Thầy Xem Bói Phong Lưu

Chương 16




CHƯƠNG 16: CỤC CẢNH SÁT

Mặc dù bên ngoài đều mơ hồ gọi những người này là thế hệ đỏ thứ ba nhưng gia thế của từng người cũng cần chú ý. Ở Tứ Cửu Thành này, nơi mà đám công tử bột hèn như cún, không thiếu những người nhìn thấy người chức cao hơn thì khom lưng uốn gối, cũng không thiếu người như như Lưu Kim Thiên, ai gặp cũng phải nể mặt.

Ông cụ nhà Trần Bắc Hoàng cũng đã từng bò qua núi tuyết, băng qua đồng cỏ, bơi qua Trường Giang, vượt qua Lục Giang, từng thấy đạn pháo bắn vào người chiến hữu bên cạnh, là lão cách mạng từng nhai dây lưng trên đường chinh chiến, sau khi chịu đựng qua mười năm đại nạn, ông cụ nhà họ Trần cũng là một trong những người được trọng dụng nhất đương thời, mà nay mặc dù cũng đã lui khỏi tuyến hai giống ông cụ nhà họ Lưu, nhưng tinh thần hừng hực khí thế đó vẫn rất nồng đậm và rực rỡ.

Mặc dù nói nhà cách mạng không so đo được mất cá nhân, nhưng con cháu nhà cách mạng vẫn là con người, mà đã là người thì không thể thiếu nhân tình tốt xấu, thị phi biến cố. Thế hệ trước của hai nhà mặc dù quan hệ cũng không tính là tốt lắm nhưng cũng không hề qua loa, nhưng Lưu Kim Thiên và Trần Bắc Hoàng nhìn nhau thế nào cũng thấy ngứa mắt, không dám xung đột lớn nhưng mâu thuẫn nhỏ thì không ngừng diễn ra.

Con cháu xung đột với nhau, trưởng bối trong nhà đương nhiên cũng mở một con mắt nhắm một con mắt, nếu đã sinh con trai thì phải đấu như gà trống mới được. Nếu như ngày nào cũng như đàn bà thì các trưởng bối trong nhà nhìn không thấy thuận mắt, hơn nữa có cạnh tranh thì mới có thể nâng cao bản thân, đấu một trận cũng không phải là chuyện xấu. Cho nên Lưu Kim Thiên và Trần Bắc Hoàng cứ so đấu như thế hết lần này đến lần khác.

Người trong Tứ Cửu Thành cũng nhìn ra được, ông cụ nhà họ Lưu vẫn khoẻ mạnh, hơn nữa con cháu người thì nắm thực quyền trong quân đội, hoặc là kinh doanh trong ngành vàng bạc; mà ông cụ nhà họ Trần thì lại đang treo nửa cái mạng trên giường bệnh, hơn nữa thế hệ sau trong gia tộc cũng không có người xuất sắc. Cho nên từ lúc mới bắt đầu, Lưu Kim Thiên đã áp chế Trần Bắc Hoàng rồi.

Nhưng càng về sau, không biết nhà họ Trần hoạt động thế nào, lại có thể khiến Trần Bắc Hoàng nắm được thực quyền trong Bộ Công an, hơn nữa Trần Bắc Hoàng cũng không chịu thua kém, dĩ nhiên lập được rất nhiều thành tích, gần đây liên tục được điều động, nhưng Lưu Kim Thiên vẫn nhàn rỗi ở nhà, hai người so sánh với nhau có thể thấy khoảng cách rất xa.

Có người trẻ tuổi nào mà không nóng nảy, không sĩ diện, sau khi Trần Bắc Hoàng lên chức, muốn tìm lại cuộc chiến lúc trước nhưng Lưu Kim Thiên vì lén trộm xe của người lớn đi nên đã bị cấm túc, Trần Bắc Hoàng mãi vẫn chưa tìm được cơ hội, mà nay cuối cùng cũng trông thấy Lưu Kim Thiên, làm sao có thể không khiêu khích vài câu.

