Thầy Xem Bói Phong Lưu

Chương 13




CHƯƠNG 13: THẾ HỆ ĐỎ THỨ BA

Lâm Sáng nghe thấy chuông điện thoại, nhấc lên áp vào tai, đầu bên kia thấy cuộc gọi đã được kết nối thì cất giọng thành phố B chuẩn lên: “Xin hỏi, đây có phải số điện thoại nhà Lưu Huệ Vân không?”

“Đúng vậy, có chuyện gì ạ?”

Dứt lời, Lâm Sáng cảm nhận rất rõ, giọng nói của người ở đầu bên kia trở nên dồn dập, còn có tiếng mấy người đang nói “Chị cả có con trai rồi” vang lên trong điện thoại nữa.

“Dì là em gái của chị Lưu Huệ Vân, làm phiền cháu nói mẹ cháu nghe máy được không?”

“Mẹ ơi, điện thoại của mẹ này, người đó nói là mình là dì út.” Lâm Sáng nhìn mẹ mình hơi tò mò, rồi đưa điện thoại cho bà.

Từ nhỏ, Lâm Sáng đã nhận ra, nhà mình luôn sạch sẽ hơn mấy nhà khác, sau này lớn lên, anh càng cảm thấy mẹ anh hoàn toàn khác biệt so với mấy bà nội trợ khác, bà làm việc nghỉ ngơi hợp lý, đối xử nhẹ nhàng khéo léo với người ngoài, còn có tính cách độc lập kiên cường, cho dù mấy năm nay, Lâm Sáng phiêu bạt trên giang hồ đã từng gặp mấy người phụ nữ mạnh mẽ, nhưng khí chất của bọn họ vẫn không bằng mẹ anh.

Anh nhìn mẹ mình nói chuyện nhẹ nhàng với người ở đầu bên kia, lúc thì nở nụ cười, lúc thì chảy nước mắt, Lâm Sáng càng tò mò về thân thế mẹ mình hơn. Điện thoại được gọi tới từ thành phố B, chẳng lẽ mình là ‘Hoàng thân quốc thích’ chính thống sao?

“Con nghe đi, mẹ không muốn nghe.” Mẹ Lưu lạnh nhạt đáp lại một câu, rồi đứng dậy cầm bát đũa về phòng bếp rửa.

Nói chuyện gần một tiếng đồng hồ, cuối cùng Lâm Sáng cũng hiểu rõ những chuyện liên quan đến mẹ mình.

Câu chuyện gần giống với cốt truyện trong các bộ phim máu chó cũ rích, đó là trong thời đại hỗn loạn, một số người có những đóng góp to lớn cho đất nước và nhân dân, nhưng lại bị giẫm đạp xuống đất, điều đến một nơi để cải tạo lao động.

Lúc đó, ông ngoại Lưu Ngọc Thành của Lâm Sáng cũng bị đưa đến một sơn thôn nhỏ ở Dự Nam, để tham gia cải tạo lao động, nên bốn người con của ông cũng theo ông tới vùng núi đó.

Cốt truyện sau đó rất cũ rích, con gái một gia đình hiển hách gặp một thầy bói hành tẩu giang hồ, rồi hai người tìm hiểu và yêu nhau, nhưng bị mọi thành viên trong gia đình phản đối, lúc đó cũng có một đồng đội cũ khác cùng bị điều đi với Lưu Ngọc Thành, tình cảm giữa hai người bọn họ là tình cảm kề vai chiến đấu cả đời.

Trong thời đại hỗn loạn đó, đồng đội cũ của Lưu Ngọc Thành đã giúp đỡ cả nhà họ không ít, nên người lớn hai nhà đã bắt đầu nhắc đến chuyện hôn sự, đúng lúc này, Lưu Huệ Vân bỗng đứng ra nói mình đã có người yêu.

Trong mắt người lớn tuổi, thầy bói trong giang hồ là tầng lớp thấp kém, mặc dù nhà họ Lưu cũng không có thành kiến thế tục như thế, nhưng ông cũng không hy vọng sau này bị người khác chỉ trỏ, hơn nữa con trai đồng đội cũ cũng đổ bệnh nặng không dậy nổi. Lưu Ngọc Thành cực kỳ tức giận, khăng khăng muốn Lưu Huệ Vân rời khỏi ba Lâm Sáng, nhưng từ nhỏ bà đã có tính cách rất bướng bỉnh, mặc kệ ai nói gì cũng chịu chia tay.

Chuyện này càng tranh cãi ầm ĩ hơn, qua thời gian dài, cuối cùng đại nạn cũng kết thúc, tất cả bậc tiền bối ở trại giáo dưỡng dưới núi, đều lấy được cơ hội quay về thành phố B, mà lúc này Lưu Huệ Vân đưa ra lời đề nghị muốn kết hôn với ba Lâm Sáng, rồi mới cùng về thành phố B.

