Thầy Xem Bói Phong Lưu

Chương 14




CHƯƠNG 14: TỚI THÀNH PHỐ B

Cuộc sống ở nhà trôi qua rất yên bình, nhưng Lâm Sáng lại cảm thấy khoan khoái hơn bao giờ hết, lăn lộn trong giang hồ một thời gian dài, trong lòng ít nhiều sẽ khát vọng về một cuộc sống yên bình, mà khát vọng này gần như có thể nói là xa vời. Cuối cùng giờ anh cũng có cơ hội hưởng thụ cuộc sống như thế, nên Lâm Sáng cực kỳ quý trọng.

Mấy ngày ở nhà, bất luận làm chuyện gì, Lâm Sáng cũng sẽ làm cùng mẹ, cho dù là mua đồ ăn trên đường phố, hay ra ngoài tản bộ vào buổi tối, hai mẹ con như hình với bóng. Những chuyện này quá xa lạ với Lâm Sáng, nên anh thật sự chưa quen lắm.

Điện thoại từ thành phố B liên tục gọi đến thúc giục, Lâm Sáng hết cách, đành phải mua vé máy bay đến thành phố B.

“Mẹ, hay là chúng ta cùng đi đi, cho dù ông ngoại không muốn gặp mẹ, thì xem như mẹ con chúng ta đi du lịch là được.” Trước khi đi, Lâm Sáng vẫn muốn cùng mẹ tới thành phố B, nhưng với kiên trì của mẹ, mọi cố gắng của anh đều trở nên công cốc.

Sau mấy tiếng đau khổ trên máy bay, lúc tới thành phố B đã bảy tám giờ tối rồi, máy bay ồn ào đáp xuống từ từ ngừng lại.

Máy bay tới thành phố B, Lâm Sáng vừa xuống máy bay, đã thấy một luồng không khí khô hanh tràn vào lục phủ ngũ tạng của mình, nó không phải thời tiết nóng ẩm mà anh quen thuộc của phương Nam, thay vào đó là nhiệt độ khô hanh không hề mang theo chút hơi ẩm nào.

Anh ra khỏi lối ra, đang định gọi cho dì út, thì thấy một chàng trai đang giơ tấm bảng viết tên mình. Hai người vừa gặp mặt nhau đã sửng sốt, đều có một cảm giác quen thuộc khi nhìn thấy đối phương, giống như đã gặp nhau ở đâu đó. Nhưng nghĩ kỹ lại thì thấy chuyện này không hề có khả năng, môi trường sống trước đây của hai người cách xa nhau một trời một vực, không thể có cơ hội gặp nhau được.

“Chào, anh không cần đoán cũng biết, em chắc chắn là Lâm Sáng.” Chàng trai giơ bảng vừa thấy Lâm Sáng liền không dám tin xoa mặt mình, ngạc nhiên nói.

“Anh là anh họ hay em họ thế…”

Nhìn Lưu Kim Thiên cũng có vẻ là người hoạt bát, không hề có cảm giác xa lạ khi gặp mặt Lâm Sáng lần đầu, anh ta nói: “Anh là anh họ em, tên là Lưu Kim Thiên. Hôm nay gặp được em, cuối cùng anh cũng hiểu rõ, vì sao mọi người trong nhà đều nói anh giống cô cả rồi.”

“Đi thôi, mọi người trong nhà đều ngóng trông em đó. Đợi lát nữa họ thẩm tra xong rồi, anh sẽ dẫn em tới một chỗ rất vui ở Tứ Cửu Thành.” Lưu Kim Thiên cười hì hì rồi tiện tay nhận lấy balo trên vai Lâm Sáng. Hôm nay anh đã tới đây chờ đợi từ lúc Lâm Sáng bắt đầu lên máy bay, nếu không phải sân bay có khu vip, chỉ sợ thằng nhóc này thật sự tuyệt vọng rồi.

