Thầy Xem Bói Phong Lưu

Chương 24




CHƯƠNG 24: QUỶ

“Chết tiệt, cậu thật ngầu, vậy mà tìm được thật.” Lưu Kim Thiên ngạc nhiên nhìn Lâm Sáng nói. Nhìn điệu bộ này, chắc lát nữa sẽ thực sự thỉnh giáo em họ một chút. Nếu anh mà có bản lĩnh này thì việc tán gái sẽ thuận lợi biết bao nhiêu. Nếu ngày nào cũng giúp người đẹp tìm đồ, nói không chừng lúc nào đó có thể tìm được người đẹp trong lòng đấy.

“Yên Yên có ở đó hay không, mẹ kiếp, con điếm đó chết dúi ở đâu rồi?” Ngay khi mấy người Lâm Sáng đang hào hứng nói chuyện thì bên ngoài quán bar bỗng nhiên vọng tới một loạt tiếng mắng chửi. Vừa nghe thấy âm thanh này, sắc mặt Thượng Quan Yên Yên lập tức tái đi. Cô nói xin lỗi Lâm Sáng, rồi chạy ra khỏi phòng VIP.

Lâm Sáng không hề ngăn cản, cũng không nói câu gì. Gặp dịp thì chơi phải có dáng vẻ gặp dịp thì chơi, nên khi vui chơi với cô gái thì không được nương tay, và cũng không thể do dự khi cô gái rời đi.

Thượng Quan Yên Yên vừa ra khỏi cửa, Lưu Kim Thiên bên cạnh lập tức nhào tới trước mặt Lâm Sáng, đôi mắt hổ rưng rưng, dáng vẻ khổ đại thâm cừu nhìn chằm chằm Lâm Sáng.

Vừa nhìn dáng vẻ đó của Lưu Kim Thiên, Lâm Sáng đã giật mình kêu lên, nghiêng người, nhìn Lưu Kim Thiên nói: “Anh họ, chúng ta có gì thì từ từ nói, em không chịu nổi anh hành hạ như thế.”

“Tán gái hoặc bị cô nàng cua, cậu tùy tiện dạy tôi cái nào cũng được, để tôi khắp người hoa đào nở rộ.” Lưu Kim Thiên cười khổ nhìn Lâm Sáng nói, dáng vẻ như sói hoang ba tháng chưa được nếm mùi thịt.

“Anh thật muốn học sao?” Lâm Sáng nhìn Lưu Kim Thiên, nụ cười trên mặt có chút xấu xa. Nếu nếu để cho mấy người dưới chân Mao Sơn nhìn thấy nụ cười này, chắc chắn biết, sau đó tên này sẽ không nói ra được lời gì tốt đẹp.

Quả nhiên, ngay lúc Lưu Kim Thiên mừng rỡ như điên, gật đầu như bổ củi thì Lâm Sáng lại thong thả nói: “Dù anh xương cốt thanh kỳ, nhưng tiếc là tuổi tác đã lớn. Nếu khi anh hai, ba tuổi mà gặp được em thì em có thể chỉ dạy cho anh một chút, nói không chừng còn có thể đạt được một nửa thành tựu của em ngày hôm nay, đáng tiếc , đáng tiếc…”

“Chết tiệt, thằng nhóc nhà cậu chơi tôi đấy à, khi ông đây hai, ba tuổi, thằng nhóc nhà cậu vẫn còn là con nòng nọc nhỏ trong bụng dì đấy, gặp cậu…” Lưu Kim Thiên bị Lâm Sáng chọc, lập tức nói năng lung tung.

Lâm Sáng hắng giọng một cái, nhìn chằm chằm Lưu Kim Thiên vẫn ánh mắt tha thiết, khẽ cười nói: “Anh thật muốn học sao?”

“Thật muốn.” Dáng vẻ Lưu Kim Thiên còn ngoan ngoãn hơn khi ở trước mặt Lưu Quân Võ.

Vẻ mặt Lâm Sáng hết sức nghiêm túc: “Thật muốn?”

“Muốn, cậu muốn như thế nào?” Lưu Kim Thiên giận không kìm chế được, em họ thật muốn chọc anh giận điên lên sao, bị bất đắc dĩ ngay cả tuyệt kỹ mắng chửi người của Đài Loan cũng đều đã triển khai hết rồi.

