CHƯƠNG 20: NHẬN NHAU
“Ba, chuyện hôm nay thực sự không phải do bọn con đầu têu mà là do cái tên Trần Bắc Hoàng kia. Dựa vào tính tình của em họ thì làm sao có thể đi trêu chọc bọn họ chứ?” Lưu Kim Thiên nhìn vẻ mặt vô cùng tức giận của Lưu Quân Vũ, trong lòng nơm nớp lo sợ, nói.
“Bác, con đã làm xong mô hình rồi…” Từ lúc lên xe đi về, Lưu Kinh Luân vẫn một mực không nói gì, cho đến bây giờ thì mới lên tiếng.
Nghe thế, Lưu Kim Thiên khoát tay, không nhịn được mà nói: “Đừng cướp lời của anh. Cả hai người anh đều hiểu, đều không phải là người hay gây rắc rối. Không đúng, em vừa nói gì? Làm xong mô hình…”
Lúc này Lưu Quân Vũ cũng phản ứng lại, hai mắt trừng lớn nhìn chằm chằm Lưu Kinh Luân, vẻ mặt không thể tin được.
“Xong rồi.” Lưu Kinh Luân vẫn một bộ dạng ngơ ngơ ngác ngác mà trả lời.
“Cuối cùng cũng có hi vọng cải tiến hàng mẫu rồi…” Mắt Lưu Quân Vũ sáng lên, bên trong tràn đầy vẻ tán thưởng, nhìn Lưu Kinh Luân như nhìn thấy một viên ngọc tỏa sáng rực rỡ vậy.
Không thể trách Lưu Quân Vũ làm quá, mà là Lưu Kinh Luân giải quyết được việc này thật sự có ý nghĩa vô cùng lớn. Ai cũng biết, hàng mẫu luôn luôn là nỗi buồn phiền trong lòng người lính nước T. Một quốc gia lớn mà không có hàng mẫu của riêng mình thì lúc nào cũng sẽ cảm thấy tự ti. Không phải nước T không có năng lực chế tạo được hàng mẫu, mà là thiếu hụt linh kiện lắp ráp để cải tiến hàng mẫu, còn cả trang thiết bị để cải tiến tàu ngầm hạt nhân.
Bây giờ Lưu Kinh Luân đã giải quyết được việc kiểm soát hoàn hảo quá trình phân hạch hạt nhân trong một phạm vi, để anh ta có thể cung cấp một động lực lớn cho việc thúc đẩy. Đối với nước T mà nói, vấn đề này được đánh hạ sẽ mang tới thay đổi, có thể nói là vượt thời đại.
“Thiên, con đưa Lâm Sáng đi gặp ông bà của con. Ba và Kinh Luân đi tới Bộ tổng tham mưu…” Lưu Quân Vũ vội vàng ra lệnh, sau đó cầm điện thoại lên, nghiêm nghị nói: “Gọi tất cả mọi người trong Bộ tổng tham mưu lên cho tôi. Nói với bọn họ, cậu hai nhà họ Lưu đã có thể cho ‘Cự Long’ xuống biển rồi!”
Giữa sân không ai biết ngụ ý của biệt hiệu ‘Cự Long’ là gì, nhưng nghe được câu tiếp theo của cố vấn thì hai hàng lệ nóng cuồn cuộn chảy xuống. Tay run run gọi đến mười mấy cuộc điện thoại, đầu dây bên kia vô số người đã dành cả máu, nước mắt cùng tuổi xuân cho đất nước ngồi ở đầu giường vui mừng hài lòng hút một điếu thuốc.
Lâm Sáng vẫn còn đang ngạc nhiên trước thái độ của Lưu Quân Vũ thì thấy Lưu Kim Thiên đụng nhẹ vào cánh tay mình, ra hiệu hai người nhanh ra ngoài.