Lưu Ngọc Thành thẹn quá hóa giận, to tiếng tại chỗ, trừ khi chia tay, bằng không cả đời này đừng về thành phố B nữa. Cuối cùng Lưu Huệ Vân vẫn kiên trì ở lại thị trấn Dự Nam này, rồi kết hôn với ba Lâm Sáng, sau đó sinh ra anh.

Sau khi quay về thành phố B, Lưu Ngọc Thành trở thành một trong người lãnh đạo chủ chốt trong quân đội lúc đó, trong mấy năm qua, mặc dù ông đã lui về phía sau, nhưng nhà họ Lưu đã mọc ra các nhánh, cực kỳ hiển hách.

Em trai thứ hai của Lưu Huệ Vân, cũng là cậu hai Lâm Sáng, hiện đang là thiếu tướng Bộ Tổng tham mưu; còn em trai thứ ba của bà cũng là cậu ba Lâm Sáng, hiện đang giữ chức vụ quan trọng trong Ủy ban Cải cách và Phát triển Quốc gia; ngay cả dì út gọi điện tới cũng là một bà chủ thành phố B doanh bất động sản.

Mấy năm qua, mấy anh em bọn họ đã sớm có ý định đón chị cả về nhà, nhưng sợ uy nghiêm của ba nên không dám tự tiện hành động, nhưng cơ thể ông cụ ngày càng suy yếu, cộng thêm sự khuyên giải của mọi người, và nước mắt của bạn đời Lưu Ngọc Thành, cuối cùng ông vẫn gọi điện bảo Lưu Huệ Vân về thành phố B ở cùng gia đình.

Lưu Huệ Vân thấy Lâm Sáng đặt điện thoại xuống, rồi nhìn mình với ánh mắt tò mò, bà im lặng một lúc rồi nhẹ giọng nói: “Bọn họ… vẫn khỏe chứ?”

“Dì ấy nói cơ thể ông ngoại không khỏe, còn mấy người khác vẫn rất tốt, bọn họ rất nhớ mẹ. Mẹ à, mẹ có thể nói cho con biết, rốt cuộc năm đó mẹ và ba đã xảy ra chuyện gì không, con đã lớn thế này rồi, vẫn chưa biết gì về ba cả.” Lâm Sáng vội hỏi.

Lưu Huệ Vân cắn môi, hai mắt ngấn lệ, gần như tự lẩm bẩm, ánh mắt tràn đầy hồi ức và đau thương.

Ba Lâm Sáng tên là Lâm Thanh Nguyên, vốn là một thế gia xem tướng, nhưng mà trong mấy năm loạn lạc kia , đã bị nhóm yêu ma quỷ quái hợp lại, quật ngã xuống đất, còn bị giẫm đạp nữa. Ban đầu, khi Lưu Huệ Vân mới tới Dự Nam, vì không quen với ẩm thực nơi này nên ngã bệnh nặng, lúc đó Lâm Thanh Nguyên được người khác gọi tới chữa bệnh cho bà, nên hai người trẻ tuổi mới biết nhau, cứ thế yêu.

Một bên là phần tử xấu, một bên là yêu ma quỷ quái, nhưng không bên nào có thể ngăn cản tình cảm phát triển của họ. Lâm Thanh Nguyên có thân hình gầy yếu, nhưng sau một ngày làm lụng vất vả, ông vẫn dám leo núi hái hoa, kết thành vòng hoa tặng Lưu Huệ Vân, mỗi tối thường đi bộ mười mấy dặm đường núi để gặp bà.

Cứ như thế, trái tim Lưu Huệ Vân dần dần bị Lâm Thanh Nguyên thu hút, hơn nữa trong thời đại hỗn loạn đó, ngoài tình yêu ra, thì gần như không còn thứ gì có thể mang tới hy vọng sống cho người khác.

Nhưng sự phản đối của gia đình thật sự quá lớn với hai người trẻ tuổi, mặc dù Lưu Huệ Vân không nói cho Lâm Thanh Nguyên biết về sự phản đối trong gia đình mình, nhưng người tỉ mỉ như ông vẫn có thể nhìn ra điều gì trên nét mặt bà, nhất là sau khi sửa án sai, Lưu Ngọc Thành đích thân đến tìm ông chất vấn: Ông có thể cho con gái ông ấy cuộc sống gì? Có tư cách gì mà ngăn cản con gái ông ấy quay về thành phố B?

Lúc đó Lâm Thanh Nguyên mới biết, Lưu Huệ Vân đã chịu đựng bao nhiêu áp lực trong lòng, ban đầu ông ra sức làm lụng, hy vọng có thể cho bà cuộc sống tốt hơn. Cuộc trò chuyện giữa Lưu Ngọc Thành và Lâm Thanh Nguyên khi đó, vẫn bị Lưu Huệ Vân nghe thấy, lại thấy ông làm việc vất vả như thế, cuối cùng bà hoàn toàn cắt đứt với gia đình.

