Thầy Xem Bói Phong Lưu

Chương 30




CHƯƠNG 30: “THÚC”

“Thúc!”

Lúc này trong đầu Lâm Sáng, chữ “Thúc” trong “Sách cổ bảo vật” lấp la lấp lánh vừa mới được nhà thư pháp vừa viết lên giấy tuyên thành cực tốt, mực nước còn chưa ráo, hơn nữa còn tạo cho người ta cảm giác phóng khoáng, cổ xưa và tự nhiên.

Chữ “Thúc” xoay tròn kịch liệt trong đầu Lâm Sáng, sau đó trang sách mở ra để lộ mấy trang giấy có chữ viết bằng mực nhỏ xíu xiu, trên đầu mỗi trang lần lượt là: “tướng mệnh, bốc quẻ, giải mệnh, phong thủy, giải mộng.”

“Đây là…” Lâm Sáng thấy “Sách cổ bảo vật” trong đầu đột nhiên xuất hiện thay đổi thì cực kỳ ngạc nhiên, nhất là sau khi thấy được nội dung trên trang sách thì anh càng sợ hãi.

Những thứ ghi chép trong ‘Sách cổ bảo vật” có những thứ mà ông già trên Mao Sơn kia đã dạy cho anh, nhưng đều không trọn vẹn, còn trong quyển “Sách cổ bảo vật” này lại hiện rõ mồn một, thậm chí có những thứ mà bản thân anh chưa từng nghe nói đến.

Nội dung hiện ra trong mấy trang của quyển “Sách cổ bảo vật” này bao gồm những điều liên quan đến xem tướng và suy đoán, phải biết rằng môn phái tướng thuật được truyền thừa từ xưa tới nay chưa từng đứt đoạn, hơn nữa phái Thiên Tướng còn kế thừa phái Lý Thuần Phong của thời nhà Đường hưng thịnh nên kiến thức có được phong phú hơn bọn đạo sĩ giang hồ nhiều.

Nhưng mà ngàn năm qua chiến tranh triền miên không dứt, cho dù là những thứ mà phái Thiên Tướng lưu truyền lại thì cũng chỉ còn có ba bốn phần. Có những lúc Lâm Sáng ra ngoài xem tướng cho người khác cũng khó tránh khỏi tình huống có lòng mà không có sức, thậm chí còn mượn dùng thủ đoạn “mò, nghe, đoán” của các thầy tướng số giang hồ.

“Mò” chính là bản thân phải tìm hiểu trước về nội tình về con người và sự việc của nơi mà bạn muốn đến, có như vậy lúc nói chuyện người ta mới tin tưởng bạn được.

Hàm ý của “nghe” càng đơn giản hơn, nói cách khác chính là làm sao để cho người đến tìm mình xem tướng phải mở miệng nói trước, sau đó nghe lời đoán ý, tìm trúng tâm bệnh của họ, hốt thuốc đúng bệnh. “Nghe” và “đoán” thường dùng chung với nhau. Cùng lúc với “nghe” đưa ra một số kết luận mơ hồ khiến đối phương lộ ra tâm bệnh của họ, sau đó nhanh chóng bắt lấy cơ hội này hùa theo họ.

Tuy những thứ thầy bà này cũng rất có hiệu quả, nhưng chung quy lại vẫn không phải là chính đạo, khi còn sống lão đạo sĩ lúc nào cũng canh cánh trong lòng vì ông đã không thể truyền thừa một cách hoàn thiện tướng thuật của phái Thiên Tướng. Nhưng hiện tại Lâm Sáng lại có thể tìm được truyền thừa hoàn chỉnh của tướng thuật suy đoán trong quyển “Sách cổ bảo vật” do sư môn truyền lại này.

Sau khi Lâm Sáng xem xong nội dung trên trang sách một lượt thì trong lòng anh càng cảm khái. Nền văn minh năm ngàn năm của nước T được truyền lại quả thật là uyên bác. Chỉ một chữ “Thúc” đơn giản mà đã có thể hàm chứa vô số nội dung thiên văn địa lý, nhất là nội dung “phong thủy” lại càng lập luận sắc xảo về xu thế phong thủy của nước T thậm chí còn mơ hồ suy đoán được xu thế phong thủy của ngàn năm sau.