“Kim Thiên à, tôi không muốn nói cậu đâu, cậu cũng là người hơn hai mươi tuổi rồi, bình thường không làm việc đàng hoàng chưa tính, nhưng hôm nay cậu cũng không nhìn xem đây là chỗ nào, cũng không thu dọn mấy tên quê mùa bên cạnh cậu một chút, anh đây không nhịn được mới phải nói với cậu đấy.”

Trần Bắc Hoàng coi như có chút nghiên cứu về quần áo ăn mặc, nhìn lướt qua trang phục trên người Lâm Sáng thì biết rõ cùng lắm chỉ đáng triệu bạc, trong lòng có chút xem thường, không nhịn được mở miệng châm chọc.

Anh ta vừa dứt lời thì đám người vây xem cười vang một hồi. Lời nói này của Trần Bắc Hoàng rất xảo khéo léo, trong lời nói không có từ ngữ gì quá khích mà cực kỳ uyển chuyển, nghe giọng điệu như trưởng bối đang răn dạy vãn bối, hơn nữa chẳng những chọc đến Lâm Sáng còn chọc sang cả Lưu Kinh Luân.

Con mẹ nó, Lưu Kim Thiên nghe được mấy lời này thì trong lòng cũng không thoải mái. Anh ta chẳng phải đã nhận một chức nhỏ trong Bộ Công an rồi sao, so thế hệ trước không bằng, cho dù có hoạt động thì thằng này cũng cảm ơn nhiều, con mẹ nó còn kiêu ngạo gì trước mặt ông đây. Nhất là còn kiêu ngạo đúng lúc ông đây dẫn em trai ra ngoài chơi, như thế không phải là cố ý đánh vào mặt mũi của ông đây à.

“Lâm Sáng, đừng nghe người khác nói vớ vẩn. Ngày hôm nay chơi cho vui, muốn gì thì cứ gọi, anh trả cho cậu.” Nếu đã dẫn Lâm Sáng ra ngoài chơi, Lưu Kim Thiên cũng không muốn sinh sự, thản nhiên nói.

Thật tình không biết lúc này trong lòng Lâm Sáng thật ra hiện lên chút hứng thú, trước kia nghe người ta nói, trong hội này so bì quần áo, so đấu xe, hoặc là đối đầu với nhau, Lâm Sáng từ lâu đã muốn kiến thức một phen, hơn nữa Lâm Sáng vốn cũng không phải là người hiền lành, sao có thể bằng lòng bỏ qua như thế.

“Anh họ yên tâm, em không chấp nhặt với chó điên. Chó điên sủa, chẳng nhẽ em lại đi cắn lại sao, nếu thế thì em có khác gì thứ súc sinh lông lá đó chứ.”

Trần Bắc Hoàng sửng sốt, con mẹ nó thế này là có chuyện gì. Nếu như Lưu Kim Thiên không có ông nội và bố giỏi như thế thì nói trắng ra chính là một tên vô công rồi nghề, dựa vào đâu mà huênh hoang như thế. Quan trọng nhất là cái tên đi bên cạnh này dựa vào đâu mà dám nói chuyện với anh ta bằng giọng điệu này, hơn nữa còn so sánh Trần Bắc Hoàng anh ta với súc sinh lông lá.

“Mày… Chúng mày…” Trần Bắc Hoàng run run tay chỉ vào mặt Lâm Sáng, nghẹn ngào. Bây giờ anh ta đường làm quan rộng mở, sao có thể để một thằng nhóc nghèo đột nhiên xuất hiện khinh bỉ một phen trước mắt bao người chứ, điều này làm cho Trần Bắc Hoàng giận đến không kềm được. Sắc mặt chuyển từ đỏ sang trắng, từ trắng đến xanh, mặc dù trưởng bối trong nhà nhắc nhở nhiều lần rằng phải bồi dưỡng phẩm chất, kiềm chế tức giận, nhưng lúc này anh ta nào còn có thể khống chế được.

