Thầy Xem Bói Phong Lưu

Chương 50




CHƯƠNG 50: CÁI TÁT VANG DỘI

Trên thế giới có một loại dân tộc như thế này, lịch sử dân tộc của bọn họ là một chuỗi lịch sử đầy sự uất ức, vĩnh viễn luôn phụ thuộc vào kẻ mạnh, nhưng mà từ trước đến giờ lại không chịu thừa nhận mấy thứ này là của bọn họ.

Dân tộc này nói tết đoan ngọ là của bọn họ; nói Khuất Nguyên là người nước họ; nói trung y là của bọn họ; nói là của tâm huyết của tổ tiên bọn họ thậm chí ngay cả trên lá cờ của quốc gia lấy bản đồ bát quái của Nước T cũng muốn nói rằng đó là thứ do bọn họ chế tạo ra.

Dân tộc này chính là dân tộc Nước H của Lý Thuận Tản.

“Tất cả mọi thứ đều dùng sự thật để nói chuyện, tôi chọn một chuyện đơn giản nhất là được.” Lâm Sáng không thèm để ý đến Lý Thuận Tản nữa, lại quay đầu nhìn một cô gái trẻ tuổi đang đinh bước ra ngoài, cười nói: “Cô gái à, đừng làm chuyện ngốc nghếch gì nha. Cũng đừng có nghe tên lừa đảo này nói bừa.”

“Bạn trai của cô trong vòng mười phút nữa sẽ đến tìm cô, anh ta sẽ bảo hai người chia tay đi, là bởi vì anh ta đã lấy nhẫn cầu hôn cô rồi, muốn tình cảm của hai tiến thêm một bước khác nữa.” Lâm Sáng nhìn cô gái trẻ kia nói.

Cô gái trẻ tuổi kia nghe Lâm Sáng nói như vậy thì vô cùng kích động, khẩn trương nhìn ra ngoài cửa, chờ bạn trai mình đến.

Lý Thuận Tản khinh thường nhìn Lâm Sáng, lúc nãy ông ta đã xem tướng cho cô gái kia rồi, là dấu hiệu hôn nhân thất bại điển hình, làm gì có dấu hiệu từ yêu đương chuyển sang kết hôn đâu chứ.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, mười phút này đối với Lý Thuận Tản và cô gái trẻ kia là vô cùng dài dòng. Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng “xoẹt” do bánh xe cọ sát với mặt đất, sau đó là tiếng bước chân vội vàng và tiếng thở dốc của một thanh niên, cửa bị người bên ngoài đẩy mạnh ra, “ầm” một cái, một cậu thanh niên cầm một bó hoa hồng và hộp trang sức từ bên ngoài vọt vào.

“Baby, gả cho anh được không, chúng ta chấm dứt tình yêu, bắt đầu một cuộc hôn nhân đi!” Sau khi người thanh niên vọt vào trong phòng rồi, nhanh chóng chạy đến trước mặt cô gái trẻ, quỳ một gối xuống đất, đưa bó hoa hồng và hộp trang sức được mở sẵn qua trước mặt cô gái.

Cô gái trẻ kia không nói được câu gì, dùng hai tay ôm mặt khóc nấc lên, ánh mắt vô cùng biết ơn nhìn Lâm Sáng. Lúc nãy bởi vì Lý Thuận Tản bói cho cô một quẻ, cô còn cho rằng đời này thật sự sẽ không thể ở bên nhau cùng bạn trai được nữa, lúc chuẩn bị ra khỏi cửa tìm chỗ yên lặng ngồi một mình trong chốc lát, hoặc là nhấn chìm cơ thể dưới nước cũng được, là Lâm Sáng đã cứu cô.

Cô gái run run nhận lấy chiếc nhẫn mà cậu thanh niên kia đưa qua, hai người ôm nhau một lúc, cô gái cúi người thật sâu với Lâm Sáng, run giọng nói: “Cảm ơn anh, nếu không nhờ anh, sợ là tôi thật sự muốn làm chuyện ngốc nghếch gì rồi!”