Tính cách Lâm Thanh Nguyên rất mạnh mẽ, nhưng ban đầu ông cũng xem là công tử thế gia, chưa từng làm việc tay chân thế này, hơn nữa sau mấy năm loạn lạc, mọi người vẫn cho rằng, những thứ liên quan đến phong thủy và tướng học đều là mê tín phong kiến, Lâm Thanh Nguyên chỉ có thể ra ngoài làm công như đào than, lắp ráp tàu hỏa, việc nào hễ kiếm được tiền là làm, không cầu gì khác, chỉ muốn cho người phụ nữ một cuộc sống tốt.

Sau khi cải cách mở cửa, nghề phong thủy tướng học lại được coi trọng lần nữa, người đến tìm Lâm Thanh Nguyên cũng bắt đầu nhiều lên, cuối cùng cuộc sống nhà họ Lâm cũng khởi sắc.

Bỗng tới một ngày, sau khi Lâm Thanh Nguyên trở về từ một chuyến đi xa thì nằm liệt giường, ít lâu sau thì nhắm mắt xuôi tay. Lúc đó bác sĩ kiểm tra nói, có lẽ là do lao lực lâu ngày sinh bệnh, trước khi chết, Lâm Thanh Nguyên đã giao Lâm Sáng cho Lý Thiên Nguyên.

Từ đó, Lưu Huệ Vân càng oán hận ba mình hơn, mấy năm trước, nhà họ Lưu đã tới đây tìm bà một lần, khuyên bà về nhà nhưng bị bà từ chối thẳng thừng. Lưu Ngọc Thành cũng không ngờ, câu nói năm đó của mình lại có sức ảnh hưởng nặng nề với con rể như thế, chỉ nghĩ chuyện này là do con gái ông giận dỗi, rồi các loại hiểu lầm chồng chất , hai người lại cãi nhau một trận, càng khó mà ngồi cùng nhau trò chuyện.

Nhưng mười năm qua, Lâm Sáng cũng dần trưởng thành, hơn nữa người khác cũng nói cho bà biết, cơ thể Lưu Ngọc Thành ngày càng kém, nỗi hận ba trong lòng Lưu Huệ Vân cũng dần tiêu tan, đồng thời càng nhớ nhung người nhà hơn.

“Mẹ, chuyện đã trôi qua mấy năm rồi, giờ sức khỏe ông ngoại lại không tốt, dì út bảo chúng ta tới đó đoàn tụ gia đình cũng rất tốt ạ.” Lâm Sáng thấy mắt mẹ mình thoáng qua tia đau buồn, nhớ nhung người nhà, thì không khỏi an ủi.

Lâm Sáng vừa dứt lời, mắt Lưu Huệ Vân đã sáng lên, rồi trở nên ảm đạm, lắc đầu cười miễn cưỡng: “Mẹ hiểu rõ tính khí ông ngoại con nhất, cũng giống ông ấy nhất. Hơn nữa ông ấy đã lãnh đạo quân đội nhiều năm như thế, trước giờ đều nói một không hai, cho dù mẹ quay về, ông ấy cũng không muốn gặp mẹ.”

Lâm Sáng nghe vậy thì không biết phải nói gì, mẹ anh nói cũng có lý, dù gì người gọi điện cũng là dì út, nếu quay về ông ngoại vẫn tức giận không muốn gặp mẹ, vậy thì không về sẽ tốt hơn.

“Lâm Sáng, nếu không thì con tới thành phố B đi. Đúng lúc để cậu và dì út con giúp con xem xét công việc một chút, tiện thể thăm dò ý kiến ông ngoại con thử, nếu ông ấy nói muốn con đi đón mẹ, mẹ sẽ quay về sau.” Lưu Huệ Vân trầm tư một lúc rồi nói tiếp: “Khi gặp ông ngoại, con tuyệt đối không được nhắc chuyện con học tướng học, ông ấy ghét mấy thứ này nhất.”

Nghe Lưu Huệ Vân nói thế, Lâm Sáng do dự một lát rồi đồng ý: “Vâng, vậy con đi thu dọn một chút, mấy ngày nữa con sẽ đi thành phố B. Đợi con tới đó tìm được dì út rồi, sẽ xem xét ý kiến ông ngoại, nếu không có gì, con sẽ quay về đón mẹ, mẹ ở cùng bọn họ, con cũng yên tâm hơn.”

Nói cho cùng, trong lòng Lâm Sáng thật sự hơi thấp thỏm, anh không ngờ, mấy tình tiết máu chó hư cấu trong các bộ phim lại xuất hiện trên người mình, hơn nữa mình còn là ‘thế hệ đỏ thứ ba’ chính thống trong Đảng Cộng sản, lợi hại hơn rất nhiều công tử nhà giàu khác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.