“Được, hôm nay bần đạo sẽ không thèm đếm xỉa mà tiết lộ thiên cơ một lần, ngươi hãy lắng nghe cho ta.” Lâm Sáng cười tủm tỉm nhìn chằm chằm Lưu Kim Thiên chậm rãi nói: “Chân thành đối xử, bỏ nhiều công sức.”

Theo thuật xem tướng của Lâm Sáng, sao anh lại không nhìn ra anh họ mình mang theo tướng mệnh đào hoa chứ, chỉ là thiên cơ không thể phỏng đoán. Lâm Sáng cũng không dám đi sâu nghiên cứu kỹ càng, phải biết phỏng đoán số mệnh của người càng thân với mình, thì bản thân sẽ bị phản phệ càng lớn. Lâm Sáng vẫn chưa dám dùng cái này đùa giỡn, chỉ có thể mơ hồ nhìn ra nếu Lưu Kim Thiên thật sự không bớt phóng túng thì sau này có thể sẽ bị phụ nữ làm cho đau khổ.

“…” Lưu Kim Thiên không còn gì để nói, tên này nói thế chẳng khác nào không nói cả.

“Nhớ chưa?” Lâm Sáng nhìn thấy dáng vẻ thờ ơ như cũ trên mặt Lưu Kim Thiên thở dài một tiếng. Anh cũng biết bản tính đào hoa này của anh họ thật khó mà thay đổi, nên lập tức nghiêm mặt quát, âm thanh như tiếng sấm vang bên tai Lưu Kim Thiên.

Tiếng hét này, thậm chí Lâm Sáng đã dùng tới bí mật ngôn từ của Đạo gia. Nếu đổi lại là người ngoài, Lâm Sáng sẽ chỉ nhắc nhở chút rồi thôi. Nhưng đối diện lại là anh họ mình, nên Lâm Sáng đành dùng bí mật ngôn từ chấn nhiếp tâm thần Lưu Kim Thiên, lưu lại trong lòng Lưu Kim Thiên một ấn ký, để sau này nếu gặp phải chuyện như này nữa, thì có thể nhắc nhở một chút.

Lưu Kim Thiên cảm thấy trời đất quay cuồng, trong thế giới của mình chỉ còn lại tiếng hét vừa rồi của Lâm Sáng, lỗ tai ong lên, trái tim như chịu kích thích mãnh liệt co rút đau đớn từng cơn. Sau khi vất vả đợi được hô hấp bình phục, Lưu Kim Thiên cảm thấy đầu óc mình tỉnh táo rất nhiều. Sao Lưu Kim Thiên lại không biết đã hưởng lợi từ Lâm Sáng chứ, chỉ là loại công pháp này thực quá mức thần kỳ, khiến anh vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi nhìn chằm chằm Lâm Sáng.

“Mẹ kiếp, đồ gái điếm thối, tao lại muốn xem xem là thằng mặt trắng nào đã trộm mất linh hồn của mày. Mày lại không thèm nể mặt Trình Duệ tao đây, mày có tin tối nay tao sẽ tìm người thay nhau hãm hiếp mày hay không.”

Cửa phòng VIP của mấy người Lâm Sáng đột nhiên bị cái người gọi là Trình Duệ kia một cước đá văng, sau đó nghe thấy một tiếng “xoẹt”, áo thun màu đen bó sát người mà Thượng Quan Yên Yên đang mặc bị gã xé rách từ phía sau.

Hiện nửa người trên Thượng Quan Yên Yên chỉ còn sót lại một áo ngực viền ren màu đen nhỏ bé, đường viền ren màu đen càng làm tôn lên khối đẫy đà tuyết trắng trước ngực.

Thượng Quan Yên Yên hét lên một tiếng, hai tay trắng nõn che lấy ngực, nhưng động tác mạnh mẽ lại khiến bầu ngực trắng hồng bại lộ trong không khí. Trong phòng VIP Khá lạnh, trái ô mai phấn hồng vừa gặp khí lạnh đã lập tức cứng rắn dựng thẳng lên.