Xung quanh thành phố B có rất nhiều cung điện được Hoàng đế xây dựng từ thời cổ đại. Trải qua nhiều năm chiến loạn, rất nhiều khu trồng cây cảnh đã bị hủy đi. Sau khi dựng nước, những khu trồng cây này lại được tu sửa lại lần nữa để cho Đảng và người lãnh đạo quốc gia ở. Chỗ mà Lưu Ngọc Thành ở bây giờ chính là vườn Ngọc Tuyền Sơn mà trước đây Diệp chủ soái vô cùng yêu thích.
Bên trong khu vườn rất thanh tịnh và đẹp đẽ. Lâm Sáng càng nhìn càng nhận ra, khu vườn này hẳn là đã mời một vị thầy phong thủy cực kỳ cao minh về bố trí bố cục phòng thủy.
Mọi người đều biết, sau khi kết thúc là thời điểm âm khí nặng nề nhất. Nhưng Lâm Sáng có thể thấy được, nơi này làm cực kỳ ôn hòa, âm dương được phân bố đồng đều, coi như có một chút khí âm sát ở một số góc sườn, nhưng đều bị sự sinh sôi không ngừng lấn át lại.
” Tứ Tượng Thừa Thiên trận?”
Sau khi quan sát cẩn thận, Lâm Sáng vô cùng kinh ngạc. Anh không ngờ là ở đây còn gặp được truyền thừa của sư môn. Tứ Tượng chính là Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ ứng với bốn phía Đông, Tây, Nam, Bắc.
Sau khi tìm được bốn phía thì tiến hành bố trí trận pháp trên đó, có thể dẫn ánh sáng chói lọi Hạo Thiên tiến vào khu vườn. Đây chính là trận pháp Tứ Tượng Thừa Thiên.
Thật ra cái gọi là khí Hạo Thiên chính là loại ánh sáng thuần khiết trong Trời Đất. Trận pháp này thay đổi khí âm dương giữa Trời Đất thành khí thuần dương, một loại khí cực kì hữu ích, rất trung tính và ôn hòa với thân thể con người. Loại khí này sẽ làm cho thân thể con người khỏe mạnh. Ngoài ra cũng có tác dụng lấy may, còn về những cái khác thì không rõ ràng như vậy.
“Chưa từng nghe sư phụ nói có đến thành phố B để bố trí trận pháp mà. Vậy cái trận pháp Tứ Tượng này rốt cuộc là do ai bố trí…” Lâm Sáng cau mày suy nghĩ, nhưng không thể nào tìm ra manh mối.
Phải biết là phái Phong thủy tướng mệnh học khác với những môn phái khác. Những loại hình trận pháp đặc biệt từ trước đến nay đều chỉ truyền cho đệ tự nội bộ của môn phái đó. Vì nguyên nhân này thì những tinh hoa trong bí quyết xem tướng của lão đạo sĩ đã bị người ta dễ dàng thu hoạch được rồi.
“Trận pháp Tứ Tượng Thừa Thiên? Em họ, sao em có thể nhìn ra được?” Lưu Kim Thiên kinh ngạc nhìn Lâm Sáng: “Đừng nói với anh là em thật sự có mấy phần đạo hạnh đấy nhé?”
“Sao anh biết tên của trận Tứ Tượng Thừa Thiên?” Lâm Sáng so với Lưu Kim Thiên còn kinh ngạc hơn, đây là bí mật không truyền ra ngoài của phái Thiên Tướng, sao một người bình thường như Lưu Kim Thiên lại biết đến được.
“Trước kia có nghe môt lão đạo sĩ nói. Lúc đó cũng không để ý lắm nhưng mà nếu dùng để chinh phục một cô gái thì cũng có ích, thế là mới nhớ kỹ.” Lưu Kim Thiên lại nói: “Với cả, khi ấy lão đạo sĩ đó đoán mệnh cho anh rất chuẩn, nói là cả đời này anh có vô số hoa đào nát. Quả nhiên mới được hai năm, số hoa đào trên người anh chỉ sợ dựa theo cây mà tính.”
