Thầy Xem Bói Phong Lưu

Chương 2




CHƯƠNG 2: NGƯỜI KỲ LẠ Ở NHÀ GA

Tiếng thông báo vang lên, đã đến trạm Kim Đàn.

Lâm Sáng cảm nhận lại sự va chạm với bàn tay nhỏ nhắn trắng mịn trong lòng bàn tay mình, khẽ thở dài nói: “Em gái à, anh khuyên em một câu nhé, đừng có giận dỗi gia đình nữa, về nhà sớm đi, câu nói ‘con muốn phụng dưỡng mà cha mẹ không còn’ chắc không cần anh phải dạy em đâu nhỉ.”

Không nói nhiều thêm câu nào, Lâm Sáng đứng dậy lấy hành lý của anh, sau đó hòa vào dòng người đi về hướng cửa ra nhà ga.

Cô gái xinh đẹp với vòng một nảy nở, đứng đó, hai tay ôm mặt, mắt nhìn theo bóng dáng Lâm Sáng rời đi, khẽ nở nụ cười suy tư, chẳng nhẽ anh ta thực sự có bản lĩnh? Chỉ trong thời gian ngắn mà anh ta có thể nhìn ra là mình tức giận chuyện gia đình nên bỏ nhà đi.

Thời tiết tại Kim Đàn năm nay có chút kì lạ, vừa mới chỉ bước sang tháng sáu, mà giống như đã chính thức bước vào mùa mưa vậy, bầu trời lúc nào cũng mù sương, còn có những cơn mưa rải rác rơi xuống nữa. Lâm Sáng vừa bước xuống khỏi xe lửa, đã cảm giác hơi lạnh thổi vào mặt, thì ra là cơn mưa vốn đang lất phất như mưa xuân giờ bắt đầu rơi nặng hạt hơn.

Chửi thề một tiếng, Lâm Sáng quay người vẻ bất đắc dĩ, chần chừ một lúc, cũng tìm được một nơi trú mưa.

Chui vào trong mái che của quầy bán đồ vặt ngay cạnh cổng nhà ga, nói chuyện câu được câu chăng với bà chủ quán ham muốn sắc đẹp của anh ở bên kia, Lâm Sáng liếc nhìn những người đi lại trong nhà ga theo bệnh nghề nghiệp.

Mặc dù nói xem tướng cần phải có thầy giỏi chỉ bảo cho, nhưng cũng giống như những ngành học khác, cần có sự tích lũy kinh nghiệm, mà nơi tích lũy kinh nghiệm tốt nhất lại chính là ga tàu, có đủ loại người muôn hình muôn vẻ, chỉ cần có lòng, không khó có thể học hỏi được tri thức từ nơi này.

Lúc nhận được cuộc gọi của ông già trước khi đến đây, ông ấy nói là sẽ có người đến đón anh, nhưng Lâm Sáng hoàn toàn không biết người đến đón mình là ai, trông như thế nào. Ở cửa nhà ga đợi cả nửa ngày, ngay cả một sợi tóc cũng không nhìn thấy, chẳng nhẽ ông già lại muốn đùa mình sao.

“Chàng trai, cậu nhìn tên điên bên kia kìa, trời mưa to như thế, tên đấy còn đi thong thả, bị mưa xối cho ướt như chuột lột thế kia, so với cậu, càng kém xa.” Bà chủ quán to béo đứng một bên ngắm nhìn khuôn mặt tuấn tú của Lâm Sáng, nuốt ngụm nước bọt rồi nói.

Lâm Sáng mỉm cười, không lên tiếng, anh ngẩng đầu nhìn ra xa, quả nhiên nhìn thấy bóng một người trông khác hẳn với những người đang vội vã chạy đi kia ở giữa sân ga rộng lớn.

Mái tóc hoa râm, ăn mặc cũng rất giản dị, nếu như không có cơn mưa nặng hạt kia, nói không chừng còn có cảm giác rất khỏe mạnh, nhưng bây giờ lại giống như con ngỗng ngu ngốc dưới ngòi bút của nhà văn Lỗ Tấn, cái lưng khom khom, bước đi bì bạch dưới trời mưa.

Nhìn theo bóng lưng của ông cụ, Lâm Sáng không thấy có chút đáng thương nào, anh vừa mới định tiến đến vài bước, dìu ông cụ vào bên này trú mưa nhưng anh cứ cảm thấy có gì đó không đúng, nhìn kỹ lại, Lâm Sáng ngỡ ngàng.

Ông cụ trông hơi điên này không phải đang đi xiên xiên vẹo vẹo, bước chân của ông cụ đi dường như mang theo kiểu cách của Cửu Cung Bát Quái, mà tay của ông già điên này hình như chưa từng dừng lại.

