Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi

Chương 178: Ma che mắt




Tôi cười khổ, “Tiếng tăm gì chứ, tôi còn chưa bước qua được cổng nhà sư phụ nữa là. Ngoại trừ kẻ thù truy đuổi thì làm gì có ai tìm tôi để nhờ vả”.

Có điều nói xong câu này, tôi vẫn buông đũa xuống và bước ra ngoài.

Sau khi mở cửa, tôi mới nhìn thấy người đang kêu gào tên tôi khắp nơi là một thanh niên mà mình chưa gặp bao giờ.

Thanh niên ấy trông có vẻ sốt sắng lắm, mặt mũi đỏ bừng, mồ hôi nhễ nhại. Đối phương lớn tiếng gọi tên tôi, gặp ai cũng hỏi thăm về tôi.

Nhìn bộ dạng của anh ta không giống như người nhà họ Uy đuổi theo để trả thù, mà một giống một người thực sự đang có chuyện quan trọng.

Tôi không nỡ để thanh niên ấy chật vật như vậy nữa, vội chạy đến vỗ vào vai đối phương.

“Tôi là Trương Ly đây, anh đang tìm tôi à?”

Vừa nghe đến câu “tôi là Trương Ly”, thanh niên ấy bèn quay phắt người lại rồi vội vàng đưa tay lên để nắm lấy tay tôi.

Nhưng khi anh ta trông thấy tôi thì bàn tay đang giơ lên liền sững lại.

“Cậu là Trương Ly? Sao lại trẻ tuổi như vậy?”

Nhìn bộ dạng nghi ngờ ấy của anh ta khiến tôi hơi khó chịu.

“Rốt cuộc anh tìm tôi có việc gì không?”

Thấy tôi có vẻ không được vui, thanh niên ấy do dự một lúc. Sau đó, anh ta chẳng nói chẳng rằng, nắm lấy tay tôi rồi kéo đi.

Tôi ghét nhất là bị người ta ép buộc, đặc biệt là khi tôi còn chưa gặp người đàn ông này bao giờ.

Nhất thời, tôi cũng cảm thấy bực mình, liền xoay cổ tay một cái rồi vặn thật mạnh để kìm thanh niên ấy lại.

“Rốt cuộc anh là ai? Sao lại tìm tôi?!”

Thanh niên kia bị tôi siết chặt tay, đau đến nỗi rít qua kẽ răng.

Anh ta không phải đối thủ của tôi, bèn giơ cánh tay còn lại lên để chỉ vào cổng thôn.

“Cậu có biết chiếc xe kia không?”

Nhìn theo hướng chỉ của anh ta, tôi thấy một chiếc xe van khá cũ đang đỗ ở đấy.

Tôi ngẩn ra, chiếc xe này quen quá! Đó chẳng phải là chiếc xe đã chở chúng tôi tối qua sao?

“Có phải vị tài xế kia xảy ra chuyện rồi không? Ông ta quen biết thế nào với anh?”

Vừa nhận ra chiếc xe ấy, tôi lập tức hiểu ra, lực tay cũng thả lỏng hơn.

Nghe tôi nói vậy, thanh niên kia rốt cuộc cũng xác nhận được danh tính của tôi. Mặc kệ cổ tay còn đang bị đau, anh ta bèn xoay người rồi quỳ xuống trước mặt tôi.

“Xin cậu, hãy cứu bố tôi với…”

Nhìn thanh niên ấy khóc lóc thảm thương, lòng tôi bỗng giật thót.

Xem ra tôi đoán không sai. Tối hôm qua, quả thật ông ta đã giữ lại kha khá khi ném tiền mua mạng.

Thanh niên kia là Tào Thần, còn vị tài xế tối qua là bố của anh ta - Tào Kiến Quân.

Trên đường cùng Tào Thần đi đến nhà anh ta, đối phương đã kể lại những chuyện xảy đến với Tào Kiến Quân sau khi chúng tôi tách nhau ra vào tối hôm qua.

Đúng như tôi dự đoán, Tào Kiến Quân đã không nỡ ném hết số tiền mà mình có khi ném tiền đi. Lúc ấy ông ta có mấy trăm tệ tiền mặt trong người, nhưng cuối cùng chỉ ném một tờ tiền lẻ.

Tất nhiên là con chồn yêu ấy không làm nữa.

Sau khi vứt chúng tôi ở lại, Tào Kiên Quân đã nhận ra có gì đấy không ổn trên đường về nhà.

Đầu tiên là ông ta gặp phải hiện tượng ma che mắt. Lẽ ra sương mù đã tan sau khi con chồn yêu kia đi rồi mới phải.

Nhưng trên đường ông ta quay về, sương mù vẫn dày đặc, dày đến mức ngay cả đèn xe cũng không chiếu qua được.

Tào Kiến Quân cảm thấy hơi sợ. Lái xe khi trời nhiều sương như vậy là chuyện vô cùng nguy hiểm.

Nhưng vì chột dạ, ông ta không dám dừng xe, chỉ đành cắn răng chầm chậm lái tiếp dựa vào kinh nghiệm của mình.

