Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi

Chương 3: Biệt thự âm khí




“Có điều, nói đi phải nói lại, người nhà họ Liễu cũng lợi hại thật đấy. Cả căn biệt thự như này mà cũng dám mua, nghe nói bên trong tà ma lắm”.

“Tầm này năm ngoái, chủ nhà trước đã tự sát đấy. Nghe nói chết thảm lắm”.

“Giời ạ, nhà người ta đã ở đây được cả tháng rồi, có thấy gì đâu. Không chừng bọn họ mời thầy phong thủy nên đã làm sạch căn nhà luôn rồi”.

Mấy người bọn họ vừa nói vừa đi về nhà của mình, hình như đều né căn biệt thự này.

Tôi đang định tìm người hỏi thì đột nhiên cửa biệt thự được mở. Một cô gái xinh đẹp thò đầu ra nhìn tôi.

“Anh là…Thầy phong thủy được mời tới à?”, cô hỏi.

Cô gái trông hết sức thanh tú. Có thể nói cô ấy là người đẹp nhất mà tôi được gặp đến giờ phút này.

Ngũ quan hoàn hảo, dung mạo tuyệt diễm, mệnh cách tốt, ba ngọn đèn trên đầu lấp láy nhưng chỉ có một điểm duy nhất là xung quanh ba ngọn đèn có một luồng âm khí lạnh lẽo.

Luồng khí tức đó như muốn nuốt gọn ánh sáng dương kia khiến ngọn đèn phải sáng mạnh hơn. Như vậy cơ thể cô mới không bị quá nhiều hàn khí xâm nhập.

“Bố, mẹ, thầy phong thủy tới rồi, có điều…”

Cô gái quay vào trong hô lên.

Cô gái này có lẽ là vị hôn thê của tôi, Liễu Nguyệt Như.

Còn không đợi tôi giải thích thì một cặp vợ chồng trung nhiên đã bước ra.

Trông họ kém sắc hơn Liễu Nguyệt Như rất nhiều.

“Trẻ vậy à? Nguyệt Như, con có nhầm không?”

Người đàn ông trung niên nhìn tôi từ đầu tới cuối.

“Chắc đúng đấy, ông nhìn cách ăn mặc của cậu ấy, không phải thầy phong thủy đều mặc vậy sao?”

Người phụ nữ đứng cạnh lên tiếng có lẽ là mẹ của Liễu Nguyệt Như.

“Cậu mau vào xem đi, trước đó cũng có mấy người tới rồi mà đều không được”.

Người đàn ông trung nhiên vừa nói vừa bảo tôi vào nhà.

Xem ra bọn họ thật sự không nhận ra tôi.

“Tôi nghe nói trước đây mọi người có quen một thầy phong thủy hết sức lợi hại, tại sao không mời người đó tới giúp?”, tôi bước vào căn phòng tràn ngập âm khí, luồng âm khí vội vàng tản ra cách ba mét.

“Ờ…Khụ khụ, không giấu gì cậu, người đó định kết thông gia với chúng tôi, đợi bọn tôi tới tìm. Nếu mà chúng tôi đi thật thì chẳng phải là bị úp sọt sao?”

Người đàn ông cười khổ.

Tôi bật cười, lặng lẽ ngồi xuống ghế sô pha.

“Để tránh bọn họ, chúng tôi đã chuyển tới căn biệt thự này. Nào ngờ, căn biệt thự này lại không sạch sẽ”.

Người phụ nữ ở bên cạnh nói thêm.

“Bà thôi đi, chả biết giữ mồm miệng gì cả!”, người đàn ông quát tháo.

Lúc này người phụ nữ mới ý thức ra là mình nói quá nhiều bèn vội vàng ngậm miệng lại.

“Hóa ra là vậy”.

Tôi hiểu rồi.

Vận khí của nhà này có lẽ thay đổi từ khoảnh khắc đó, đây có lẽ chính là nhân sự cải mệnh mà ông nội nhắc tới trong túi gấm.

Ông nội trao cho họ cơ duyên mà phải cải mệnh trái ý trời bằng chính tuổi thọ của mình để đổi lại sự thành đạt của nhà họ Liễu.

Bây giờ là họ Liễu lật kèo, vận mệnh thay đổi, chuyển tới đây định trốn tôi mà không ngờ lại bị gậy ông đập lưng ông, mua phải một khu đất âm khí.

“Ơ mà cậu hỏi đi hỏi lại thì rốt cuộc có năng lực làm sạch căn phòng này không đấy?”

Người đàn ông trung niên chau mày.

Thông tin về nhà họ tôi cũng nắm được đại khái.

“Liễu Chấn Quốc, Vương Thúy Diễm, Liễu Nguyệt Như”.

Tôi nhìn ba người.

Bọn họ không hề ngạc nhiên khi tôi đọc tên cả ba. Với địa vị thân phận hiện tại của mình thì những người biết tên họ không phải là ít.

“Nếu cậu thấy không được thì mau đi đi, để tránh bị dây dưa”.

Rõ ràng Liễu Chấn Quốc đã mất hết kiên nhẫn.

“Bọn lừa đảo bây giờ đúng là. Nghe máy là một ông già, đến lại là một thanh niên”.

Vương Thúy Diễm trợn mắt, cảm thấy bó tay.

“Gần đây nhà ông gặp trở ngại trên thị trường, trong nhà lại bất ổn mà không nghĩ rốt cuộc là do đâu sao?”