“Hướng Càn, ba bước, sờ mông một cái; hướng Tốn, hai bước, cong lưng nhặt một đồng xu lên; hướng Đoài, bước sang ngang hai bước rưỡi, lại là một cái mông béo; hướng Khôn lùi một bước rưỡi, lại nhặt được một cái Iphone…”

Lâm Sáng hoàn toàn trở nên rối loạn, đây có phải là người điên đâu, đây khẳng định là một bậc thầy phong thủy, từng bước đi đều làm cho người ta giật mình, đảm bảo chắc chắn bố cục phong thủy sau mỗi bước đi, mượn thế mưa phát huy vận may của bản thân lên đến cực điểm.

Bà chủ béo nghe thấy tiếng Lâm Sáng lẩm bẩm trong miệng, vô cùng kinh ngạc hỏi: “Chàng trai, cậu nói cái gì thế, sao nghe thần bí quá vậy?”

Lâm Sáng cũng không đáp lời, chỉ nhìn chăm chăm vào ông lão điên ở sân ga, ánh mắt dõi theo bước đi của ông ta, từng bước phỏng đoán ý nghĩa trong đó và thành quả thu được sau mỗi bước.

Đi được gần trăm bước rồi, Lâm Sáng gần như bái phục sát đất, không thể không nói rằng trình độ phong thủy của ông điên này chắc chắn là cấp đại sư, nhưng nhân phẩm thì thực sự chẳng ra gì, nhặt đồ nhặt tiền thì là chuyện nhỏ, nhưng nhịn không được chính là ông ta bước một bước ra ngoài, mông của đàn bà con gái lại cứ tùy ý để ông ta xoa nắn, hơn nữa còn không có ai để ý đến nữa chứ.

Lâm Sáng nhìn mà bồn chồn khó chịu, những thứ anh học qua được từ ông già là Ma Y Thần Tướng, tầm long điểm huyệt lại tương đối ít, nhưng bây giờ thấy được những thứ đạt được trong những bước đi của ông lão điên, Lâm Sáng lại động lòng tham rồi.

Đợi về núi chắc chắn phải bắt lão già đáng chết kia dạy mình mấy thứ về thuật phong thủy mới được. Lâm Sáng thầm nghĩ.

Cơn mưa trên bầu trời cuối cùng cũng dần ngớt, Lâm Sáng vẫn chưa có ai đến đón mình, thở dài một tiếng, tặng một cái liếc mắt đưa tình không mất tiền cho bà chủ quán xong, anh nhấc hành lý lên định một mình quay về Mao Sơn.

Đúng lúc đó, ông lão điên ở sân ga tàu lại vội vàng chạy về phía Lâm Sáng, cuối cùng dứt khoát sải bước chân, giống như nhìn thấy vàng mà chạy như điên đến chỗ anh.

Không đợi Lâm Sáng kịp phản ứng lại, ông lão điên đã dang tay chộp ôm lấy đùi Lâm Sáng, gào khóc nức nở.

Lâm Sáng thà chết không chịu lên tiếng, cũng không chịu mở miệng, cứ thế giằng co suốt mười mấy phút đồng hồ, cho đến lúc bà chủ quán, người chỉ đứng ngoài quan sát cũng bị tiếng gào khóc thảm thiết Kinh Thiên động địa kia làm cho phát bực, ông lão điên rốt cuộc cũng không nhịn nổi nữa, khuôn mặt đẫm nước mắt, khóe miệng kéo lên thành một nụ cười, vừa mở miệng ra đã xúc động bùi ngùi: “Người anh em, cậu quả nhiên không đơn giản chút nào!”

“Như thế nào?” Lâm Sáng như suy nghĩ điều gì đó nhìn vào ông lão điên vẫn đang ôm lấy đùi mình, cười khẽ. Biểu cảm trên khuôn mặt Lâm Sáng bây giờ có thể giành được giải nam diễn viên xuất sắc, gương mặt mang theo nét chất phác và niềm vui thầm trong lòng đặc trưng của một thanh niên nông thôn giản dị. Anh sớm đã lăn lộn trong giang hồ nhiều năm, anh không tin mình không trị được một tên lừa đảo giang hồ, cho dù tên đó có là một tên lừa đảo có bản lĩnh đi chăng nữa.

“Tôi tầm long điểm huyệt suốt một đoạn đường, không ít người đều cho rằng tôi bị điên, chỉ có người anh em đây vừa nhìn theo tư thế bước đi của tôi, vừa gật đầu, sợ là đã phát hiện ra bí mật các bước cửu cung bát quái của tôi rồi.”