“Chậc chậc, biển số này… anh lén chạy chiếc xe này tới đây đúng không?” Lâm Sáng nhìn thoáng qua biển số xe Audi A8L với chữ Yến V đứng trước và mấy số 0 phía sau trong bãi đậu xe kia, khẽ cười nói.

Lưu Kim Thiên bật ngón cái với Lâm Sáng, vừa vươn tay mở cửa xe vừa nói: “Chẳng phải là vì tới đây đón em họ à, lái mấy chiếc kia nhìn kiểu gì cũng hạ giá lắm, nên sáng nay lúc anh ra ngoài, đã tiện tay lái xe của ông cụ đi.”

Lâm Sáng bật cười ngạc nhiên, xem ra Lưu Kim Thiên cũng là người không thích ở yên trong nhà. Tương tự từ chỗ của mẹ Lâm Sáng biết được tính cách ông cụ rất xấu nhưng vẫn có thể lái xe ông cụ ra ngoài, điều này chứng tỏ Lưu Kim Thiên có vị trí rất quan trọng trong lòng ông cụ.

“Trong nhà, giờ ba anh, Lưu Quân Vũ là chủ gia đình, chú anh cũng là cậu em Lưu Quân Văn, là người dễ nói chuyện nhất, nếu em muốn kinh doanh thì tìm chú ấy, chú ấy sẽ nhanh chóng giới thiệu em với những người có uy tín. Tất nhiên người có tiền nhất là cô út Lưu Thảo Du rồi, cô ấy đứng thứ năm trong bảng xếp hạng nữ doanh nhân giàu có của Forbes…”

Trong lúc hai người nói chuyện phiếm, chiếc xe từ từ chạy vào nội thành, biển số có chữ Yến V đứng trước quả nhiên chạy rất thoải mái trong tình trạng giao thông dày đặt của nội thành thành phố B. Khoảng một tiếng sau, chiếc xe chạy tới trước cổng một đại viện quân khu, sau khi hai lính canh gác kiểm tra kỹ lưỡng giấy chứng minh của Lưu Kim Thiên thì nghiêm lễ chào anh rồi cho hai người vào đại viện.

“Những người sống ở đây đều là người đứng đầu Bộ Tổng tham mưu, còn có mấy ông cụ trong quân Vạn Tuế nghỉ hưu nữa, có thể nói là một Trung Nam Hải cỡ nhỏ trong quân đội, nên kiểm tra rất tỉ mỉ, mỗi lần tới nhà ông cụ, anh đều phiền muốn chết.”

Trong đại viện là từng căn biệt thự nằm riêng lẻ, nhưng vì xây dựng theo kiểu quân đội, nên các đường nét trông rất thô, nhưng lại có cây xanh rợp bóng, hoa thơm chim hót, môi trường khá yên tĩnh.

Lưu Kim Thiên dừng xe trước một căn nhà nhỏ, rồi xách hành lý, dẫn Lâm Sáng đi vào đó.

Đèn trong phòng khách rất sáng, Lưu Quân Vũ gần 50 tuổi đang ngồi chính giữa sofa, còn Lưu Quân Văn khoảng 40 tuổi thì ngồi bên cạnh, sát bên Lưu Quân Văn là Lưu Thảo Du, có khuôn mặt khá giống Lưu Huệ Vân, nhưng ăn mặc sang trọng quý phái hơn. Thấy Lâm Sáng đi vào, ngoại trừ Lưu Quân Vũ, vẻ mặt hai người còn lại đều ngập tràn sự kích động.

Vì Lưu Quân Vũ ngồi im, nên Lưu Quân Văn và Lưu Thảo Du cũng không dám nói, Lâm Sáng có thể nhìn ra thông qua chi tiết nhỏ ấy, quả nhiên đúng như Lưu Kim Thiên nói, Lưu Quân Vũ là chủ trong gia đình, ông im lặng một lúc lâu, rồi mới lẩm bẩm: “Đứa nhỏ này thật giống chị cả…”

Lưu Quân Vũ phá vỡ sự im lặng, lúc này Lưu Quân Văn và Lưu Thảo Du ngồi cạnh ông mới nở nụ cười. Lưu Kim Thiên thấy ba mình hơi bất lịch sự nên vội hỏi: “Ba, ba xem em họ đi một khoảng đường xa như thế để tới đây, ba không định để em ấy ngồi xuống nghỉ ngơi một lát à?”