Lâm Sáng vẫy vẫy tay, quay đầu nhìn Lý Thuận Tản đang có hơi hoảng sợ, lạnh nhạt nói: “Bây giờ ông còn muốn nói gì nữa không? Ông còn không muốn tin rằng, tất cả những gì ông học được, chỉ là một quyển được các đại sư tỉ mỉ chuẩn bị cho các ông sao?”

“Thuật xem tướng là phát minh của dân tộc Nước H chúng ta, tôi học cái gì không lẽ tôi còn không biết sai?” Lý Thuận Tản vẫn cứng đầu cứng cổ mạnh miệng nói.

Lâm Sáng bĩu môi, nhìn Lý Thuận Tản nói: “Nếu vậy, vì sao trước khi tôi đến đây ông lại muốn nói cho cô gái này là nhân duyên của cô ta không còn nữa chứ?”

“Tôi là vì muốn tốt cho cô ta, chỉ có như thế lòng cô ta mới có thể thoải mái, cũng có thể gặp lại được người thanh niên này một lần nữa!” Lý Thuận Tản lạnh lùng nói.

Người bạn trai của cô gái kia nghe được lời này thì vô cùng tức giận, đi đến trước mặt Lý Thuận Tản, phun một cục đàm xuống đất tức giận nói: “Ông phải biết là, nếu như không phải vì ông đã lớn tuổi rồi, vậy thì bây giờ nắm tay của tôi đã đấm lên mặt của ông rồi đó!”

“Đây đều là công lai của tôi, cậu không cần nghe cái cậu thanh niên Nước T này ăn nói bậy bạ!” Mặt Lý Thuận Tản lúc xanh lúc trắng, tiếp tục nói bậy bạ: “Lúc nãy tôi nói với cô gái kia những lời đó cũng chỉ muốn kéo dài thời gian cho cô ấy, chờ cậu đến đây cầu hôn thôi!”

“Không biết xấu hổ!” Cô gái kia tức giận, nghiêm túc nói.

Lâm Sáng cũng nhịn không được bật cười, anh thật sự không ngờ cái tên Nước H này lại có thể ăn nói bậy bạ đến mức này.

Lúc trước khi anh lang bạt giang hồ cũng không phải chưa từng gặp qua người muốn thi đấu thuật xem tướng thế này, tuy là thi đấu với nhau, thái độ cũng chẳng tốt lành gì, nhưng thua vẫn là thua, nói là câu xã giao rồi lập tức bỏ qua, thậm chí còn có người trực tiếp cúi người học hỏi người thắng nữa.

Nhưng mà người Nước H trước mặt hiển nhiên là không giống với những thầy tướng ở trong nước. Nếu như ông ta thua rồi, vẫn sẽ vô cùng kiêu ngạo nói “Tất cả công lao đều là của tôi, nếu không phải tôi kéo dài thời gian thì cậu cũng không có được hiệu quả này, hơn nữa tất cả những thứ cậu học đều là sao chép của Nước H chúng tôi…”

Ông ta cũng không quan tâm rằng những lời mình nói có khoa học hay không, cũng không để ý đến việc lời ông ta nói có đạo lý hay không, càng sẽ không quan tâm đến cậu rốt cuộc có tin hay không, dù sao thì ông ta cứ cứng đầu cứng cổ mạnh miệng thế đấy.

“Nếu như tôi không cản cô gái này lại, ông có nghĩ đến việc những lời ông nói sẽ quyết định một mạng người hay không?” Lâm Sáng nghiêm túc nhìn Lý Thuận Tản nói.

Lý Thuận Tản bĩu môi, lạnh nhạt nói: “Tôi nói không sai. Hơn nữa nếu như cô gái trẻ này thật sự xảy ra chuyện gì thì Nước T các cậu cũng có nhiều người đến thế mà, thiếu một hai người cũng có gì đáng sợ đâu chứ?!”

