Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi

Chương 177: Ấn đường phát đen




Nhìn theo bóng hình của Hoàng Cường lặng lẽ biến mất sau cánh cửa, tôi cũng chẳng hề do dự bèn khẽ mở cửa, kiễng chân đi theo.

Màn đêm nơi núi rừng khiến người ta cảm thấy sợ hãi. Dù tôi từ nhỏ đã lớn lên trong thôn ở rừng núi thì cũng không dám tùy tiện đi đêm.

Dù là người to gan thế nào thì cũng luôn có một cảm giác sợ hãi vô hình đối với bóng đêm.

Cảm giác sợ hãi này không chỉ đơn giản là sợ ma mà là nỗi sợ hãi do không thể biết trước.

Tại sao lại nói như vậy.

Khi thị giác của con người bị khóa chặt thì những giác quan khác sẽ trở nên vô cùng nhạy cảm. Đây chính là khả năng tự bảo vệ của cơ thể. Là một hành vi phản kháng lại đối với nguy hiểm của thế giới bên ngoài.

Thực ra phản ứng kiểu này khá đáng sợ. Bởi vì nó sẽ khiến bạn phải ở trong trạng thái cảnh giác và nhạy cảm cao độ trong khoảng thời gian dài. Nếu như tâm lý không vững vàng thì rất dễ vì căng thẳng mà bị bùng nổ.

Mà màn đêm trong rừng núi, ngoài việc mang đến cho con người cảm giác sợ hãi và mất tự nhiên ra thì còn có những nguy hiểm khác đang chờ đợi bạn. Ví dụ như dã thú và ác quỷ hoặc là những loại linh thú như chồn yêu xuất hiện để quấy phá bạn.

Vì vậy nếu như không phải tình huống bất đắc dĩ thì những người ở trong núi cũng sẽ rất ít khi mạo hiểm đi đêm.

Hoàng Cường vốn có hiểu biết về chuyện âm dương, rồi lại vừa trải qua sự việc bị chồn yêu ngăn chặn, vậy theo lý mà nói, lúc này ông ấy càng phải tránh việc một mình ra khỏi cửa đi đêm mới phải.

Trừ khi ông ấy có việc bắt buộc phải làm, thậm chí là dù có sợ hãi thì cũng phải làm.

Cổng nhà Hoàng Cường đối diện với hai con đường. Một con đường thông ra ngoài thôn, con đường còn lại thì kéo dài vào trong khu dãy núi.

Tôi lặng lẽ ra khỏi cửa và nhìn xung quanh.

Không thấy Hoàng Cường đâu nữa!

Dù thời gian tôi đuổi ra tới nơi cũng chưa tới ba nhịp thở.

Dù Hoàng Cường có chạy và chạy theo con đường nào thì cũng đều là đường thẳng, ít ra tôi phải nhìn thấy bóng dáng của ông ấy mới phải.

Vậy mà giờ tới một chút vết tích của ông ấy tôi cũng không phát hiện ra, điều này có phần kỳ lạ.

Một luồng khí lạnh đột nhiên dấy lên trong tôi.

Không đúng, Hoàng Cường có gì đó không đúng, hay nói cách khác là thôn này có gì đó không ổn.

Tôi đứng ở cổng, nhìn hai con đường tạo thành hình chữ y kéo dài bất tận trong màn đêm rồi bỗng sinh ra ảo giác, cứ như hai con đường này thông tới mười tám tầng địa ngục vậy. Nếu như bước chân vào thì sẽ không thể nào quay trở về được nữa.

Ngày hôm sau, khi mùi cơm thơm phức khiến tôi thức giấc thì tôi mới kinh hãi phát hiện ra là trời đã sáng.

Tôi mơ mơ màng màng ngồi dậy, hồi tưởng lại chuyện xảy ra tối qua và bỗng cảm thấy sợ hãi.

Từ lúc tôi đuổi theo Hoàng Cường ra khỏi cửa thì sau đó trí nhớ của tôi đột nhiên bị đứt đoạn, đến ngay cả chuyện làm thế nào quay trở lại phòng và lên giường thì tôi cũng không nhớ nữa.

Tôi đã bị cắt đứt ký ức một cách vô duyên vô cớ như thế.

Nhất thời tôi bỗng hoảng loạn và không thể bình tĩnh được.

“Cậu nhóc, đã tỉnh dậy chưa?”

Tôi đang day dứt thì có tiếng gõ cửa và giọng nói của Hoàng Cường từ bên ngoài vọng vào.

Tôi ngây người, toàn thân toát mồ hôi hột.

Một lúc lâu sau tôi mới phản ứng lại, dường như bản thân có chút thất thần nên tôi vội vàng đáp lại, sau đó mặc quần áo và xuống giường.

Vừa mở cửa, khuôn mặt hiền lành vô hại của Hoàng Cường gắn với nụ cười hòa nhã, ông ấy nhìn tôi.

“Xem ra tối qua khiến cậu mệt đứt hơi nhỉ, tới giờ ăn cơm trưa rồi đấy”.