“Ngồi đi, cháu mau ngồi xuống đi.” Trên người Lưu Quân Vũ đâu còn dáng vẻ cứng rắn của quân nhân nữa, trong ánh mắt và lời nói của ông đong đầy sự cưng chiều với con cháu.

“Lần này Kim Thiên hoàn thành nhiệm vụ rất tốt, cháu tới chỗ cô út đi, cô út cho cháu ít tiền sinh hoạt phí.” Lưu Thảo Du quan sất dáng vẻ Lâm Sáng, càng nhìn càng thấy thân thiết, nên khen ngợi luôn Lưu Kim Thiên.

Lưu Kim Thiên vừa nghe nhận được tiền đã cười toe toét rồi. Lưu Quân Vũ bắt đầu nghiêm mặt, lườm Lưu Thảo Du đang ngồi bên cạnh, lạnh lùng nói: “Em không được phép cho tiền nó, thằng bé này đã bị các em chiều hư rồi, lần này nó dám lái xe ông cụ ra ngoài, nếu lúc đó để ông cụ biết được, em đi mà gánh chịu hậu quả đi.”

Giọng nói Lưu Quân Vũ không lớn, nhưng tràn đầy uy nghiêm chỉ có ở người có địa vị cao, Lưu Kim Thiên đau khổ nhìn cô út, khi thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của Lưu Thảo Du, anh đành phải thành thật ngồi xuống, cung kính nghe ba dạy dỗ.

“Lâm Sáng, giờ cháu đang làm công việc gì? Mẹ cháu không nói cho chúng ta biết, cháu đã lớn thế này rồi, cũng trách mấy người chúng ta không dám quan tâm nhà cháu nhiều hơn, giờ cháu đã tới đây rồi, có việc gì khó khăn cứ nói với cậu và dì út.” Lưu Quân Vũ nhìn quần áo trên người Lâm Sáng, ông có thể cảm nhận được, mấy năm nay hai mẹ con Lưu Huệ Vân sống khá vất vả, nên dứt khoát nói thẳng là mình sẽ giúp Lâm Sáng.

Lâm Sáng ngoan ngoãn đáp: “Cháu vẫn chưa đi làm, cháu còn muốn ra ngoài thăm thú để mở mang kiến thức ạ.”

Mặc dù lời nói rất kính cẩn, nhưng Lâm Sáng vẫn không gọi ra cậu, dù gì nhiều năm nay, anh đã quen với cuộc sống cùng lão đạo sĩ và mẹ, ba người nương tựa lẫn nhau, giờ đột ngột bảo anh gọi một người xa lạ là cậu, trong lòng anh vẫn hơi vướng mắc.

“Không tệ, người trẻ tuổi phải dám nghĩ dám làm, giỏi hơn thằng anh họ vô dụng của cháu rồi. Lát nữa, cậu sẽ bảo dì ấy cho cháu ít tiền, mấy ngày này cháu cứ ở thành phố B chơi vui vẻ, ở lâu một chút.”

Lưu Kim Thiên nghe vậy thì choáng váng, anh ta định ra ngoài dạo một vòng thăm thú nên hỏi xin cô út chút tiền thì là đồ vô dụng; còn Lâm Sáng nói muốn ra ngoài dạo chơi thì lại bảo cô út cho tiền và được khen là người trẻ dám nghĩ dám làm, là người trẻ tuổi mạnh dạn đi đầu, ai cũng có ưu và nhược điểm riêng, đối xử với người như vậy cũng quá thiên vị rồi đó.