“Nói thô tục như thế, đúng là không có chút giáo dục nào, đồ mẹ sinh ra nhưng không có ba dạy dỗ, từ nhỏ ba mày không dạy làm người phải như thế nào à!” Trần Bắc Hoàng nhìn Lâm Sáng, lạnh lùng mắng.

Lâm Sáng đột nhiên ngẩng đầu, mấy cọng tóc bạc ngạo nghễ dựng thẳng lên, đôi mắt vốn dĩ không tập trung, bỗng nhiên tràn đầy thần quang, nhìn chòng chọc vào Trần Bắc Hoàng: “Mày nói cái gì?”

Nếu như mắng Lâm Sáng cái khác thì anh chỉ nói lại vài câu là qua. Nhưng nói Lâm Sáng có mẹ sinh ra không có ba dạy dỗ thì đã động đến vảy ngược của Lâm Sáng, ba anh mất sớm, anh không cho phép bất cứ ai vũ nhục, đây là điều mà Lâm Sáng không thể nào nhịn được.

“Có mẹ sinh ra không có ba dạy dỗ, thế nào?” Sắc mặt Trần Bắc Hoàng vẫn lạnh lùng như trước, khóe miệng tràn đầy khinh thường. Trong mắt anh ta, Lâm Sáng mặc loại trang phục này, chẳng qua chỉ là một đứa dân đen, tình cờ có cơ hội làm quen với Lưu Kim Thiên mà thôi, cho nên mới được đến chỗ này. Muốn đấu với Trần Bắc Hoàng anh thì anh sẽ thắng dễ hơn cả bóp chết một con kiến.

“Xin lỗi em họ tao ngay!” Lưu Kim Thiên nhìn thấy biểu cảm của Lâm Sáng không đúng, trong lòng âm thầm kêu khổ, vừa chửi bới thằng Trần Bắc Hoàng này, sao cứ chọc vào vảy ngược của em họ mình, hơn nữa nghe cách ăn nói của ông em này thì hẳn là người lăn lộn trên giang hồ, cũng không phải là hiền lành gì, ngộ nhỡ chuyện này làm lớn lên, người lớn không biết phải giải quyết thế nào mới tốt.

“Xin lỗi? Lưu Kim Thiên, mày cho rằng mày là cái gì, đáng để tao xin lỗi nó?” Trần Bắc Hoàng lạnh lùng tiếp tục mắng: “Dám mắng ông đây là súc sinh, ngay cả có là ông nội thì ông đây cũng chửi, người như vậy, không phải thằng có mẹ sinh mà không có ba dạy thì là gì!”

Trần Bắc Hoàng vừa dứt lời, Lưu Kinh Luân vốn bình thường chất phác, đứng cạnh như quần chúng bình thường, bỗng nhiên cầm bình rượu bên cạnh lên, ném mạnh xuống đất, không còn dáng vẻ hiền hòa vừa rồi, hùng hổ nói: “Ông đây không phát uy, các người thật đúng là mẹ nó coi ông đây là Hello Kitty à, mày dám động vào một sợi lông của em họ tao xem, hôm nay ông đây dù trả bất cứ giá nào cũng liều mạng với mày!”

Nghe thấy mấy lời này của Lưu Kinh Luân, không chỉ Trần Bắc Hoàng bên cạnh ngây ngẩn cả người, ngay cả Lâm Sáng cũng ngẩn ra. Từ ngoài nhìn vào, nhìn thế nào cũng thấy Lưu Kinh Luân không giống loại người có tính tình thế này, nhưng không ngờ lại nóng nảy như vậy.