“Tôi cuối cùng cũng hiểu ra vì sao các người luôn bị gọi là chó Nước H rồi, đạo đức như thế này, đúng là mệnh cả đời phải làm chó mà!” Lâm Sáng cuối cùng cũng nhịn không được lửa giận trong lòng nửa, hùng hổ nói.

Lý Thuận Tản vừa nghe những lời này thì tức giận nói: “Buồn cười! Cậu học trộm thuật xem tướng của chúng tôi mà còn mạnh miệng thế này sao, cậu có biết vào năm linh tám chúng tôi cũng đã bắt đầu xin chứng nhận di sản quốc gia cho thuật phong thủy sao? Hay là còn chưa biết rằng thuật xem tướng của người Nước T các cậu là được truyền đến từ trong tay của thầy tướng Quản Lộ nổi tiếng của Nước H chúng tôi!”

Quản Lộ? Lâm Sáng vừa nghe thấy tên này thì sững sờ, sau đó nhìn Lý Thuận Tản như nhìn một thằng ngu, hỏi: “Quản Lộ là người Nước H?”

“Không sai, Quản Lộ là người Nước H!” Lý Thuận Tản không hề để ý đến vẻ mặt của Lâm Sáng, kiêu ngạo nói.

Quản Lộ chính là thuật sĩ của nước Ngụy ở thời Tam Quốc, tự là Công Minh, người tỉnh Sơn Đông, tinh thông Chu Dịch, giỏi về bói toán, thuật xem tướng, hơn nữa còn được đời sau xưng là tổ sư xem tướng bói quẻ, tác phẩm một đời vô cùng phòng phú, có được hai cuốn , một quyển Chu Dịch thông yếu linh quyết, mộ quyển , một quyển

Trong từng nói thuật bói toán của Quản Lộ có thể sánh ngang với thuật khám bệnh của Hoa Đà, tiếng nhạc của Đỗ Quỳ, thuật xem tướng của Chu Kiến Bình, giải mộng của Chu Tuyên Chi.

Bây giờ không ngờ Quản Lộ trong chớp mắt đã trở thành người Nước H rồi, nếu như ông cụ ở dưới đất mà biết được, nhất định sẽ nổi cơn giận dữ của những đại hán Sơn Đông, đánh Lý Thuận Tản này một trận ra trò.

“Hai vị đại sư Quản Lộ và Chu Kiến Bình hợp tác viết nên của dân tộc Nước H chúng tôi, người Nước T các cậu đã học được thuật xem tướng ở nơi này.” Lý Thuận Tản ngửa đầu ưỡn ngực, vô cùng đắc ý nói/

Cái thứ này, lúc trước Lâm Sáng đã từng nghe nói qua, ở Nước H nó được giới tướng thuật của Nước H cung phụng như bảo điển của thần linh. Nhưng mà Lâm Sáng đã từng nghe đạo sĩ già Lý Thiên Nguyên ở Mao Sơn nói, cái cuốn kia thật ra chính là một phần củ cộng thêm một vài chương của , ghép trên ghép dưới bậy bạ mà ra, mục đích là vì chứng minh bọn họ cũng có điển tịch

Việc này nói trắng ra thì chính là: Ngươi cho nhà hàng xóm một cuốn sách do ngươi bịa đặt lung tung mà ra, sau đó bọn họ lại trộm được một số từ trong nhà của ngươi ra dán vào, lại thay đổi một chút, cũng không quan tâm thứ này có đúng hay không, cứ nói là của bọn họ…

“Ông chắc chắn rằng Quản Lộ và Chu Kiến Bình là người Nước H?” Lâm Sáng nhìn Lý Thuận Tản khinh bỉ.

Lý Thuận Tản tức giận nói: “Không lẽ tôi còn lừa cậu sao, chính nhờ người dẫn đường vĩ đại này, mới có thể trợ giúp Ngụy Vương Tào Tháo của các cậu chia ba thiên hạ!”

