CHƯƠNG 11: PHÁ TRẬN
“Không đúng, cho dù nơi này có người chết thì cũng không thể có âm khí nặng như vậy được. Hơn nữa nó còn vốn là dương trạch, không phải âm trạch, ở đâu ra nhiều âm khí như vậy…”
Lâm Sáng vừa âm thầm suy nghĩ, vừa dựa theo sở học Tinh Khí Quan Hình Quyết, quan sát kỹ càng bố cục xung quanh.
“Càn Nguyên Hanh Lợi Trinh, Vô Lượng Thiên Tôn, bố cục phong thủy của địa phương quỷ quái này bị người khác chuyển thành thế này từ lúc nào?” Nhờ đôi mắt của mình, Lâm Sáng có thể nhìn thấy rõ ràng có năm chỗ đang không ngừng cung cấp khí âm sát cho tầng ba này, vừa rồi lúc anh đứng đây nhìn thì vẫn chưa thấy, bộ dạng bây giờ rõ ràng do có người cố tình tạo ra.
“Ngũ Qủy Ma Hồn Trận!” Lâm Sáng quan sát tỉ mỉ một hồi, vẻ mặt hoảng sợ. Anh không ngờ thứ mà trên giang hồ gọi loại trận pháp tuyệt hậu khiến người không thể sống này lại chưa thất truyền, mà bản thân lại còn trùng hợp đụng phải.
Gọi là Ngũ Qủy, thật ra chính là sau khi tìm được mắt trận, rồi tìm được bốn phương vị Đông Tây Nam Bắc, sau đó dẫn âm khí vào trong bốn phương vị ấy, tiếp theo dùng thuật pháp ngăn cách, khiến sau khi âm khí chuyển đến bốn phương vị này thì trở về mắt trận, biến người trong mắt trận thành một trong Ngũ Qủy.
Theo truyền thuyết vùng Xuyên Du, trước kia, có người từng dùng trận pháp này bày mưu hãm hại kẻ thù, khiến trên dưới hơn trăm người nhà kẻ đó trong một đêm đều chết hết, bộ dạng lúc chết còn thê thảm như địa ngục. Nhưng bởi vì loại trận pháp này quá mức âm độc, dùng sẽ làm tổn thương nguyên khí người thi pháp, cho nên trận pháp này dần biến mất khỏi giang hồ, bao nhiêu năm nay mọi người đều nghĩ nó đã thất truyền, không ngờ hôm nay Lâm Sáng lại có thể gặp phải ở dưới chân Mao Sơn.
Bây giờ Lâm Sáng thật sự khóc không ra nước mắt, gặp Ngũ Qủy Ma Hồn Trận này, cho dù muốn chạy cũng không chạy được. Chỗ mạnh mẽ của Ngũ Qủy Ma Hồn Trận này chính là khả năng trói buộc của nó, nếu không thì cũng sẽ không được gọi là Mài Hồn.
Bốn phương vị Đông Tây Nam Bắc dùng cổ sát khí trời sinh ngưng tụ trong thân thể thai nhi bị chết trong bụng mẹ, tục ngữ có câu, tiểu quỷ khó chơi, khí âm sát như vậy là phiền phức nhất, âm khí xung quanh kéo đến không ngừng, từng chút chui vào trong người Lâm Sáng.
Loại đau đớn bứt rứt, âm u lạnh lẽo khiến Lâm Sáng cảm tưởng như mình đang ở phút lâm chung vậy. Bảo vật Sách cổ trong đầu bỗng nhiên trở nên âm trầm không gì sánh được.
Âm khí sâu bên trong cơ thể sau khi vòng vo một lúc, dường như rốt cuộc tìm được chỗ phát tiết, vọt tới Sách cổ kia như thủy triều kéo tới, nhưng lại chỉ như thả đá xuống biển, tất cả khí âm sát chui vào người anh đều bị Sách cổ kia hút vào hết.
“Cái này…” Lâm Sáng ngây ngẩn cả người, biến số như vậy thật sự là có chút không thể hiểu nổi. Đến nay Lâm Sáng còn chưa từng nghe nói có vật gì có thể hấp thu khí âm sát. Sau khi hấp thu chỗ khí âm sát này, Sách cổ lại yên tĩnh trở lại, như thể trước giờ chưa từng xuất hiện vậy.
Một khắc trước biến mất, Lâm Sáng kinh ngạc phát hiện, trên trang bìa Sách cổ có ba chữ lớn thoáng hiện rõ lên, chữ thứ nhất dường như là một chữ “Thúc”.
“Lẽ nào hấp thu âm khí có thể làm cho chữ phía trên Sách cổ này trở nên rõ ràng hơn, sau khi thay đổi có thể có tác dụng gì không?” Lâm Sáng thoáng suy tư nhưng rồi không nghĩ về vấn đề này nữa.
Anh vốn là một người hoạt bát, đi hết con đường trước mắt mới là quan trọng nhất. Bây giờ đã thoát khỏi Ngũ Qủy Ma Hồn Trận, điều quan trọng nhất bây giờ chính là tìm được người bày ra trận pháp này, sau đó mạnh mẽ tấn công ngược lại. Cái gì mà quân tử rất khiêm tốn, lúc bị người ức hiếp phải phản kích, đây là kinh nghiệm tuyệt đối Lâm Sáng rút ra được sau bao nhiêu năm lăn lộn trên giang hồ!
