Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi

Chương 227: Ra điều kiện




Trước đó tôi cũng đã nhắc tới việc nếu tà khí, âm khí đi vào cơ thể thì vô cùng khó ép chúng ra ngoài. Vậy nên một khi bị con rắn lửa này cắn thì chỉ còn đường chết, vô phương cứu chữa.

Mà hiện giờ trên người tôi có tới năm con rắn lửa!

Hiện giờ tôi còn chưa sợ vỡ mật là đã mạnh mẽ lắm rồi.

"Ông... ông muốn đàm phán gì?"

Tôi nhìn chằm chằm con rắn lửa trên mặt mình, giọng nói đã hơi run rẩy.

Tượng người gỗ liễu kia như thể rất hài lòng khi thấy tôi như vậy, ông ta nhìn tôi với vẻ giễu cợt rồi chậm rãi đáp.

"Rất đơn giản, nhường cơ thể cậu cho tôi một đêm, tôi sẽ giúp cậu tai qua nạn khỏi".

Tượng người gỗ liễu này đúng là vô sỉ, đã chơi trò giậu đổ bìm leo mà còn không hề đỏ mặt.

Nếu không phải do tôi đang bị con rắn lửa kia nhìn trừng trừng thì có khi tôi đã phá lên cười rồi.

Có điều lúc này tôi chẳng khác nào con cừu trong lò mổ, nói năng cũng phải có chút lễ độ, nếu chọc tức tượng người gỗ liễu thì tôi cũng không được lợi lộc gì.

"Đại tiên... ông, điều kiện của ông có hơi ngặt nghèo. Nếu tôi thực sự nhường cơ thể cho ông thì có khác gì chết rồi đâu?"

Thấy tôi không đồng ý, mặt tượng người gỗ liễu sầm lại, sau đó hừ lạnh.

"Trương Ly, đừng hiểu sai tình hình hiện tại. Hiện giờ phải là cậu cầu xin tôi chứ không phải tôi cầu xin cậu, cậu chỉ được phép đồng ý điều kiện của tôi chứ làm gì có tư cách mặc cả!"

Tượng người gỗ liễu này vô cùng ngang ngược, nói một câu trái ý ông ta là ông ta lập tức giở quẻ.

Cái này mà gọi là đàm phán sao? Đây rõ ràng là ép buộc!

Trong bụng tôi không khỏi chửi thầm mười tám đời tổ tông nhà ông ta, sau đó đảo mắt, đột nhiên nghĩ ra cách.

"Đại tiên, cũng không thể nói như vậy được. Đại tiên nhìn xem, giờ tôi không nhường cơ thể cho ông thì ông cũng không tự cướp được đúng không? Cho dù ông có nhẫn tâm giết tôi thật thì ông cũng sẽ bị liên lụy, nói chung là chẳng được lợi lộc gì".

"Nhưng dù gì tôi cũng đã cầu xin ông, cũng đã được ông cứu mạng cho nên dù gì cũng phải thể hiện chút lòng biết ơn đúng không? Mặc dù thân thể này không thể nhường cho ông nhưng nếu ông lấy thân phận tiên gia nhập vào người tôi thì tôi có thể lập miếu thờ, cúng tượng thần. Vậy gì ông cũng sẽ có thân phận một tiên gia, đây là việc tốt đúng không?"

Tôi nhìn người đàn ông trông còn trẻ măng trước mặt.

Mặc dù tôi biết ông ta không phải người dễ thỏa hiệp nhưng dù gì cũng phải thử mới biết được đúng không?

Nghe tôi nói xong, tượng người gỗ liễu không đáp. Ông ta nheo mắt lại, gương mặt không lộ ra vẻ vui buồn giận dữ gì cả.

Tôi ngoài mặt cười hi hi nhưng tim thì đập như muốn vọt lên cổ.

Nếu cha nội này thực sự nghĩ không thông rồi cho con rắn lửa này cắn tôi thì tôi đúng là sống không bằng chết.

"Ranh con, định chơi tôi à?"

Quả nhiên, tượng người gỗ liễu đã nổi giận. Tôi cảm thấy cổ mình càng bị siết chặt hơn đến hít thở cũng khó khăn.

"Vừa muốn giữ mạng mình lại vừa muốn cưỡi lên đầu tôi để tôi bảo vệ cậu. Trên đời làm gì có chuyện tốt như vậy? Sao cậu không về chầu trời luôn đi?"

Ánh mắt của tượng người gỗ liễu lúc giận dữ trông càng âm hiểm hơn.

Tôi cũng nhanh chóng nhận ra được sự giận dữ của tượng người gỗ liễu.

Bốn con rắn đang quấn quanh tay chân tôi cũng cuốn lấy tay chân tôi càng ngày càng chặt và mạnh.

Cơ thể tôi như sắp bị xé rách ra, vốn dĩ tôi đã bị thương giờ lại bị cơn đau thấu trời này hành hạ nên đau đến nỗi chỉ hận một nỗi mình không thể ngất luôn đi.

"Ranh con, cho cậu thêm một cơ hội suy nghĩ cho cẩn thận! Tôi muốn cướp thân xác cậu thì dễ lắm nên đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!"

Tượng người gỗ liễu càng ngày càng làm tới, đến cả cái mắt quỷ sau lưng tôi cũng bắt đầu quấy nhiễu, không ngừng nhả ra sát khí tấn công dương khí ở đan điền của tôi.

Nhất thời, toàn thân tôi từ trong gia ngoài không có chỗ nào không đau đớn.

Nếu là trước đây, có lẽ tôi đã không chịu nổi mà đầu hàng rồi.

Nhưng giờ tôi đã kinh qua nhiều chuyện, cả cơ thể và tinh thần tôi đều đã trải qua quá nhiều thử thách, bao lần đau đớn sống không bằng chết nên tôi dần trở nên mạnh mẽ hơn.

Cho nên trước cơn đau này tôi chỉ cắn chặt răng mà chịu đựng.

Có điều tôi đã nhận ra một điều quan trọng từ lời nói của tượng người gỗ liễu.

Đó chính là ông ta không có cách nào cướp thân xác của tôi. Nếu có thể làm vậy thì ông ta còn phí lời với tôi như vậy làm gì? Thậm chí còn đem tới đây mấy con rắn lửa này.

Điều đó cũng chứng minh người đang cần lo lắng là ông ta chứ không phải tôi!

Tôi cắn chặt răng không nói. Một lúc sau, tượng người gỗ liễu quả thực trở nên nóng ruột, sầm mặt lại chỉ lên mặt tôi.

Con rắn lửa đang bò trên mặt tôi như thể nhận được mệnh lệnh, há to cái miệng để lộ cái răng nanh sắc nhọn định lao tới cắn vào mặt tôi.

"Không sao, tôi có rất nhiều thời gian để chơi với cậu. Nếu cậu đã không sợ chết thì chúng ta cứ từ từ!"

Tượng người gỗ liễu vừa nói vừa nghiến răng nghiến lợi.

Tôi biết rõ ông ta định cho rắn lửa giày vò tôi đau đớn đến nỗi phải thỏa hiệp với ông ta.

Đột nhiên tôi cảm thấy hoảng hốt.

Những thứ khác thì còn được, nhưng nọc độc của rắn lửa tôi mới trải nghiệm lần đầu, vừa nghĩ tới đã khiến tôi dựng tóc gáy, mồ hôi lạnh túa ra. Liệu có qua được ải này hay không chính tôi cũng không biết nữa!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.