Tôi nhìn họ và hỏi ngược lại.

Vương Thúy Diễm kinh ngạc nhìn Liễu Chấn Quốc, đôi mắt ánh lên vẻ hồ nghi.

“Ông nói rồi à?”

“Tôi, tôi không hề. Sao tôi có thể nói chuyện đó ra ngoài được chứ!”, Liễu Chấn Quốc kinh ngạc.

“Ngôi nhà này là vùng đất âm khí. Các vị chỉ biết là có người chết nhưng lại không biết là có bao nhiêu người”.

Tôi nhìn ra trong nhà này có ít nhất hơn ba cái chết bất bình thường.

“Ban đêm ma quỷ khóc òm sòm, thường xuyên gặp ác mộng. Sau khi tỉnh dậy thì toàn thân đau nhức, không có tinh thần, đó là vì bị lấy mất tinh khí”.

Lúc này cả nhà Liễu Chấn Quốc đã nhìn tôi bằng ánh mắt khác.

“Đúng vậy đúng vậy, đại sư nói đúng quá!”

Liễu Chấn Quốc vui mừng như túm được cọng cỏ cứu mạng.

“Làm người phải có quy tắc. Đã hứa thì phải giữ lời, nếu không quy tắc bị phá hỏng thì phong thủy, vận mệnh đều bị phá”, tôi liếc mắt nhìn họ.

“Đại sư, cậu lợi hại quá, nhưng cậu không biết, con gái tôi vẫn còn nhỏ, vừa mới nhận được giấy thông báo đỗ đại học. Hơn nữa thằng nhóc đính hôn năm đó chỉ là một nông dân không có văn hóa nghèo kiết xác. Rõ ràng là không môn đăng hộ đối, sao chúng tôi có thể vùi dập đi hạnh phúc của con gái mình chứ?”

Vương Thúy Diễm ở bên cạnh cũng tiếp lời: “Đúng vậy, nhà chúng tôi là hào môn, một tên nhóc nghèo nàn muốn lấy con gái của chúng tôi thì khác gì bắt nhà họ Liễu dâng tài sản cho kẻ đó chứ. Với bộ dạng nhà họ Trương thì sao có thể xứng với nhà họ Liễu được?”

Nghe thấy vậy, tôi nổi giận đùng đùng.

“Biết ơn mà không báo ơn à?"

“Đại sư, cậu, ý cậu là gì?”

Tôi ngẩng đầu nhìn ba người bọn họ.

“Có một chuyện tôi nghĩ mãi không ra”.

Tôi hỏi ngược lại: “Năm đó, các người mượn vận khí của nhà họ Trương mới có được sự phát triển như cá gặp nước của bây giờ, tại sao nhà họ Trương trong mắt các người lại chẳng ra gì như vậy. Sao các người lại khinh thường nhà họ như vậy?”

Lúc này, Liễu Chấn Quốc bỗng nhận ra điều gì đó.

“Cậu, cậu là người nhà họ Trương sao?”

Tôi gật đầu, đứng dậy, phất tay: “Trương Kinh Chi là ông nội của tôi. Tôi tên là Trương Ly”.

Liễu Chấn Quốc run rẩy, nuốt nước bọt: “Cháu, cháu nhà họ Trương, sao cậu lại tìm tới đây?”

Có lẽ không nghĩ rằng tôi sẽ tới nên Liễu Chấn Quốc hơi chột dạ.

Có điều Vương Thúy Diễm như hiểu nhầm, tưởng rằng tôi đang lừa họ nên đôi mắt trở nên sắc lạnh, lập tức hét lên.

“Này, sao cậu lại biết rõ chuyện của nhà chúng tôi thế? Ban đầu tôi còn tưởng cậu có tài cán thật, hóa ra là người nhà họ Trương à. Sao, nhà họ Trương các người vẫn chưa từ bỏ cơ à?”

Vương Thúy Diễm nói với giọng độc địa khiến tôi phải chau mày.

“Nhà họ Liễu bội tín bội nghĩa, sao mà còn có thể lên giọng như vậy nhỉ? Xem ra tuổi thọ mười năm trước của ông tôi đổi lấy sự thành đạt của nhà họ Liễu đúng là…Đã lầm rồi”.

Sự nhục nhã này thật khiến tôi khó lòng chấp nhận được.

Nói xong tôi quay người bỏ đi.

Nào ngờ vừa ra tới cửa thì có một giọng hét từ bên ngoài vọng vào.

“Lão hủ là truyền nhân đời thứ tam mươi tám của Mao Sơn!”

Vừa dứt lời, Vương Thúy Diễm lập tức vui mừng. Bà ta đẩy tôi ra rồi nhiệt tình ra mở cửa.

Cửa vừa mở, một đạo sĩ mặc áo bào đứng trước cửa với cốt cách thần tiên. Nhìn người này tầm ba mươi tuổi, lại còn tự gọi mình là lão hủ, trông làm bộ làm tịch gớm.

Thấy tôi nhìn thì người này cũng nhìn lại tôi. Tôi khẽ sững sờ, sau đó hừ một tiếng.

“Ha ha, cậu bạn nhỏ, nơi này âm khí nặng lắm, không phải nơi để chơi đâu. Tôi khuyên cậu mau đi đi, nếu không mất mạng là thiệt lắm”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.