Hoàng Cường vừa dứt lời thì vợ ông ấy bưng cơm canh thơm ngon bước vào, thấy tôi mới dậy bèn cười với tôi.

“Đúng ra lúc ăn sáng phải gọi cậu rồi, nhưng ông Hoàng nói là có lẽ cậu mệt quá nên ngủ ngon, vì vậy đừng quấy rầy cậu. Giờ chắc đói lắm nhỉ? Cơm canh xong cả rồi, mau ăn đi”.

Bà ấy vừa nhiệt tình goị tôi tới bàn vừa mở chiếc tủ nhỏ lấy ra một bình rượu.

Cảnh tượng trước mặt vô cùng ấm cúng, trên bàn còn có rượu ngọt đồ ăn ngon, đúng ra phải khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái mới phải.

Thế nhưng khi tôi đối diện với hai người này thì tôi chẳng thể nào cười tươi được.

Bởi vì tôi phát hiện ra, trên mặt Hoàng Cường và vợ mình có một vùng hắc khí.

Và đó cũng chính là cái gọi là ấn đường phát đen.

Ấn đường đen là họa hại đổ máu.

Tối qua trên mặt hai người họ còn chưa có hiện tượng xấu gì, vì vậy chắc chắn đây không phải là điều dị thường phát ra từ cơ thể họ.

Nói cách khác, hai người họ đã dây phải thứ gì đó không sạch sẽ và giờ thứ đó tới đoạt mạng.

Tôi mở miệng, định nhắc nhở Hoàng Cường nhưng đột nhiên nhớ tới cảnh tượng tối qua thì lời tới cửa miệng, tôi lại đành phải nuốt ngược vào trong.

Sau một đêm, cả hai đều xuất hiện tướng mạo chết chóc thì chứng tỏ nguyên nhân xảy ra vào chính đêm hôm qua. E rằng, điều này có liên quan tới việc tối qua Hoàng Cường lặng lẽ đi ra ngoài.

Nếu đúng là như vậy mà tôi có nhắc ông ấy thì có lẽ ông ấy cũng sẽ không nói sự thật cho tôi biết mà ngược lại còn dễ gây kích động bọn họ hơn.

Chi bằng quan sát trước rồi từ từ để ông ấy nói ra xem có thể hỏi được gì không.

Thế là tôi vươn vai, nhiệt tình chào hỏi bọn họ và ngồi vào bàn.

Bữa ăn diễn ra trong không khí cười cười nói nói, tôi cũng nhân cơ hội nghe ngóng tình hình nhà Hoàng Cường.

Vợ chồng Hoàng Cường kết hôn đã được ba mươi năm mà không có con.

“Không tới bệnh viện kiểm tra sao?”

Tôi nghe mà thấy tiếc nuối bèn cắn một miếng màn thầu và hỏi.

Vợ chồng Hoàng Cường nhìn nhau sau đó Hoàng Cường thở dài nói với tôi.

“Hầy, do số tôi không có, tôi tìm sư phụ của cậu xem giúp tôi thì nói rằng số tôi không có con cái”.

Nói xong, Hoàng Cường lại thở dài, vợ ông ấy ở bên cạnh thì lập tức đỏ mắt rưng rưng.

Tôi ý thức được việc mình đã chạm vào nỗi đau của người khác bèn vội vàng đổi chủ đề.

“Ông Hoàng, ông quen sư phụ tôi như thế nào?”

Hoàng Cường vừa rồi còn chìm trong nỗi bi thương bỗng run lên khi nghe thấy câu hỏi của tôi. Sau đó ông ấy giống như chìm vào ký ức và đưa tay sờ đầu.

Động tác của ông ấy nhìn có vẻ tự nhiên nhưng tôi thì đã bắt được một tia hoảng loạn trong ánh mắt của ông ấy.

“Chuyện này nói ra thì dài, có điều tình cảm giữa tôi và sư phụ cậu sâu sắc lắm, nếu không, khi đó ông ấy đã không đưa linh quy cho tôi rồi”.

Nghe xong, tôi gật đầu tỏ vẻ đã hiểu và không hỏi tiếp nữa.

Khi bữa cơm sắp kết thúc thì bên ngoài bỗng trở nên náo nhiệt.

Ban đầu tôi không chú ý cho tới khi nghe thấy bên ngoài có người gọi tên mình.

Tôi giật mình và vội dỏng tai lên nghe.

“Trương Ly, Trương Ly đang ở đâu, mau ra cứu người, Trương Ly!”

Lại là một tràng tiếng hét vọng vào tai tôi và còn gọi cả tên của tôi nữa.

Tôi cảm thấy hoang mang, tôi chưa từng gặp ai trong thôn này, sao lại có người gọi tên tôi đi cứu mạng chứ?

Rõ ràng là Hoàng Cường còn ngây người hơn tôi. Ông ấy chớp mắt nhìn tôi.

“Danh tiếng của cậu giờ lớn tới vậy cơ à? Tới tận đây luôn rồi, có người còn chạy tới cầu xin cậu xử lý công việc giúp cơ à?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.