“Anh họ còn nhớ tên của lão đạo sĩ đó không?” Lâm Sáng có chút kích động, đây chính là trái tim của nước cộng hòa đấy. Nếu như khu vườn này là tác phẩm của sư phụ thì trên mặt tên đồ đệ này cũng được hướng sái chút hào quang.
“Hình như là Vân Trung Tử.” Lưu Kim Thiên trầm ngâm một hồi lâu rồi gãi đầu, sau đó nhìn Lâm Sáng tò mò hỏi: “Em họ, có phải người đó có liên quan gì đến em phải không?”
“Chắc là người trong sư môn của em. Trận Tứ Tượng Thừa Thiên này là bí mật không truyền ra ngoài của môn phái chúng em. Người có thể bố trí ra trận pháp này có thể là sư huynh của em hoặc chính là một người nào đó có thân phận giống như sư phụ của em. Có điều em chưa từng nghe sư phụ nói về những chuyện này.” Lâm Sáng chán nản nói.
Sư phụ qua đời, trong sư môn chỉ còn lại một sư thúc điên phản môn, một sư huynh háo sắc, và một người vô cùng tài giỏi là mình đây, nên cho dù thế nào cũng cảm thấy buồn chán. Khó khăn lắm mới gặp gỡ được một người có thể bố trí ra trận pháp của sư môn nhưng lại không biết người đó là ai, chẳng còn lòng dạ nào mà làm gì nữa.
Lưu Kim Thiên sao mà hiểu được Lâm Sáng đang cảm thấy thế nào. Sau khi cười ha hả thì tiếp tục quấn lấy Lâm Sáng để xin bí kíp tán gái. Tiếc là Lâm Sáng kín tiếng như vàng, làm cho anh ta không còn cách nào khác.
Người đứng ở trạm gác kiểm tra xe càng ngày càng nhiều, rừng cây bên đường cũng xanh um tươi tốt. Thậm chí Lâm Sáng còn phát hiện ra trong rừng cây đó có mấy binh sĩ ngụy trang đang cầm súng đi tuần tra. Từ độ cao của cổ tay trùng xuống thì có thể đoán chắc chắn là súng ống đầy đủ.
Xe chậm rãi dừng sát cạnh một tòa biệt thự hai tầng. Lâm Sáng liếc qua bố cục, phương hướng của căn biệt thự này. Theo đánh giá của anh thì có thể nhìn ra được, đây tuyệt đối là chỗ dương trạch dồi dào, có Hạo Thiên giáng phúc, đêm tới có chòm sao hỗ trợ. Phía sau có dãy núi nguy nga, trước cửa có nước chảy róc rách, đây khẳng định là một nơi phúc lộc đầy nhà.
Lâm Sáng vừa đi vào phòng khách liền cảm thấy không khí trong phòng như ngưng lại. Dựa vào ánh đèn dịu nhẹ trong phòng, rốt cuộc Lâm Sáng cũng nhìn thấy rõ dáng vẻ của ông bà ngoại. Hai ông bà mặc bộ quần áo màu trắng đơn giản, da thịt trên người đều nhăn nheo, trên mặt xuất hiện đốm đồi mồi.
Sau khi thấy Lâm Sáng, bà cụ bắt đầu lau nước mắt, ông cụ Lưu thì nhìn chằm chằm Lâm Sáng đến không cả chớp mắt.
“Cháu chính là cháu ngoại Lâm Sáng của ông?” Ông cụ Lưu đột nhiên ngồi thẳng lên, chăm chú nhìn Lâm Sáng. Thân thể vốn đã già nua, nhưng cơ thể vẫn có thể bộc phát ra khí thế mạnh mẽ như thế. Đây chính là phong thái không giận mà tự uy chỉ có ở những người đặc biệt trải qua sa trường. Ông cụ vừa nói xong thì bầu không khí trong phòng càng nặng nề hơn.