Lâm Sáng lại cạn lời, nói đến nước này rồi, cũng chẳng còn ý muốn nói tiếp nữa, miệng tên này giống như làm bằng sắt vậy, nói chuyện không chắc chắn, cứ một lát lại đổi một cách nói khác, hoàn toàn không để ý đến chuyện cách nói của mình có khoa học hay không, thật sự là làm cho người ta khó chịu vô cùng.

“Không còn gì để nói đi, định thừa nhận thuật xem tướng là được truyền từ dân tộc Nước H của chúng tôi đi đúng không?!” Lý Thuận Tản nhìn Lâm Sáng, lạnh giọng quát.

Lâm Sáng lắc đầu, nhìn Lý Thuận Tản, nhỏ giọng nói: “Hôm nay ông sẽ đi tiểu ở trên đường phố, sau đó sẽ vì ảnh hưởng đến bộ mặt thành phố mà bị trục xuất về nước!”

“Cậu nói cái gì? Cậu cho rằng dân tộc Nước H của chúng tôi sẽ không có văn hóa như người Nước T các cậu sao? Có phải cậu muốn tôi sử dụng đến quyền miễn trừ ngoại giao để ra tay với người Nước T ngu xuẩn như cậu không hả?!” Mặt Lý Thuận Tản tái mét, sắc mặt vô cùng dữ tợn, nhìn chằm chằm vào Lâm Sáng hung dữ đe dọa.

Lâm Sáng cười tủm tỉm nhìn Hạ Thanh Thanh nói: “Gọi điện thoại cho cảnh sát quản lý thành phố đi, trò hay sắp bắt đầu rồi.”

Tuy rằng Hạ Thanh Thanh vẫn có hơi khó hiểu, nhưng vẫn làm theo, lấy điện thoại ra, gọi một cuộc điện thoại, không bao lâu sau bên ngoài đã truyền đến tiếng còi cảnh sát. Lý Thuận Tản hoàn toàn không sợ hãi, ngẩng đầu nhìn Lâm Sáng, chuẩn bị mở miệng định trào phúng Lâm Sáng vì anh đã tính sai chuyện ông ta sẽ đi tiểu tiện ở bên đường.

Không đợi ông ta nói ra tiếng nào, đột nhiên cảm thấy bụng hơi đau, sau đó cảm thấy cơ thể giống như không còn tri giác nữa, cứ nhấc chân bước từng bước ra ngoài. Lúc này vừa lúc xe của cảnh sát quản lý thành phố vừa đến nơi.

Lý Thuận Tản chỉ cảm thấy bụng mình giống như sắp nổ tung rồi, điên cuồng kéo khóe quần ra, móc cái thứ dài hai centimet của ông ta ra, vui vẻ tưới lên trên chiếc xe của cảnh sát quản lý thành phố.

Sau khi cảm giác thoải mái trôi đi, nhìn mấy gương mặt hung dữ đang nhìn chằm chằm mình trong xe, Lý Thuận Tản đột nhiên cảm thấy lần này ông ta tiêu đời rồi, dám sỉ nhục xe cảnh sát giữa đường, lần này cho dù mình có quyền miễn trừ ngoại giao, sợ là cũng không thể thoát được kết quả bị trục xuất.

Người bên trong vô cùng ồn ào, không người nào ngờ rằng Lâm Sáng thật sự nói gì trúng đấy như thế, không ngờ Lý Thuận Tản cứ ngoan ngoãn chạy ra ngoài tiểu lên trên cửa xe của cảnh sát quản lý thành phố như thế.

Nhìn Lý Thuận Tản bị cảnh sát quản lý thành phố kéo vào xe, Lâm Sáng duỗi tay lên trán làm động tác chào, cười tủm tỉm nói: “Thuật xem tướng là của Nước T. Ông ăn không quen thịt bò của người Nước T, vẫn nên ngoan ngoãn về ăn thịt ba chỉ và kim chi của ông đi thôi, tạm biệt!”

Hạ Thanh Thanh che miệng cười khẽ, giống như một nụ hoa xuân đột nhiên nở rộ trong không khí, Lâm Sáng nhìn đến ngơ ngẩn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.