”

“Hơi rắc rối đấy, cấp nào thế?” Lưu Kim Thiên vừa nghe thấy hai chữ “Quốc viện”, chân mày liền chau lại, nụ cười trên mặt cũng đông cứng, nhẹ giọng hỏi. Quốc viện là địa bàn của Tào Thành Châu, cho dù Lưu Kim Thiên có hung hăng đến mấy thì cũng phải nể mặt tên nhà giàu nổi nhất kinh đô này.

Lâm Sáng hơi do dự, nhìn Hoa Vân Phi trước mặt, hỏi: “Ông ở bộ phận nào ấy nhỉ?”

“Ông đây là chủ nhiệm phòng ban của Quốc viện!” Hoa Vân Phi nghe thấy Lâm Sáng hoàn toàn không coi trọng mình, nghiêm trọng quát lớn.

Lâm Sáng không phản ứng lại ông ta, mà quay ra nói với Lưu Kim Thiên trong điện thoại: “Đấy, anh nghe thấy rồi đấy, quản lý phòng ban.”

“Chỉ là quản lý phòng ban thôi mà, tôi còn tưởng ông lớn nào trong Quốc viện cơ, không sao, tôi qua ngay đây!” Lưu Kim Thiên bĩu môi, sau đó cúp điện thoại.

Lâm Sáng chau mày, do dự một hồi, lại gạt điện thoại một vòng, muốn tìm số điện thoại của Tào Thành Châu, lật hết một lượt, cuối cùng không tìm thấy.

Hoa Vân Phi thấy Lâm Sáng không tìm được số điện thoại, chút luống cuống trong lòng lúc trước bây giờ đã bị ném sang tận Java, ông ta tiếp tục quát mắng Lâm Sáng: “Thằng nhóc, không tìm được ai chứ gì, hôm nay ông đây sẽ để mọi việc ở đây, cậu cứ đợi mà ăn cơm tù đi, người của Quốc viện mà cậu cũng dám động, mẹ nó lông gà chọc vào cột điện, to gan lắm!”

Lý Hoằng Viễn ở một bên đang giả vờ xem xét hiện trường, nghe được câu nói của Hoa Vân Phi, anh liền bĩu môi, trong lòng thầm nghĩ, dám mắng cháu trai của ông chủ, ông là Lưu lão gia hay là đầu ông bị sắt đập vào vậy?!

“Tôi sẽ đền ông một chiếc xe mới, việc này coi như kết thúc ở đây đi.” Hạ Thanh Thanh vốn dĩ không hề lên tiếng, sau khi nghe Hoa Vân Phi nói, cô liếc nhìn xung quanh, nhẹ nhàng nói.

Hoa Vân Phi nghe thấy Hạ Thanh Thanh nói vậy, cho rằng Lâm Sáng không còn mặt mũi nào rồi, chỉ có thể để đàn bà con gái ra mặt giúp đỡ, thế là ông ta càng hung hăng hướng về phía Lâm Sáng mà gầm lên: “Đền xe, cô nghĩ cũng đơn giản thật. Nếu như cô ở bên tôi một đêm, không chừng tôi còn cân nhắc tha cho tên tiểu tử này!”

“Cho tôi mượn điện thoại của ông!” Lâm Sáng giữ trên mặt nụ cười giả tạo, lạnh lùng nhìn Hoa Vân Phi nói.

Hoa Vân Phi sững sờ, ông cười, thằng nhóc này đúng là to gan, phá xe đánh người xong còn dám mượn điện thoại của người ra, thế là bất bình mắng chửi: “Đầu cậu bị lừa đá vào à, ông đây bị ngu mới đưa điện thoại cho cậu.”

“Quả là tự mình hiểu mình, ông đúng là đồ ngu thật mà.” Lâm Sáng lạnh nhạt nói một câu, đạp lên trước một bước, một tay nhấc ngược Hoa Vân Phi lên, lắc lắc xuống, cả điện thoại lẫn ví tiền đều rơi lạch cạch xuống đất.

“Không ít phụ tùng đấy nhỉ.” Lâm Sáng vung tay, ném Hoa Vân Phi ra ngoài, sau đó nhặt điện thoại từ dưới đất lên. Lật một lượt, quả nhiên đã tìm được số điện thoại của Tào Thành Châu. Sau khi do dự một hồi, anh ấn phím gọi đi.

Tào Thành Châu đang chuẩn bị một số tài liệu để họp Quốc viện, vừa lấy tài liệu ra khỏi phòng lưu trữ, còn chưa kịp mở ra thì chiếc điện thoại đặt trên mặt bàn bên cạnh đã rung lên.

Ông ta nhíu mày, vừa định từ chối cuộc gọi, lại nghĩ ngợi một lúc rồi nhận điện thoại.

“Ai đấy? Xin hỏi có việc gì?” Giọng của Tào Thành Châu rất cuốn hút, là giọng nam trung tiêu chuẩn, hơn nữa còn là kiểu giọng nam trung đã từng qua đào tạo phát thanh chuyên nghiệp.

Lâm Sáng nheo mắt cười, nói vào bên dưới điện thoại: “Tôi là Lâm Sáng, trong lúc ra ngoài đi dạo thì gặp phải một vị quản lý phòng khoa của Quốc viện, xảy ra xô xát một chút, bây giờ ông ta đang hăm dọa tôi đây này.”

“Người của Quốc viện thì giỏi lắm à?! Anh đang ở đâu, tôi sẽ qua đó ngay lập tức!” Tào Thành Châu nhăn mày, giọng đầy tức giận.

Thư kí mang trà cho Tào Thành Châu nghe thấy thế thì sững người, quay đầu nhìn chiếc biển ngoài cửa phòng, lòng đầy nghi hoặc: Ông này không phải lãnh đạo của Quốc viện sao, sao lại có thể nói những lời như thế trên điện thoại được!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.