Nửa người trên da thịt trắng như ngọc, kết hợp với nửa người dưới mặc váy ngắn màu đen đi tất chân, bầu ngực trắng như tuyết và khuôn mặt loli đỏ bừng, tất cả hoà quyện vào nhau tạo thành một bức tranh rất kích thích thị giác xuất hiện trước mặt đám người, dáng vẻ quyến rũ không sao tả xiết. Trình Duệ giống như con sói đói đang kiếm ăn, hai mắt vô cùng tham lam nhìn vào cơ thể Thượng Quan Yên Yên.

“Tôi tưởng là ai chứ, thì ra là cậu ba của nhà họ Trình, thế nào, đến nơi này của anh để mua vui sao?” Lưu Kim Thiên ngước mắt nhìn, thì ra là Trình Duệ cậu ba của nhà họ Trình, lập tức cười tủm tỉm nói.

Trình Duệ tức hổn hển nói: “Con mẹ nó mày bớt can thiệp vào chuyện của tao đi, tao chắc chắn phải có được con bé này.”

Đã sớm lăn lộn bên ngoài nhiều năm, nên Lưu Kim Thiên khéo léo hơn Trình Duệ rất nhiều. Trình Duệ là con út trong nhà, từ nhỏ đã được người lớn trong nhà nuông chiều mà lớn lên, tính tình kiêu ngạo, đâu thèm quan tâm người trước mặt mình là ai, hay là trường hợp gì. Gã đưa tay trực tiếp xé rách đai mỏng của áo ngực trên người Thượng Quan Yên Yên.

“Người anh em bắt sai chỗ rồi nhỉ?” Chạm tay cảm nhận được phần da thịt này khác hẳn với da thịt bóng loáng non mịn ở phần lưng thiếu nữ, Trình Duệ ngẩng đầu một cái, phát hiện mình bắt phải chính là cánh tay Lâm Sáng. Lâm Sáng đã đẩy Thượng Quan Yên Yên ra, vẻ mặt u oán nhìn chằm chằm vào mặt gã.

“Mày là thằng chết tiệt nào, mẹ kiếp cũng dám xen vào chuyện của tao à, cút đi.” Trình Duệ không nhịn được muốn hất tay Lâm Sáng ra, nhưng không ngờ cánh tay Lâm Sáng giống như con lươn cuốn lấy cổ tay gã, khiến gã không thể hất được.

“Thằng nhóc, đừng tưởng rằng có thằng họ Lưu này ở đây, thì mày muốn làm gì thì làm. Muốn đấu với tao, thì trước tiên mày hãy soi mặt vào trong nước tiểu mà nhìn dáng vẻ của mình…” Vừa nãy Trình Duệ uống quá chén, lúc này cả người toàn mùi rượu, nhìn thấy Lâm Sáng không buông tay, hai mắt gã mđỏ ngầu nhìn chằm chằm Lâm Sáng nghiêm mặt quát.

Nụ cười trên gương mặt Lâm Sáng không tắt, nhưng ánh mắt mắt ngày càng lạnh lẽo. Trên thế giới này có người nếu không nếm chút khổ sở thì sẽ không hiểu ra rằng trên thế giới này Lâm Sáng là người không thể bị uy hiếp, nếu không khi Lâm Sáng tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.

“Mẹ, thật giỏi lắm, muốn ép tao phải không, hôm nay ông sẽ cho mày biết tay.” Trình Duệ vốn được nuông chiều đến hư hỏng, hơn nữa bình thường người trong Tứ Cửu Thành đều nể mặt ông lão Trần, nên cũng dễ dàng bỏ qua cho gã vài lần, điều này càng khiến tính tình của gã trở nên ngang ngược.

Bên này ầm ĩ quá lớn, nên bên ngoài đã có không ít người đến xem náo nhiệt, điều đó càng khiến Trình Duệ càng thêm càn rỡ, gã vung nắm đấm đấm về phía mặt Lâm Sáng.

“Mẹ!” Lưu Kim Thiên bên cạnh vốn dĩ tươi cười, định xem Lâm Sáng làm sao diễn vở anh hùng cứu mỹ nhân, cuối cùng đã không thể ngồi yên, lập tức đứng dậy định tiến lên giúp Lâm Sáng.