“Ngũ Qủy Ma Hồn Trận, thủ đoạn thật là ác độc, tôi ngược lại muốn xem thử rốt cuộc là ai có oán khí lớn như vậy với tôi, dùng cách âm độc thế này để hãm hại tôi!”
Lâm Sáng vừa nói, vừa đứng dậy đi tới bệ cửa sổ, nhìn xuống dưới. Nhìn thấy trong bóng cây ở dưới lầu có một khuôn mặt quen thuộc đang ẩn nấp, không phải Trần Kỳ Lam còn là ai. Lâm Sáng thấy Trần Kỳ Lam đang ngẩng đầu nhìn lên trên lầu thì trong lòng âm thầm chửi bới ông ta, nhưng đồng thời trên mặt làm ra vẻ rất đau đớn, sau đó ngửa mặt lên trời rồi ngã xuống.
“Hãm hại ông đây, vậy thì phải chuẩn bị tinh thần bị ông đây phản kích!”
Khi ngã xuống, Lâm Sáng nhìn thấy vẻ vui mừng trên mặt Trần Kỳ Lam, biết gã này đợi lát nữa nhất định sẽ lên lầu cướp đoạt Bảo vật trên người mình.
“Dám hãm hại ông đây, dám đòi cướp Bảo vật, dám hại sư phụ ông đây…” Lâm Sáng vừa lầm bầm, không ngừng nhanh nhẹn bố trí thế cục trong lầu ba và lầu hai, ngay cả tường trên hành lang cũng không bỏ qua.
Đến khi toàn bộ hành lang và trên vách tường đều đã chuẩn bị xong, Lâm Sáng nhìn thấy âm khí vừa bị mình thôn phệ hết giờ lại dần dần tụ lại, cùng sát khí bộc phát đậm đặc trong hành lang thì nở nụ cười quỷ dị, đi đến bên chỗ cửa sổ, giả vờ không ngừng co quắp.
Trong học thuyết của Đạo gia, âm dương chi khí là điều kiện hình thành vạn vật. Theo như đạo lý này, mấy thứ này đều vô hại với cơ thể người, nhưng mọi thứ trên thế gian đều là đầy quá ắt tràn, hai loại khí âm dương cũng vậy, nếu như có một bên mất thăng bằng thì sẽ tạo ra ảnh hưởng đến hoàn cảnh xung quanh, tiếp đó sẽ tổn hại đến thân thể của con người.
Từ góc độ trung y, âm hư dương nóng, nói cách khác chính là âm khí quá nhiều có thể khiến thân thể yếu ớt nhiều bệnh, dương khí quá nhiều thì sẽ khiến thể xác và tinh thần nóng nảy.
Trần Kỳ Lam đã bố trí xong Ngũ Qủy Ma Hồn Trận ở bên ngoài nhà, mặc dù trận đã bị Lâm Sáng phá vỡ nhưng âm khí ở nơi này vẫn trong trạng thái tuần hoàn như trước. Bây giờ chuyện Lâm Sáng phải làm cũng rất đơn giản, chỉ cần tìm ra phương vị Đông Tây Nam Bắc của Ngũ Qủy Ma Hồn trận trước, sau đó một lần nữa bố trí theo như phương vị này, bao vây âm khí tuần hoàn lại trong hành lang.
Trước đây Lâm Sáng cũng không tinh thông đạo trận pháp này, nhưng đêm đó lấy được Tinh Khí Quan Hình Quyết và ghi chép trước mộ phần Lý Thiên Nguyên, lại nói tiếp chuyện này phải cảm ơn Trần Kỳ Lam, nếu như không nhờ có quan hệ của ông ta thì Lâm Sáng cũng sẽ không lấy được truyền thừa đúng nơi đúng chỗ. Nếu như Trần Kỳ Lam biết chuyện này, e rằng sẽ tức đến nghiến vỡ hết răng trong miệng mất.
Trận pháp có thể thay đổi bố cục âm dương, đây cũng là lý do từ xưa đến nay ít có người dám đi đắc tội phong thủy tướng sư. Mặc dù đã trải qua mười năm thay đổi các luồng văn hóa, nhưng bây giờ người lớn tuổi vẫn cung kính có thừa, không dám đắc tội với thầy phong thủy.
Nhưng sau chuyện năm đó, số thầy phong thủy có thể sắp đặt được trận pháp đã ít lại càng ít hơn, cho dù có thể bố trí ra một vài pháp trận đơn giản thì cũng phải cần cầm la bàn tìm hiểu hết mấy ngày, người có thể trực tiếp bố trí trận pháp như Lâm Sáng, trên cả nước T rộng lớn e rằng cũng chỉ có thể đếm trên hai bàn tay.
“Cho dù cậu có tinh thông phong thủy thì đã sao, còn không phải là vẫn phải uống nước rửa chân của ông đây à.” Trần Kỳ Lam đi đến lầu trên, sau khi nhìn thấy dáng vẻ của Lâm Sáng thì nhe răng cười.
