Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi

Chương 197: Tàn sát lẫn nhau




"Bà già, bà cũng nặng tay quá rồi đấy".

"Hừ, con khỉ già nhà ông trời sinh tính tình lạnh lùng, thật không ngờ lại thương đồ đệ của mình như vậy. Sợ gì chứ, cậu ta có huyết mạch nhà họ Trương, không chết được đâu mà lo".

Tôi dần tỉnh táo lại một chút, bên tai vọng tới giọng ông cụ Tôn và bà Tư.

Mặc dù tôi nghe thấy rõ ràng nhưng cứ như thể có nước đổ đầy vào tai khiến giọng của họ nghe mông lung như thể vọng tới từ rất xa.

Lúc này đầu tôi nặng trịch, trên người đau nhói khó chịu như bị điện giật.

Trong bụng tôi chỉ muốn chửi thề một câu.

Bà già này sao lại ra tay với tôi tàn nhẫn như vậy chứ. Khi tôi bình thường lại được thì sẽ cho bà ta biết tay!

Có điều mắng thì mắng vậy thôi chứ giờ đến mắt tôi còn không mở ra được, hai mí mắt thì nặng như chì lại còn cay xè.

Khó khăn lắm mới hé mở được mắt, nhưng tôi lập tức cảm nhận được dường như có một thứ gì đó đang ở ngay trước mặt tôi.

Tôi cố gắng xốc lại tinh thần, tập trung nhìn xem đó là gì. Một gương mặt bầm đen, thất khiếu thì đang chảy máu lập tức hiện ra trong tầm mắt tôi.

Kinh dị hơn là gương mặt này còn đang lộn ngược lại, cằm ở bên trên, đỉnh đầu chúc xuống dưới và cách tôi chỉ khoảng một nắm tay.

Tôi giật mình thảng thốt, nhất thời quên mất cơn đau trên người mà mở trừng mắt ra.

Sống lưng tôi lạnh toát, sau đó tôi vươn cổ lên dần dần nhìn xuống phía dưới gương mặt kia.

Bên dưới gương mặt là cái cổ vặn vẹo. Bên dưới nữa thì lại là phần cơ thể đang ngồi ngay ngắn trên mặt đất, thậm chí còn trong tư thế hai chân khoanh lại.

Cũng có nghĩa là người này đang ngồi trên mặt đất nhưng cổ lại bị vặn hai vòng cho nên cằm mới hất lên trời còn đỉnh đầu thì chúc xuống đất.

Tôi hít một hơi lạnh, gương mặt này sao trông quen thế nhỉ?

Tôi cố gắng kìm nén nỗi khiếp sợ trong lòng, khẽ nghiêng đầu nhìn kỹ gương mặt này.

Gương mặt bầm đen, hốc mắt lồi lõm, đôi môi trắng bệch...

Đây, đây chẳng phải Lưu Anh sao?

Bà... bà ấy chết rồi sao?

Trong phút chốc, tim tôi như ngừng đập, đầu óc thì trống rỗng như thể chẳng cảm nhận được gì nữa.

Sau đó, tôi đưa mắt nhìn về phía đằng sau lưng Lưu Anh mới phát hiện, hóa ra cảnh tượng trước mắt tôi chỉ là bắt đầu...

Đằng sau lưng Lưu Anh còn có khoảng hơn một trăm người phụ nữ cả già cả trẻ. Bọn họ đều như cái xác biết đi, chính là những người đã xếp hàng đi ra sau núi!

Chỉ là lúc này họ vẫn không có ý thức giống như lúc trước nhưng cơ thể họ thì vẫn không ngừng hoạt động.

Tôi nhìn sang bên đó thì thấy một người phụ nữ đang dùng tay vặn cổ một bà lão từng chút một tới khi đầu bà ấy vặn vẹo đến đáng sợ nhưng người phụ nữ kia vẫn chưa chịu dừng tay.

Sau khi tiếng xương nứt gãy vang lên, bà lão kia phun ra một ngụm máu rồi tắt thở.

Nhưng người phụ nữ kia vẫn không dừng tay, tiếp tục vặn thêm hai vòng nữa mới thả tay ra. Sau đó, cô ta lại giống như một cương thi, thò tay ra sờ vào đầu một người khác.

Mấy chục người trước mặt tôi lặp lại động tác tương tự.

Thậm chí có người vừa sờ vào đầu người khác thì cổ mình đã bị kẻ khác vặn vẹo.

Cảnh tượng giết chóc thảm khốc như vậy đúng là giống như đang ở dưới địa ngục.

Cả một vùng đất rộng, ngoài những tiếng xương gãy chói tai thì không còn tiếng động nào khác.

Cảnh tượng quỷ dị đáng sợ này kích thích não bộ tôi khiến máu trong người tôi như sôi lên.

Nơi đây chính là thánh địa!

Trương gia thôn, cuối cùng cũng tuyệt diệt!

Hai mắt tôi đỏ ngàu, vốn không dám tiếp tục nhìn cảnh tượng này nhưng lại không kìm được mà đưa mắt nhìn cảnh những người này đang giết chóc lẫn nhau trước mặt tôi.