“Lâm Sáng, chị cả vẫn khỏe chứ?” Lưu Thảo Du hơi căng thẳng nhìn Lâm Sáng hỏi. Lúc trước khi bị điều tới nông thôn, bà nhỏ tuổi nhất, Lưu Huệ Vân cũng là người chăm sóc bà nhất, giờ bỗng gặp mặt cháu trai mình, nghĩ tới chị cả, trong lòng Lưu Thảo Du vô cùng đau khổ.

Lâm Sáng khẽ đáp lại: “Mẹ cháu rất khỏe, chỉ là làm lụng vất vả quen rồi, nên khuyên thế nào cũng không được.”

“Mặc dù ông cụ không nói, nhưng mấy người chúng ta đều hiểu rõ, trong các anh em chúng ta, chị cả có tính khí giống ông cụ nhất, một khi hai người tranh cãi, sẽ không ai chịu nhường ai, nếu có người chịu nhường trước thì có lẽ nhà chúng ta đã sớm đoàn tụ rồi.” Lưu Quân Văn thở dài.

Lưu Quân Vũ im lặng một lúc rồi nói: “Lâm Sáng, lần này cháu tới đây thật ra ông cụ vẫn chưa biết. Sức khỏe của ông cụ không tốt, mấy vết thương cũ của thời chinh chiến lúc trẻ còn sót lại lại bắt đầu tái phát khi lớn tuổi nên giờ phần lớn thời gian đều nằm trên giường bệnh. Chúng ta cũng muốn chị cả sớm quay về, để gặp mặt ông cụ, như vậy sẽ không để lại nuối tiếc trong lòng hai người.”

“Đừng trách chúng ta lừa cháu đến đây, chúng ta cũng thật sự hết cách rồi…” Vẻ mặt Lưu Thảo Du hơi ảm đạm.

Cục diện giữa chị cả và ông cụ, là điều bọn họ không muốn nhìn thấy nhất. Mấy năm nay, không phải bọn họ không nghĩ tới việc giúp đỡ chị cả một tay, nhưng do áp lực từ ông cụ và sự kiên trì của chị cả, bọn họ cũng hết cách để hòa giải rồi, thấy sức khỏe ông cụ ngày càng suy yếu, vì không còn cách nào khác, bọn họ mới đưa ra hạ sách này, mặc dù chị cả không tới thành phố B, nhưng Lâm Sáng tới đây cũng là một tia hy vọng rồi.

Lời nói của Lưu Quang Vũ quả nhiên đã chứng minh suy đoán của Lưu Huệ Vân. Có thể thấy, mẹ rất hiểu tính khí của ông cụ, hai người này đều là người cực kỳ hiếu thắng, sao có thể cúi đầu chịu thua trước chứ.

Lâm Sáng không biết, rốt cuộc trong lòng ông cụ đang nghĩ gì nhưng thực tế chuyện mẹ anh luôn lau mắt khóc thầm mỗi dịp Tết đến đã nói cho anh biết, bà vẫn nhớ căn nhà này.

Kỳ thực nói trắng ra thì không ai sai cả. Lâm Sáng học thuật xem tướng, nên nghiên cứu về số mệnh thấu đáo hơn người bình thường, đồng thời anh cũng tin vào số mệnh hơn người bình thường. Những sự mập mờ trong chuyện này đã được làm sáng tỏ từ lâu, ai đúng ai sai đã sớm bị thời gian xóa mờ, giờ chỉ còn sót lại một hơi thở mắc nghẹn trong tim mà thôi.

Hơn nữa giờ sức khỏe ông cụ không tốt, chắc chắn mẹ anh cũng nóng lòng muốn gặp mặt ông cụ, nay anh đã trưởng thành rồi, phải có trách nhiệm và nghĩa vụ hàn gắn mâu thuẫn, để hai người gặp lại đối phương.

“Cậu, dì út, hai người yên tâm, cháu sẽ cố gắng sớm đưa mẹ cháu tới thành phố B…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.