Lưu Kim Thiên ở bên cạnh cười khổ không thôi, anh ta quá rõ ràng tính tình của em trai mình rồi, thằng nhóc này nhìn qua ngơ ngác hiền lành, nhưng từ trước cho tới nay đều không phải là đèn cạn dầu, khi còn bé từng nhiều lần đánh nhau với người khác rồi để cho mình xử lý.

“ĐCM, mày nhìn thử xem mấy người ông đây là ai? Chỉ là vào cơ quan nhà nước làm công chức thôi à, còn đắc ý như thế, mấy ngày nay không gặp, tao thấy mày thật sự quên mất Mã vương gia có mấy con mắt rồi!”

Lưu Kim Thiên bị Lưu Kinh Luân làm phiền như thế một hồi, chút băn khoăn trong lòng cũng quăng đi mất. Lần này cho dù không đánh thắng Trần Bắc Hoàng này, nhưng được đánh một trận để trút hết giận ngược lại cũng không tệ. Hơn nữa, anh ta làm thế cũng xem như là giúp em họ ra mặt, vậy người lớn cũng không thể nói cái gì, huống chi còn có ông em này ở đây gánh trách nhiệm.

Người có thể tới club này chơi đùa, có ai mà không có chút bối cảnh, nghe được động tĩnh bên này thì đều kéo đến vây xem.

Lưu Kim Thiên là người cầm đầu giới ăn chơi ở Tứ Cửu Thành này, có không ít cậu ấm cũng đều đi theo anh ta, nhìn thấy bên Lưu Kim Thiên xảy ra chuyện, toàn bộ vây quanh. Mà danh tiếng gần đây của Trần Bắc Hoàng đang thịnh, thậm chí nghe đồn có nhân vật cấp cao có phần coi trọng anh ta, bên cạnh cũng có nhiều người ủng hộ.

Về số người thì hai bên đều tương đương, Lưu Kim Thiên thấy hai bên thế này, xem tình hình này thì không đánh nhau nổi, trong lòng vừa mới thở phào nhẹ nhõm, Lâm Sáng nhìn Trần Bắc Hoàng, lại nói một câu: “Thứ có mẹ sinh ra không có ba dạy dỗ như tao hôm nay sẽ giúp ba mày dạy cho mày biết phải làm người như thế nào!”

Lưu Kim Thiên vừa nghe liền biết, hôm nay không nói chuyện được rồi. Quả nhiên, vừa dứt lời, không biết từ lúc nào trong tay Lâm Sáng lại có thêm một chai rượu vang, sải bước đi lên, không chút ngần ngại, đập choang một cái vào đầu Trần Bắc Hoàng.

Màu đỏ của rượu vang hoà với màu đỏ của máu, chiếc áo thun vốn trắng như tuyết trên người Trần Bắc Hoàng lập tức nhuộm một mảng đỏ tươi, trên đầu thậm chí còn găm vài miếng thủy tinh vỡ.

Hai nhóm người nhất thời ngây ngẩn cả người, mắt mở trừng trừng nhìn Lâm Sáng như thấy Ma thần, trong giới cậu ấm Tứ Cửu Thành, mặc dù cũng thường có chuyện đánh nhau, nhưng tất cả đều biết mạng người quý giá, cùng lắm cũng chỉ lôi công danh quyền lực của người lớn trong nhà ra, hoặc là so đo tiền đồ với nhau, ai không bằng thì phải chịu thiệt mà thôi, dám ra tay thấy máu như vậy, thật đúng là lần đầu tiên.

“Được, coi như mày can đảm, tao ngược lại muốn xem thử rốt cuộc mày ngang ngược đến mức nào!” Trần Bắc Hoàng giận quá hoá cười, nhe răng trợn mắt chịu đựng đau đớn, móc điện thoại di động trong túi ra, sau khi gọi mấy cuộc điện thoại, lạnh lùng nói: “Lập tức phái JC đến club Kinh Kỳ, để bọn họ dạy dỗ thằng khốn này! Chuyện gì à, ông đây bị người ta đánh rồi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.