“Có qua có lại mới toại lòng nhau, tôi tặng cho cậu một chuyện cực kì tốt, Trương Tài Dịch tôi vào Nam ra Bắc tầm long điểm huyệt, những năm qua đã phát hiện ra một vùng đất phong thủy tuyệt vời, theo các nhà phong thủy bọn tôi, nơi này được gọi là Vô Lượng Thọ Huyệt, trái có Thanh Long, phải có Bạch Hổ, lưng tựa núi, mặt hướng sông, mồ mả của tổ tiên được chôn cất ở đây chắc chắn sẽ đảm bảo cho cậu được danh tiếng giàu sang muôn đời, một ngày nào đó trở thành nhà giàu số một cũng không phải là chuyện không thể xảy ra.

Ông lão tự xưng là Trương Tài Dịch nhìn Lâm Sáng trịnh trọng nói, gương mặt đầy nếp nhăn ngang dọc kia trông rất chân thành.

“Ở đâu thế, có thể đưa tôi đi xem không?” Lâm Sáng vẻ mặt thật thà, gật đầu đáp lời.

“Lão Dịch tôi cả đời không có con cái nối dõi, thứ phong thủy bảo địa này tôi không thể hưởng được rồi, chỉ đành chịu đứt từng đoạn ruột trao phú quý này cho người anh em là cậu. Nhưng những người hành nghề phong thủy chúng tôi có một câu châm ngôn, không thể tầm long điểm huyệt miễn phí cho người khác.”

Trương Tài Dịch nghiến răng, giọng tức tối tiếp tục nói: “Tôi không cần cậu trả 299 triệu 998 nghìn, cũng không cần cậu trả 29 triệu 998 nghìn, chỉ cần cậu đưa 2 triệu 998 nghìn là được, tôi sẽ tặng Vô Lượng Thọ Huyệt cho nhà cậu!”

“Bảo huyệt tôn quý này cũng cần tự bản thân cậu phải có đủ phúc lộc mới có phúc hưởng được, tôi nhìn cậu có tướng tai áp sát đầu, chắc chắn phúc lộc phi phàm, đặc biệt là dáng lông mày rất không tầm thường, đây chính là tướng tử vi hiếm thấy…”

“Mặc dù cậu không phải là loại tử vi đẩu số như mấy lão già xem ở Trung Hải, nhưng vận mệnh cuộc đời tuyệt đối vượt xa người thường, nói đến đây thôi, người anh em cậu đừng do dự nữa, đây là chuyện phúc lộc cả đời đấy. Chỉ cần cậu đưa 2 triệu 998 nghìn là được, tìm khắp thiên hạ, ở đâu có chuyện tốt như thế này nữa!” Trương Tài Dịch nhìn Lâm Sáng, ông ta gật đầu lia lịa, mặt mày hớn hở nói.

Lâm Sáng cố nén ý cười trong lòng, tiếp tục duy trì bộ dạng lắng nghe.

Trương Tài Dịch trông dáng điệu Lâm Sáng như thế, liền hạ thấp giọng, tiếp tục nói một cách bí ẩn: “Người anh em, tôi giảm cho cậu một số tiền lớn như vậy, thực ra là vì thấy xương cốt của cậu vô cùng kỳ lạ, sử dụng cốt pháp Huyền Môn của tôi để xem thì cậu chính là người mang tướng rồng hiếm có.”

“Lão Dịch tôi đây mặc dù vì tiết lộ quá nhiều thiên cơ dẫn đến thọ nguyên không dài, nhưng vẫn muốn có một ngày có thể hưởng sự tôn quý khi làm quốc sư. Người anh em nếu cậu thấy 2 triệu 998 nghìn là không chấp nhận được, vậy chúng ta lấy một con số tốt hơn đi, 1 triệu 998 nghìn cũng được chứ.”

Người đó nói đến đây thì sắc mặt hơi đỏ lên, nhưng tiếc là da mặt quá đen, nhìn trông như quả cà tím vậy.

Lâm Sáng nghe đến đây thì vội vã lục tìm túi của mình, làm ra bộ như đang muốn lấy tiền ra đổi lấy vị trí long huyệt này, anh vừa lần mò vừa nói: “Lúc tôi đến Kim Đàn, sư phụ có nói với tôi, lần này tôi ra ngoài chắc chắn sẽ gặp được quý nhân, xem ra ông chính là quý nhân của tôi rồi, có điều 1 triệu 998 nghìn đúng là đắt quá, trên người tôi không có nhiều tiền, chỉ có thể đưa cho ông chút thành ý này thôi, mong ông đừng chê ít.”

Trương Tài Dịch mắt sáng lên, toàn thân run rẩy, biểu cảm trên mặt có thể gọi là kích động.

Cuối cùng Lâm Sáng đỡ ông lão dậy, sau đó tìm khắp túi trên túi dưới một lượt, lấy ra một đồng xu hai nghìn, kính cẩn lễ phép đưa cho Trương Tài Dịch đang hết sức kinh ngạc, nói: “Sư huynh, trên người sư đệ chỉ còn chút tiền lẻ này thôi, thật có lỗi với sư huynh quá.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.