“Nếu khi còn sống lão già kia có thể thấy được những thứ này thì không biết ông ta sẽ vui mừng đến cỡ nào?” Lâm Sáng âm thầm than thở nói. Mục tiêu lớn nhất mà cả đời này lão đạo sĩ theo đuổi chính là có một ngày để cho phái Thiên Tướng truyền thừa hoàn chỉnh một lần nữa, sau đó lại làm rạng danh nền văn minh nước trên toàn thế giới. Nhưng do nhiều nguyên nhân cuối cùng ông ta vẫn chưa thể thực hiện.

“Em họ à anh đã mua đồ xong rồi!”

Trong lúc Lâm Sáng còn đang âm thầm than thở thì Lưu Kim Thiên đã ôm gà gỗ và đèn ngu cần mua trở về, cũng không biết rốt cuộc anh chàng này đã tìm được mấy thứ này ở đâu. Lưu Kim Thiên thấy Lâm Sáng không để ý đến mình, mà chỉ lo ngắm cành đào làm bằng thạch anh trong tay liền hào hứng hỏi: “Em họ à, sau khi em bố trí thứ này xong thì đào hoa sát của anh coi như được hóa giải rồi phải không?”

Lâm Sáng gật đầu đáp: “Sau này mỗi buổi tối lúc đi ngủ nhớ mở đèn ngủ lên, phải kiên trì làm trong một tháng mới được.”

Mặc dù Nam Minh Ly Hỏa có hiệu quả với đào hoa sát nhưng vận đào hoa trong phòng ngủ cũng đã được Lâm Sáng hấp thu hết bảy tám phần rồi, còn sót lại chỉ là vận thế trong cơ thể của Lưu Kim Thiên và một số thứ trong góc phòng ngủ. Nếu mở đèn ngủ hơn một tháng thì không chỉ sau này Lưu Kim Thiên chẳng những không có duyên với phụ nữ nữa mà dương khí trong cơ thể anh sẽ trở nên quá nặng dẫn đến chứng can dương.

“Anh à, cành đào trang trí bằng thạch anh này là anh mua hay người khác tặng anh?” Lâm Sáng vừa ngắm nghía cành đào trong tay, vừa cười híp mắt nhìn chằm chằm Lưu Kim Thiên hỏi.

“Người khác tặng anh, anh thấy đẹp nên giữ lại trong phòng.” Lưu Kim Thiên cất giọng ồm ồm trả lời: “Nếu em thấy thích thì lấy về chơi đi.”

Lâm Sáng nhíu mày trả lời: “Thứ này em chơi không nổi.”

“Chẳng lẽ thứ này có vấn đề?” Lưu Kim Thiên nghe vậy sửng sốt, cúi đầu nhìn cành đào trên tay Lâm Sáng không sao hiểu nổi vật trang trí nhỏ như vậy thì liên quan gì đến đào hoa sát của anh?

“Thứ này chính là nguồn gốc đào hoa sát trên người anh, anh hãy nghĩ kỹ lại xem ai đã tặng anh?”

Thật ra Lâm Sáng không hề hù dọa Lưu Kim Thiên, tuy đào hoa sát trong phòng đã bị “Sách cổ bảo vật” trong đầu Lâm Sáng hấp thu sạch sẽ, nhưng mà cành đào trang trí này lại là vị trí mắt trận, tuy sát khí đã được trừ đi, nhưng sau một thời gian tích lũy, nói không chừng vẫn có thể hấp thu sát khí lần nữa, lúc đó sẽ lại ảnh hưởng đến Lưu Kim Thiên.

Quan trọng nhất là nếu không tìm được người giấu mặt kia thì sau này nói không chừng họ sẽ còn giở thủ đoạn gì đó nữa, đây là điều đáng sợ nhất.

