Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi

Chương 58: Đào thoát




Nếu không phải vì hồn thể của tôi đang ở trạng thái nửa thoát nửa không thì có lẽ tôi cũng chẳng có thể làm gì với con ấn này.

Thế nhưng dù thoát nạn thì hồn phách của tôi vẫn bị thương nặng.

Tôi ngồi phịch xuống đất, thở hổn hển.

Hành động của tôi nằm ngoài dự liệu của ‘Liễu Nguyệt Như’

Ả thất kinh, sau đó sợ hãi quay lại nhìn hai đường đen trắng đang tiến tới mỗi lúc một gần.

“Mày đã làm gì? Rốt cuộc mày đã làm gì vậy?”

Một giây sau, nữ quỷ đã gào lên, điên cuồng vồ về phía tôi.

“Mày là của tao! Đừng hòng chạy thoát!’

Nhưng ả còn chưa động được vào tôi thì hai đường đen trắng đã tới trước mặt ả nhanh hơn một bước.

Nhìn thấy Hắc Bạch Vô Thường ở trước mặt, dường như tôi đã nghe thấy tiếng xích sắt tới từ địa ngục.

Trong nháy mắt, tôi dựng cả tóc gáy, cả người cương cứng.

Hai người đó chỉ liếc nhìn tôi với vẻ vô tình, sau đó quay người vồ về phía nữ quỷ.

Thế là, nữ quỷ vừa rồi còn giương nanh múa vuốt bỗng giống như bị trúng bùa, ả đứng khựng lại, nhìn đường màu đen trắng với vẻ kinh hãi.

“Trương, Trương Ly, cứu tôi, tôi là Liễu Nguyệt Như, á…”

Ả tái mặt, nhìn tôi và cầu xin.

Nhưng Hắc Bạch Vô Thường là gì chứ? Là quỷ hồn chuyên được cử đi bắt giữ hoặc trợ giúp thiện ác thưởng phạt, làm gì có chuyện cho phép bạn làm xằng làm bậy? Nữ quỷ này muốn tôi làm ma thay ả, nếu như thành công thì người mà Hắc Bạch Vô Thường đưa đi phán xử chính là tôi.

Còn nếu không thành công thì nữ quỷ này không những không thể đầu thai chuyển thế mà còn chịu thêm một món nợ âm gian, chịu thêm vài năm nghiệp hỏa nữa.

Giờ Hắc Bạch Vô Thường đưa ả đi phản xử thì đương nhiên là ả không còn đất để thương lượng.

Và Hắc Bạch Vô Thường cũng không buồn quan tâm tới tiếng kêu cứu gào thét khủng khiếp của nữ quỷ.

Mỗi tên tóm một bên của ả và cứ thế kéo nữ quỷ rời đi.

Nhìn theo hai đường sáng đen trắng biến mất, cuối cùng tôi mới trút được gánh nặng.

May mà có ông Tôn nhắc nhở, nói rằng số mạng khác nhau nên không thể làm ma thay thế được.

Đã vậy nên tôi quyết tâm đóng ấn hồn thể của mình giống như là một ký hiệu, có ký hiệu này thì tôi cũng sẽ không dễ dàng trở thành ma thay thế nữa.

Nhưng không thể phủ nhận chiêu này của tôi đúng là quá mạo hiểm.

Cũng may là kết quả gần giống như những gì tôi tưởng tượng. Nếu như xảy ra sơ suất gì thì tôi sẽ có kết cục hồn bay phách tán chứ không phải là bị những tay sai của âm gian đưa đi nữa.

Ông Tôn biết được tôi dùng con ấn của ông ấy lung tung thì có lẽ sẽ chửi cả mẹ tôi mất.

Dù đã phá vỡ được cái ngõ Quỷ Vạn Khốc này nhưng do bị con ấn đập mạch nên giờ tôi mềm nhũn như cọng bún, đến cử động ngón tay cũng cảm thấy tốn sức.

Tôi ngẩng đầu nhìn phía trước với vẻ không cam tâm. Biệt thự của nhà họ Uy ở ngay trước mặt. Thậm chí có thể nhìn thấy đèn sáng rõ mồn một.

Thế nhưng đến việc đi tới cửa thôi tôi cũng không làm được.

Giờ giữ mạng sống là quan trọng. Mạng mình không giữ được thì sao cứu nổi Liễu Nguyệt Như? Tôi cố nén cơn đau như có dao đâm kia, cố gắng móc điện thoại ra và gọi cho ông Tôn.

Ông Tôn ở đầu dây bên kia vẫn mang giọng chửi lầm bầm khó chịu như xưa.

Nhưng tôi biết ông ấy chỉ chửi vậy thôi, lát nữa là tôi có thể được gặp ông ấy rồi.

Tôi tắt máy rồi nằm xuống đất giống như một kẻ tàn phế.

“Trương Ly, cậu nhóc được đấy, đến cả ngõ Vạn Quỷ Khốc mà cậu cũng có thể xử lý được, đúng là tôi đã xem thường cậu rồi”.

Một giọng nói quỷ dị đột nhiên vang lên.

Tôi nằm dưới đất, thầm than thở.