Hiện tại, tên nhóc Lâm Sáng này có thể nói là con cưng của các bô lão trong gia tộc, nếu mình dẫn cậu ta đi chơi mà để cậu ta bị đánh, e là những bô lão trước kia vẫn yêu thích mình đều sẽ cấm túc mình mấy tháng mất thôi.

“Ra tay với tôi sao?” Lâm Sáng nhếch miệng cười. Trước kia, khi đánh nhau với Trần Bắc Hoàng, anh không hề dùng công phu của bản thân, nếu hôm nay tên này muốn ra tay với anh, vậy anh sẽ cho gã biết thế nào là lễ độ.

Ánh mắt Lâm Sáng lóe lên, nhìn nắm đấm đang áp sát mặt mình mà không hề dao động. Anh chỉ nhẹ nhàng duỗi ra hai ngón tay, trước khi nắm đấm kịp giáng xuống mặt đã kẹp chặt lấy cổ tay Trình Duệ. Anh hơi dùng sức hất về bên trái, người Trình Duệ lảo đảo một cái, suýt chút nữa thì ngã xuống đất.

“Với cái phẩm hạnh này mà cũng muốn chơi với tôi sao.” Nghe Trình Duệ hét lên thảm thiết như heo bị chọc tiết, Lâm Sáng nhếch miệng cười.

Vốn tưởng thằng nhóc này cũng có chút bản lĩnh, nào ngờ cũng chỉ là một kẻ nhát chết, Nhị Chỉ Thiền anh học được từ Bắc Thiếu Lâm còn chưa hề dùng sức, mà gã này đã ngã trên mặt đất, hơn nữa còn rú lên thảm thiết giống hệt tiếng heo bị chọc tiết khi làng ăn tết.

Lưu Kim Thiên vốn định tiến lên trợ giúp nhìn thấy dáng vẻ này cũng rụt trở về, nở nụ cười trào phúng. Tên Trình Duệ này cả ngày đi gây sự, hôm nay xem như đá phải cục sắt rồi.

Mọi người vây xem la hét ầm ĩ, không ít người còn huýt sáo, chê Trình Duệ hèn. Đây vốn là khu vực tập trung con ông cháu cha, nói ra bô lão của mỗi nhà đều là người có bản lĩnh, không thể nói ai sợ ai. Bây giờ nhìn Trình Duệ ngã trên mặt đất, mọi người lập tức không ngừng bàn tán. Nghe thấy mọi người chế giễu mình, Trình Duệ ngừng la hét, quay người lại, nhào về phía Lâm Sáng.

“Ngu ngốc…” Lâm Sáng cười khổ lắc đầu. Cháu trai này ngay cả định luật thứ nhất khi đánh nhau là ‘Đánh không lại thì bỏ chạy’ cũng không học được, thế mà còn dám lăn lộn chốn này, cũng may đây là khu vực con ông cháu cha, nếu là trên giang hồ, có mười gã thì cũng đã sớm bị người ta đánh chết rồi.

Trình Duệ nghiến răng nghiến lợi, nhưng chẳng biết tại sao, cơ thể chỉ xông đến một nửa, lại đột nhiên dừng bước, chân trước vấp lấy chân sau, hai tay ngược về phía sau nắm chặt lấy nhau giống hệt một cái bánh quai chèo rồi ngã xuống đất, cũng không kêu đau, không nói không rằng, chỉ mở to hai mắt nhìn nhìn chằm chằm trần nhà bảy sắc cầu vồng, kinh ngạc ngẩn người.

Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Trình Duệ dáng vẻ ngây ngốc nằm trên mặt đất, hết sức yên tĩnh. Không ai biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, một lúc lâu sau, Trình Duệ vẫn nằm trên mặt đất mà giương mắt nhìn chằm chằm trần nhà, Mã Lâm một người quen của Trình Duệ tiến lên trước mặt gã, khẽ vỗ vào vai gã.

Trình Duệ ngã trên mặt đất đột nhiên ngẩng đầu, cắn một cái vào bả vai Mã Lâm, mơ hồ hét lên :

“Quỷ, quỷ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.