“Để anh nhớ lại đã. Hình như thứ này là cậu hai nhà họ Tần tặng cho anh đấy. Anh thấy nó rất tinh xảo nên đặt trong phòng.” Lưu Kim Thiên không hiểu nhìn Lâm Sáng gấp giọng hỏi: “Bình thường mối quan hệ của anh và cậu hai nhà họ Tần không tệ lắm, anh ta đâu có lý do gì hại anh?”

Lúc này Lâm Sáng cũng lầm bầm, nghe giọng điệu này của Lưu Kim Thiên, tựa hồ như quan hệ của anh và cậu hai nhà họ Tần cũng không tầm thường, bằng không thì tại sao sau khi biết được bản thân anh bởi vì món đồ trang trí bằng thạch anh này mà phạm vào đào hoa sát nhưng vẫn biện hộ cho anh ta chứ? Vậy chuyện này do ai làm? Trong đầu Lâm Sáng chợt lóe, ra hiệu cho Lưu Kim Thiên im lặng, anh muốn mượn mấy thứ vừa nhìn thấy trong “Sách cổ bảo vật” để suy đoán một chút.

“Tốn là gió Khảm là nước, âm dương kỳ hành, theo bát quái thì hướng đi của vậy này…” Trong miệng Lâm Sáng không ngừng lẩm bẩm, rất ra dáng của một thầy phong thủy chính tông khiến Lưu Kim Thiên ở bên cạnh trợn mắt há mồm, ánh mắt nhìn Lâm Sáng càng sùng bái và sợ hãi hơn.

“Không đúng…” Lời quẻ của Lâm Sáng còn chưa nói được một nửa thì anh đã cảm thấy không cách nào đoán được nữa. Anh bèn quay đầu nhìn Lưu Kim Thiên gằn giọng nói: “Chuyện này xem ra không đơn giản như vậy. Em đoán là thứ này đã qua tay ba bốn người rồi, lúc suy đoán cặn kẽ thêm chút nữa thì giống như có người che giấu thiên cơ, không cách nào suy đoán tiếp được. Anh gọi điện cho cậu hai nhà họ Tần hỏi thử xem ai đã tặng vật này cho anh ta.”

Lưu Kim Thiên thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lâm Sáng, trong lòng liền chìm xuống. Từ những gì Lâm Sáng nó có thể nhìn ra đúng là có người cố ý nhắm vào anh, cho nên anh không do dự nữa mà gọi điện ngay lập tức.

Sau khi điện thoại được kết nối, sắc mặt của Lưu Kim Thiên càng lúc càng khó coi, trong lòng Lâm Sáng cũng dần hiểu rõ, có mâu thuẫn với Lưu Kim Thiên hơn nữa muốn trừng trị anh chỉ có một người mà thôi.

“Là thằng oắt Trần Bắc Hoàng đó!” Lâm Sáng và Lưu Kim Thiên đồng thanh.

Thì ra thứ này là sau khi Trần Bắc Hoàng và Lưu Kim Thiên xảy ra mâu thuẫn lần đầu tiên, Trần Bắc Hoàng đã tìm cậu hai nhà họ Tần, lấy lý do là muốn làm hòa với Lưu Kim Thiên bảo cậu hai nhà họ Tần đưa thứ này cho anh.

Lúc cậu hai nhà họ Tần đưa thứ này cho Lưu Kim Thiên thì Lưu Kim Thiên say đến bất tỉnh nhân sự, hoàn toàn không nhớ rõ cậu hai nhà họ Tần đã nói gì, sau khi anh tỉnh lại nhìn thấy thứ này quá đẹp nên để trong phòng sách.

“Thằng ranh con này cũng được lắm, không biết ông đây lợi hại thế nào à? Dám bày ra cái bẫy lớn như vậy để ông đây nhảy vào.” Lưu Kim Thiên nghiến răng nghiến lợi nói. Anh và Trần Bắc Hoàng luôn đấu đá với nhau nhưng anh chưa từng nghĩ sẽ lấy mạng đối phương. Đây chẳng qua chỉ là xích mích nhỏ mà thôi, nhưng không ngờ Trần Bắc Hoàng lại ra tay độc ác như vậy.

“Không được, anh phải đi tìm thằng oắt đó mới được, không cho anh ta biết tay anh sẽ không phải họ Lưu?”