Đúng là sợ thứ gì thì thứ đó tới.

Khi tôi không thể cử động nổi thì gặp ngay Uy Chính Thiên.

Cũng không biết Uy Chính Thiên xuất hiện ở đây từ bao giờ.

Nếu không phải cậu ta mở lời thì tôi còn không phát hiện ra sự tồn tại của cậu ta nữa.

“Uy Chính Thiên, ngõ Vạn Quỷ Khốc là do cậu bố trí sao? Đúng là tôi đã xem thường cậu”.

Giờ tôi sức tàn lực kiệt, đấu pháp thì không thể được nên đành đấu võ mồm với cậu ta.

“Đây đã là gì? Những tiểu trận thế này chỉ là con sâu cái kiến đối với nhà họ Uy chúng tôi mà thôi”.

Uy Chính Thiên vẫn ngạo mạn như trước tới giờ.

Tôi khen vậy khiến cậu ta tưởng thật.

“Sao cậu biết hôm nay tôi sẽ tới đây? Còn nữa, có phải linh hồn của Liễu Nguyệt Như nằm trong tay cậu không?”

Đối với một người tự phụ như cậu ta, tôi cũng không cần phải vòng vo làm gì mà hỏi thẳng luôn.

“Trương Ly, nhất cử nhất động của cậu đều nằm trong tay nhà họ Uy chúng tôi, sao mà tôi lại không biết chứ.

Uy Chính Thiên hừ giọng lạnh lùng mang theo vẻ khinh thường.

“Còn Liễu Nguyệt Như, tôi phải có được cô ấy. Cô ấy hữu dụng đối với nhà họ Uy chúng tôi. Vì vậy, thằng nhãi như cậu mà muốn sống thì đừng nhúng tay vào!”

Giọng điệu của Uy Chính Thiên không chút khách khí.

Nhìn bộ dạng của cậu ta thì rõ ràng là không coi tôi ra gì.

“Hừ, nhà họ Uy cũng đừng đắc ý quá, Liễu Nguyệt Như là vợ chưa cưới của tôi. Chỉ cần tôi còn sống ngày nào thì tôi còn quan tâm tới việc của cô ấy ngày đấy”.

Dù giờ tôi không cử động được thì chắc chắn cũng sẽ không thể để Uy Chính Thiên ngông cuồng và ra vẻ ta đây như thế.

“Ha ha ha, Trương Ly, cậu tưởng cậu có tiên gia bảo vệ thì ghê gớm lắm sao?”

Thấy tôi còn cứng miệng, Uy Chính Thiên bật cười ha ha rồi đi tới trước mặt tôi và đạp chân lên ngực tôi.

“Trương Ly, đừng tưởng cậu khiến một hắc tiên của tôi bỏ chạy thì tôi sợ cậu. Nói thẳng ra hắc tiên chỉ để cho tôi luyện tập mà thôi. Dù cậu không đuổi nó đi thì giờ cũng không đến lượt nó trở thành tiên gia trên người tôi".

Cú giẫm của Uy Chính Thiên không hề nhẹ. Tôi hự một tiếng đau đớn, một ngụm máu tươi xộc lên vòm họng.

“Phải rồi, may mà cậu ở đây, chi bằng để tôi cho cậu xem một vở kịch hay nhé”.

Khi tôi tưởng sẽ bị Uy Chính Thiên giẫm chết thì cậu ta bỗng buông chân như nhớ ra một điều gì thú vị lắm.

“Tôi bây giờ ấy à, có một tiên gia lợi hại lắm. Nói ra thì cậu cũng biết đấy. Nếu không để các người gặp nhau thì hơi đáng tiếc".

Nói xong, Uy Chính Thiên lấy từ trong ngực ra một chiếc quan tài nhỏ cỡ bàn tay.

Cỗ quan tài này nhìn khá đặc biệt, chỉ có một màu đỏ đen. Trên bề mặt còn có năm hình tiểu quỷ kỳ dị.

Cũng không biết là nó được khắc bằng thủ pháp gì mà nhìn là thấy ngay năm tiểu quỷ này giống như đang khiêng chiếc quan tài.

“Còn không bước ra?”

Khác với người bình thường phải cung kính mời tiên gia thì thái độ của Uy Chính Thiên vô cùng hung hăng. Cậu ta cao giọng quát tháo giống như đang gọi đàn em của mình vậy.

Tôi mơ hồ nghe ra một tiếng thở dài già nua quen thuộc.

Âm thanh này giống như sét đánh ngang tay khiến toàn thân tôi run rẩy.

Dù đã nhiều năm không được nghe nhưng tôi vẫn có thể nhận ra ngay âm thanh này.

Là ông nội sao? Tôi mặc kệ cơn đau kịch liệt, cố gắng ngồi dậy nhìn ra phía sau Uy Chính Thiên.

“Trương Ly, cậu có mắt âm dương, có thể nhìn ra tiên gia sau lưng tôi là ai chứ?”

Uy Chính Thiên dương dương tự đắc nhìn tôi.

Còn tôi thì hoàn toàn đơ người khi nhìn rõ tiên gia mập mờ hiện ra sau lưng cậu ta...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.