“Cháu là Lâm Sáng.”
Lâm Sáng không nhượng bộ chút nào, cao giọng trả lời lại ông cụ Lưu. Con mắt cũng không chớp mà nhìn chằm chằm vào ông cụ Lưu. Bà cụ và Lưu Kim Thiên ở bên cạnh nhìn điệu bộ của hai người này thì vô thức lau mồ hôi, chỉ sợ hai người đột nhiên vùng lên rồi không kiểm soát được tình hình.
“Được lắm. Mấy năm nay, ngoại trừ mẹ con thì con là người đầu tiên trong đám hậu bối của Lưu Ngọc Thành này dám nhìn chằm chằm ông mà nói chuyện như vậy!”
Sau bốn phút căng thẳng, ông cụ Lưu liền vỗ vào ghế sô pha, bất thình lình cất tiếng cười to, ánh mắt nhìn Lâm Sáng đầy tán thưởng. Bà cụ Lưu và Lưu Kim Thiên cuối cùng cũng được thở phào một hơi.
“Ông già đáng chết, chỉ biết dọa người.” Bà cụ lau khóe mắt, đánh lên eo của ông cụ, nghẹn ngào nói.
Ông cụ Lưu không nói gì, trầm mặc một hồi lâu thì thân thể dần dần trở nên uể oải. Ông cụ nói: “Huệ Vân thì sao, nó bây giờ thế nào rồi?”
“Mẹ con vẫn khỏe. Chỉ cần ông cho phép thì bà ấy sẽ đến thành phố B thăm ông.” Lâm Sáng trầm giọng nói. Đây là mục đích chuyến đi lần này của anh, cũng để bày tỏ thái độ. Trừ phi ông cụ Lưu đồng ý, nếu không mẹ của anh sẽ không tới thành phố B. Sau khi gặp ông cụ Lưu, Lâm Sáng càng hiểu rõ hơn tính tình của mẹ. Tính tình của hai người họ có thể nói là như một khuôn đúc ra, có lẽ đây cũng là nguyên nhân chủ yếu của chuyện ồn ào ngày trước.
Bà cụ Lưu nghẹn ngào, không ngừng lau nước mắt trên mặt, nói: “Người một nhà sao mà giận nhau lâu được, bảo mẹ con trở về đi.”
Lâm Sáng không trả lời mà chỉ nhìn chằm chằm vào ông cụ Lưu, chờ một câu trả lời chắc chắn từ phía ông cụ. Chỉ khi ông cụ Lưu nói để mẹ tới thành phố B thì mẹ mới có thể đến. Mặc dù anh cũng muốn cho mẹ đoàn tụ với người nhà, nhưng chỉ có câu nói kia của ông cụ Lưu mới làm cho mẹ tới được. Chẳng vì gì khác, mà chỉ cần một thái độ, thái độ nhận sai đối với chuyện năm đó, cũng là áy náy đối với người ba đã mất của anh.
Ánh mắt mọi người trong phòng đều hướng về phía ông cụ Lưu, chờ đợi đáp án từ ông cụ. Chuyện năm đó ai đúng ai sai đã không còn quan trọng nữa rồi, nhưng vẫn cần thái độ cho phép của ông cụ Lưu. Ông cụ Lưu đồng ý thì mẹ của Lâm Sáng mới có thể đường đường chính chính quay lại nhà họ Lưu, mới có thể trở thành một thành viên của nhà họ Lưu. Nếu không thì tất cả chỉ là nói suông.
Im lặng, vô cùng yên tĩnh. Sau một hồi lâu, ông cụ Lưu nhìn thẳng vào Lâm Sáng, ánh mắt áy náy, giống như đang đối mặt với đứa con gái đã nhiều năm không gặp kia, chậm rãi nói:
“Chuyện năm đó là ông không đúng. Ông có lỗi với cả nhà của con. Con nói Huệ Vân trở về đi.”