Nhà của Tào Kiến Quân ở thôn Đông, cách thôn Tây không quá xa, còn chưa đến mười dặm.

Nhưng ông ta đã lái xe suốt hai mươi phút rồi mà màn sương kia vẫn không tan.

Dựa theo kinh nghiệm của ông ta, nếu chạy theo đoạn đường này thì lẽ ra đã đến thôn Đông rồi.

Nhưng con đường phía trước dường như không hề thay đổi chút nào, như thể dù có tiếp tục chạy thì cũng không thể đến nơi vậy.

Sau khi cắn răng chạy thêm nửa giờ nữa, Tào Kiến Quân mới thấy hoảng sợ thực sự.

Ông ta biết mình bị ma che mắt thật rồi.

Người xưa đúng là có nói về cách phá giải hiện tượng ma che mắt này.

Ma che mắt, chẳng qua là những hồn ma làm rối loạn thần trí của bạn, khiến các giác quan của bạn trở nên hỗn loạn và xuất hiện ảo giác. Nhìn thì có vẻ như đã đi được rất xa, nhưng thật ra bạn đang đi vòng vòng ở chỗ cũ mà thôi.

Chỉ cần nghĩ cách giúp tinh thần tỉnh táo lại thì sẽ phá giải được hiện tượng ma che mắt.

Còn cách để tỉnh táo lại, chính là dùng cảm giác đau đớn để kích thích thần kinh của mình.

Có lẽ Tào Kiến Quân cũng nghĩ đến điều này, nên liền cắn vào lưỡi mình một cái.

Cách này quả nhiên rất hữu dụng. Khi mùi máu tươi trong miệng lan ra, màn sương trước mặt dường như cũng tan đi rồi chầm chậm biến mất.

Lúc bấy giờ, Tào Kiến Quân mới nhìn rõ đoạn đường trước mắt.

Ông ta đã lái xe gần một giờ đồng hồ, vậy mà vẫn đang quanh quẩn ở nơi bị chồn yêu chặn đường!

Tào Kiến Quân lập tức sợ đến nỗi toát mồ hôi lạnh.

Tuy không biết vì sao lại có thể lái xe vòng vòng trên con đường đất nhỏ hẹp chỉ chứa được một chiếc xe này, nhưng ông ta biết nhất định là con chồn yêu vừa rồi đã giở trò với mình. Đọc nhanh nhất ở trang Viet Writer

Lần này ông ta không dám mang tâm lý ăn may nữa, bàn tay run rẩy lấy hết tiền mặt trong người ra rồi vội vàng ném ra ngoài cửa sổ, sau đó mới lại lái xe đến thôn Đông.

Có lẽ việc ném tiền đã có tác dụng. Lần này, ông ta lái xe về thôn Đông vô cùng thuận lợi.

Về đến nhà, ông ta còn nhìn đồng giờ.

Mười hai giờ đúng.

Vợ của Tào Kiến Quân vẫn chưa ngủ, còn hâm nóng cơm canh để chờ ông ta về.

Nhưng ông ta chỉ mới về nhà vài phút, đang định nói chuyện với vợ mình thì bỗng đứng thẳng người lên, đôi mắt nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.

Ngay giây sau đó, ông ta bỗng y như cương thi vậy, giơ một cánh tay lên một cách cứng đờ rồi đập mạnh xuống bàn.

Người ở thôn Đông hầu như đều dùng bàn làm bằng đá hoa, vừa bền vừa chắc chắn. Nhà Tào Kiến Quân cũng dùng loại bàn chắc chắn này.

Thế nên cú đập này đã khiến cánh tay của ông ta gãy lìa.

Tào Thần đang lái xe, khi nói đến câu này thì rùng mình một cái.

“Mẹ tôi kể lại cảnh tượng lúc ấy, bảo là bố tôi như bị trúng tà vậy. Cánh tay bị đập đến nỗi da thịt bong tróc, xương lộ ra, máu chảy rất nhiều. Nhưng trông bố tôi như thể không biết đau là gì, cứ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ”.

Dứt lời, Tào Thần lại hít mũi một cái rồi liếc nhìn vẻ mặt của tôi, sau đó mới nói tiếp.

“Sau một lúc lâu, bố tôi giống như đột ngột hoàn hồn vậy, sau đó thì ôm lấy cánh tay gào lên đau đớn, khiến mẹ tôi sợ đến nỗi ngây ra”.

Tôi nghiêm mặt nhìn con đường phía trước, không nói tiếng nào.

Tình trạng của Tào Kiến Quân đã quá rõ ràng. Ông ta đang bị chồn yêu trả thù, mà còn là cách trả thù độc ác nhất - đổi mạng.

“Bố anh đang ở đâu?”

Tôi hỏi với giọng hơi lo lắng, trong lòng có dự cảm không lành.

“Bố tôi nhân lúc còn tỉnh táo đã bảo tôi nhanh chóng đến thôn Tây tìm cậu. Nhưng tôi rất lo về bệnh tình của bố nên đã kiên quyết đưa ông ấy đến bệnh viện trong huyện. Cánh tay của bố đã được băng bó, nhưng vào lúc năm giờ sáng nay lại xảy ra chuyện nữa rồi”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.