Lưu Kim Thiên vốn là người nóng tính, sao anh có thể chịu đựng việc người khác chơi khăm mình như vậy? Sau khi nói xong thì xoay người muốn đi ra ngoài.

“Quân tử báo thù, mười năm không muộn. Hơn nữa trong tay anh lại không có chứng cứ, anh ta chỉ cần khăng khăng rằng mình không biết mấy thứ phong thủy này thì anh cũng đâu cách nào nói lại anh ta, đúng không?” Lâm Sáng vừa kéo Lưu Kim Thiên đang muốn xông ra cửa lại vừa khuyên nhủ: “Hơn nữa bên cạnh anh ta có cao nhân hỗ trợ, em cũng muốn nhìn xem rốt cuộc thần thánh phương nào dám khinh thường Tiểu Bạch Long này.”

Sau khi Lưu Kim Thiên hít sâu một hơi, rốt cuộc cũng dừng lại, anh là người hiểu rõ đạo lý đao cùn đâm người mới đau hơn ai hết, hơn nữa Trần Bắc Hoàng cũng không phải là người lương thiện để tùy ý để anh bắt nạt. Tuy đấm vào mặt người ta rất thoải mái nhưng vẫn không sung sướng bằng khiến họ tan nát cõi lòng.

“Không phải mày muốn làm quan sao? Ông đây sẽ cho mày trèo cao một chút, sau đó sẽ đạp dập mày xuống. Đợi đến lúc mày rơi vào tay tao, ông đây sẽ tìm một đống gay đến chơi nát hoa cúc của mày!” Lưu Kim Thiên nghiến răng căm hận nói.

Lâm Sáng ở bên cạnh nghe được, sắc mặt trắng bệch, xem ra ông anh này của anh cũng chẳng phải người tử tế gì, ngay cả chuyện chơi nát hoa cúc của người ta mà cũng có thể nghĩ ra được.

“Em họ, đợi đến lúc em đấu pháp với người bên cạnh Trần Bắc Hoàng, em có thể dẫn anh theo không? Dám chơi anh à, đến lúc đó anh muốn để cho bọn cho bọn chúng biết thế nào là oai hùng của anh!” Lưu Kim Thiên nham hiểm nói.

Lâm Sáng lắc đầu, người trong kỳ môn đấu pháp không phải chuyện đùa, hễ một chút là bố trí trận pháp âm sát, hoặc là dẫn động khí âm sát trong đất trời đến tập kích, quá trình này cực kỳ nguy hiểm, Lâm Sáng tự phụ rằng có thể bảo vệ được bản thân nhưng lại không dám nói ngoa là có thể bảo đảm an toàn cho những người xung quanh.

“Được rồi. Đi, anh mời em ăn cơm. Em muốn ăn lẩu dê của Đông Lai Thuận hay là vịt nướng của thành phố B, em chọn đi.” Lưu Kim Thiên thấy yêu cầu của anh bị Lâm Sáng kiên quyết từ chối thì cảm thấy hơi khó chịu nhưng rất nhanh đã vui vẻ trở lại, sau đó còn bàn bạc với Lâm Sáng nên ăn cơm ở đâu.

Mẹ Lưu chỉ trỏ Lưu Kim Thiên đang rời khỏi nhà, nói nhỏ với Lưu Quân Vũ: “Ông Lưu, ông có thấy tinh thần của đứa nhỏ này hoạt bát hơn trước rất nhiều không?”

“Hừ…” Lưu Quân Vũ không trả lời nhưng trên mặt không giấu được vẻ vui mừng, chắc hẳn ông ta cũng nhìn thấy sự thay đổi một cách thầm lặng trên người Lưu Kim Thiên lúc này.

“Tôi thấy có thời gian rãnh thì nên nói chuyện này với nhà chú hai, tính tính của Kinh Luân nhà bọn họ hoàn toàn trái ngược với tính tính của Kim Thiên, lớn như vậy rồi mà chưa có một người bạn gái nào, có thời gian thì bảo Lâm Sáng qua đó xem thử.” Mẹ Lưu khẽ nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.