Khó hiểu, phẫn nộ, hoang mang, sợ hãi,... rất nhiều cảm xúc dâng trào trong tôi.

Rốt cuộc chuyện này là sao? Rốt cuộc Trương gia thôn đã đắc tội với ai? Tại sao hắn ta phải giết hết cả thôn?

Tôi nhìn trân trối về phía trước, nhưng rồi một cảnh tượng kinh dị khác xuất hiện.

Trên người những người phụ nữ vừa chết thảm lại bay ra tới tận hai hồn thể!

Trước đó tôi đã biết rõ những người này chắc chắn là bị thứ gì đó nhập vào nên mới bị giật dây như con rối để rồi đi tới ngọn núi phía sau.

Nhưng sau khi hai hồn thể kia bay ra tôi mới bàng hoàng phát hiện kẻ thao túng những người phụ nữ này lại là người nhà của họ!

Chính là những người đàn ông chết trong lần huyết tế Trương gia thôn!

Đây... chuyện này rốt cuộc là sao?

Lần này, tôi thực sự đứng hình. Tôi chỉ cảm thấy vô cùng bực tức như thể có một cơn giận kẹt trong lồng ngực nuốt lại không được mà xả ra cũng không xong, máu trong người tôi như sôi lên khiến toàn thân tôi nóng ran.

"Người trong thiên hạ đã phụ ta! Vậy thì ta sẽ giết hết bọn họ!"

Khi cơn giận của tôi đã lên tới đỉnh điểm thì đột nhiên một ý nghĩ len lỏi vào trong nơi sâu thẳm tiềm thức tôi.

Hơn nữa sau khi chứng kiến những người phụ nữ này chết thảm thì ý nghĩ đó ngày càng trở nên mãnh liệt.

"Mau dừng lại, mau dừng lại. Nếu còn tiếp tục thì sẽ có án mạng đấy!"

Khi cơn giận của tôi bùng lên dữ dội khiến bản thân choáng váng đầu óc, chỉ hận một nỗi không thể nhảy vào giữa đám người đó tự tay giết chết vài người thì giọng ông cụ Tôn từ phía xa đột nhiên truyền vào tai tôi.

Sau đó tôi nghe một tiếng "póc", như thể tiếng một bong bóng nước bị chọc vỡ vậy.

Giây tiếp theo, đột nhiên những thứ trước mắt tôi hóa thành bong bóng xà phòng, thi nhau nổ tung.

Chỉ trong nháy mắt, trước mắt tôi lại hiện ra một cảnh tượng khác.

Gương mặt lo lắng của ông cụ Tôn dần hiện ra, thay thế cho khung cảnh quỷ dị lúc trước.

"Đại đồ đệ? Tôi là sư phụ cậu đây, còn nhận ra tôi không?"

Đọc nhanh nhất ở trang Viet Writer

Trên gương mặt ông ấy ngoài sự lo lắng thì còn xen lẫn cả nỗi sợ hãi. Ông ấy cẩn trọng hỏi han rồi vỗ nhẹ vào mặt tôi.

Lúc này cơ thể tôi đang nóng ran, giờ lại bị ông cụ Tôn đụng vào như vậy khiến tôi cảm thấy chẳng khác nào mình vừa chạm vào một tảng băng.

Nóng gặp lạnh khiến tôi rùng mình một cái, một luồng khí lạnh như thẩm thấu qua người tôi, sau đó đầu óc tôi mới tỉnh táo lại.

"Sư, sư phụ?"

Lần này tôi đã có thể mở miệng nói chuyện.

Thấy tôi vẫn nhận ra ông cụ Tôn, gương mặt ông ấy mới giãn ra. Sau đó ông ấy dìu tôi đứng dậy rồi cho tôi uống một ngụm nước.

"Bà già này ra tay nhẫn tâm quá, nếu không phải tôi cản lại thì có lẽ thêm lát nữa là tôi chết trong tay cậu".

Ông cụ Tôn nói câu này với vẻ vẫn còn sợ hãi, nhưng bên cạnh đã vọng tới một tiếng hừ lạnh.

"Hứ! Nếu ông rén thì đừng có đưa tôi đi cùng. Ông sợ cậu ta chứ tôi không sợ".

Vừa dứt câu, gương mặt bà nội Uy Chính Thiên tiến sát lại gần tôi.

"Nhóc con họ Trương, ban nãy cậu đi vào trong ảo cảnh nhưng thứ cậu nhìn thấy lại là sự thực. Nhóc con cậu có mắt âm dương nên chắc là nhìn rõ rồi phải không?"

Bà Tư ngồi xuống trước mặt tôi, hai tay khoanh trước ngực nhìn tôi mà như cười như không.

Tôi hít thở một lúc rồi mới trở lại được trạng thái tâm lý bình thường. Tôi nhìn bà ta, trầm giọng hỏi.

"Bà cho tôi tận mắt chứng kiến Trương gia thôn tuyệt diệt rốt cuộc là có mục đích gì?"

Bà Tư nghe tôi hỏi vậy thì từ trong cổ họng đột nhiên phát ra những tiếng "khục khục" nghe vừa giống tiếng ho khan vừa giống tiếng cười.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.