Trần Kỳ Lam thấy Lâm Sáng ngã xuống đất thì bản thân cũng có chút run rẩy. Chỉ có Lâm Sáng ngã xuống, ông ta mới có thể đạt được Bảo vật của phái Thiên Tướng, chỉ có lấy được Bảo vật thì mới có thể phá giải được bí mật truyền thừa nghìn năm, cũng mới có thể chân chính khiến bản thân ông ta đứng ở đỉnh cao quyền lực trên thế giới hưởng thụ phú quý mà người thường vĩnh viễn không thể với tới được.
“Tam thanh đạo tôn ở trên, rốt cuộc Trần Kỳ Lam ta có thể lấy được Bảo vật rồi. Lý Thiên Nguyên, ông chờ đó, tôi muốn khiến ông hiểu ra, lời ông nói đều sai rồi, chỉ có Trần Kỳ Lam ta mới đúng, sau này giới xem tướng sẽ không có người biết đến Lý Thiên Nguyên ông nữa, chỉ biết đến Trần Kỳ Lam tôi mà thôi!” Trần Kỳ Lam nắm chặt tay, liếc nhìn Lâm Sáng, không dằn nổi nhào tới phía Lâm Sáng.
Nhưng vừa bước ra một bước, Trần Kỳ Lam đã cảm thấy sau lưng phát lạnh.
Ông ta vừa quay đầu lại, đã kinh ngạc phát hiện mình lại đang đứng giữa một mảnh sương mù màu xám tro, đưa tay không thấy được năm ngón, hoàn toàn không tìm được lối ra.
“Thằng cháu này à, hôm nay ông đây cho cháu xem thử thế nào mới gọi là bí thuật nhé, muốn đấu với Tiểu Bạch Long ông đây, cháu vẫn còn non lắm!”
Trần Kỳ Lam đang trong trận nghe thấy giọng nói của Lâm Sáng từ bên ngoài vọng vào thì sắp tức điên lên rồi, đây đã là lần thứ hai hắn thua trong tay tên này, lần đầu tiên sợ đến mức đái cả ra quần, không biết lần này sẽ là cái gì?
Bỗng nhiên Trần Kỳ Lam sinh lòng muốn rút lui, chỉ là lúc này hoàn toàn không thể đi ra khỏi sương mù màu tro dày đặc này nữa rồi.
Ông ta thận trọng bước từng bước theo bố cục Cửu Cung Bát Quái, không dám xem thường chút nào, nhưng càng đi Trần Kỳ Lam càng kinh hãi. Ông ta sống đến chừng này tuổi đầu, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy bố trí phong thủy hung hiểm như vậy, hơn nữa bố trí phong thủy đó lại còn trùng hợp ứng trên người mình.
Trần Kỳ Lam để tay lên ngực tự hỏi, bản thân không bố trí nổi trận pháp như vậy, Ngũ Qủy Ma Hồn Trận của ông ta, nói trắng ra cách làm tự suy nghĩ một chút đều cảm thấy quá tổn thương nguyên khí.
Mổ lấy ra thai nhi trong bụng phụ nữ có thai, thu thập oán khí mới có thể tạo thành. Vậy mà tên Lâm Sáng này còn phóng ra một luồng khí sinh cát, sau đó dẫn vào lượng lớn âm khí, điều hòa như vậy, khắp nơi đều là sinh lộ, mà khắp nơi cũng đều là tử lộ, hơi không cẩn thận chính là tử cục.
Sát cục hoàn mỹ như vậy, Trần Kỳ Lam tự thấy cả đời này cũng không thể bố trí ra được. Càng như vậy thì nỗi hận trong lòng ông ta càng sâu hơn, ông ta cho rằng thủ đoạn này Lâm Sáng học được từ trong Bảo vật, nếu không thì thằng đó làm sao có thể biết được mấy thứ này.
“Chẳng lẽ hôm nay phải chết ở đây sao?” Trần Kỳ Lam ở trong trận pháp, càng lúc càng không thể thấy rõ xung quanh, trong lòng cũng ngày càng kinh sợ. Người kinh sợ, tâm sẽ loạn, tâm mà loạn thì bước chân cũng sẽ loạn theo.
Chân trái vấp chân phải, ngã gục xuống, Trần Kỳ Lam kinh sợ mắt mở trừng trừng, nhìn hắc khí màu xám tro vọt vào trong thân thể.
“Thật sự xong đời rồi…” Trần Kỳ Lam cười khổ nói.
Ký ức nửa đời trước ùa về trong đầu, ông ta ngạc nhiên phát hiện phía cuối sinh mệnh của mình, điều ông ta nghĩ tới lại không phải là chuyện hưởng thụ nửa đời sau, mà là hình ảnh của nửa đời trước, khi ở trong đạo quan cũ nát trên Mao Sơn, sư huynh đang dạy mình, từng hình ảnh từng nét bút lần lượt kéo tới trong đầu Trần Kỳ Lam.
“Sư huynh…” Khóe mắt Trần Kỳ Lam có vài giọt nước mắt hối hận.