Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi

Chương 168: Không




Sư thúc đảo mắt nhìn tôi.

“Vạn vật đều có khởi nguyên, nên mới có sinh lão bệnh tử. Tượng người bằng gỗ liễu vốn chỉ là tượng người thôi, không có sống chết, tu thành tiên thì sẽ xuất hiện với dáng vẻ này, có gì lạ đâu?”

Dứt lời, sư thúc lại vỗ vai tôi vài cái.

“Cậu đừng nhìn đối phương trạc tuổi mình mà thiếu kính trọng đấy nhé. Vừa rồi tôi có nghe ông ấy nhắc đến người phụ nữ ấy. Tôi nghĩ, ông ấy nói người phụ nữ có lẽ chính là cổ thi kia. Nếu là vậy thì có lẽ cậu cũng đoán được ông ấy đã bao nhiêu tuổi rồi”.

Tôi thoáng sững sờ. Cổ thi kia đã sống hơn nghìn năm, có nghĩa là tượng người bằng gỗ liễu ấy đã tu thành tiên từ nghìn năm trước. Vậy…

Tôi càng tính càng thấy kinh hãi, quả thực đã sống lâu lắm rồi!

Vừa đi vừa lẩm bẩm với sư thúc, chẳng mấy chốc, hai chúng tôi đã ra khỏi con đường ấy và chạy sang con đường lúc bắt taxi đến đây.

Tuy con đường này hơi yên tĩnh, nhưng vẫn rất khác con đường ở bên cạnh cao ốc Phương Viên. Con đường này không có người, nhưng ít ra vẫn có một loại sức sống khiến người ta cảm thấy thoải mái.

Tôi chợt hiểu ra, rốt cuộc hai chúng tôi cũng đã thoát khỏi tử địa.

Mà sư thúc vốn được tôi dìu đi đang thở ra khí nhơ một cách nặng nhọc.

“Cậu đừng trách sư thúc lừa cậu đến đây. Thật ra… thật ra là…”

Rõ ràng đã chạy đến nơi an toàn, thế nhưng tình trạng của sư thúc còn kém hơn ban nãy. Sau khi thở ra luồng khí nhơ kia, sư thúc đột ngột ngã xuống, miệng còn rầm rì muốn nói gì đó với tôi.

Sư thúc trông như bị đột quỵ vậy, khoé miệng đột nhiên co giật không ngừng, nước bọt ứa ra, câu chữ càng lúc càng mơ hồ, không nói rõ được gì nữa.

Nhìn thấy sư thúc như vậy khiến tôi vô cùng hoảng sợ, liền cuống cuồng dìu đối phương ngồi lên thật vững.

“Sư thúc bị làm sao thế này? Chỗ nào thấy khó chịu, sư thúc chỉ cho tôi biết đi?!”

Thấy sắc mặt của sư thúc từ đỏ biến thành trắng, rồi lại từ trắng chuyển sang xanh, tôi lại càng lo lắng hơn.

Tuy rất muốn giúp sư thúc, nhưng tôi lại không biết gì về y thuật. Cho dù có biết một chút về huyệt vị và mạch, nhưng nếu chữa không đúng thì còn rắc rối hơn.

Thế nhưng lúc này sư thúc không còn nói chuyện được nữa, thậm chí hơi thở còn kéo dài hơn. Con người không sợ khó thở mà chỉ sợ hơi thở đột nhiên trở nên chậm và dài hơn. Điều đó có nghĩa là chức năng cơ thể của người này không còn ổn nữa, mà đã sắp…

Tôi sợ đến mức trán đẫm mồ hôi. Tình thế quá cấp bách nên tôi không thể nghĩ nhiều nữa, bèn đưa tay bấm loạn xạ mấy huyệt vị sinh tử của sư thúc.

Tuy rằng sư thúc bị Uy Chấn Tử đánh trọng thương ở hang động cổ thi, nhưng chỉ tổn thương gân cốt thôi, hoàn toàn không hại đến lục phủ ngũ tạng.

Hơn nữa, sau khi trải qua mấy ngày điều dưỡng, sức khoẻ của sư thúc đã khá lên nhiều rồi. Tôi nghĩ mãi không hiểu, sư thúc mới vừa rồi còn nói chuyện với tôi kia mà, sao tự nhiên lại rơi vào tình trạng như sắp chết thế này?!

Chẳng lẽ việc ra tay diệt trừ một hồn thể sống lại đã ảnh hưởng đến vết thương? Nhưng sao lại nghiêm trọng đến vậy được chứ?

Nhìn sư thúc mặt mũi tái xanh, răng nghiến chặt, hai mắt còn trợn trắng, đã khiến tôi hoảng loạn cực độ.

“Sư thúc, sư thúc ơi! Đừng doạ tôi mà!”

Lúc này tôi vừa bó tay chịu trận, vừa cảm thấy hối hận vô cùng. Tôi hận mình tại sao lại không theo học khí công từ sư thúc sớm hơn?! Ngay cả tâm kinh mà sư phụ để lại, tôi cũng chưa từng tập luyện. Bây giờ chính là cần dùng đến nó thì tôi lại chỉ biết giương mắt đứng nhìn với tâm trạng lo lắng.

Nhưng tôi có hối hận nữa cũng chẳng ích gì. Tôi nghe tiếng nấc vang lên từ cổ họng sư thúc, sau đó là một hơi thở ra thật dài, cuối cùng là không còn hô hấp nữa.

Khoảnh khắc sư thúc ngã rạp xuống đất như một vũng bùn, não bộ của tôi đã đơ ra, thậm chí mất cả khả năng suy nghĩ.

Sư thúc... chết rồi?

Tại sao sư thúc lại chết? Sao sư thúc có thể chứ?!”

Trong tiềm thức của mình, tôi luôn cảm thấy với bản lĩnh của sư thúc thì dù sư phụ có chết, sư thúc cũng sẽ không chết được.

Nhưng bây giờ sư thúc lại chết một cách không rõ ràng ngay trước mặt tôi.

Tôi nhìn một sư thúc đã không còn sức sống, hơn cả đau buồn là cảm giác khó lòng chấp nhận được.

“Đừng đùa nữa mà, sư thúc. Thời điểm này đừng đùa với tôi như vậy. Tôi biết là mình đã không chăm sóc tốt cho sư thúc lúc ở Ma thành. Đợi chúng ta về nhà rồi, tôi sẽ lập tức mua rượu và món gà quay mà sư thúc thích nhé. Cho sư thúc ăn một bữa no nê!”

Cố nặn ra một nụ cười, tôi rất muốn nhìn thấy sư thúc đột nhiên mở mắt ra rồi hi ha cười đùa với mình.

Nhưng không, sư thúc vẫn nằm yên ở đấy, chẳng hề có phản ứng gì.

“Đừng gọi nữa, người đã chết rồi”.

Một giọng nói bỗng vang lên từ phía sau, khiến não bộ đã tê liệt của tôi có chút phản ứng.

Tôi ngẩn ngơ ngoái lại nhìn.

Là tượng người bằng gỗ liễu ấy.

Người này vẫn đứng chắp tay nhẹ nhàng ngay sau lưng tôi, tuy vẻ mặt không có cảm xúc gì nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào sư thúc.

“Vừa rồi đặt chân vào tử địa, anh ta đã khiến một hồn thể tiêu tan. Trong sổ sinh tử thiếu mất một người nên Diêm vương đã lấy mạng của anh ta để bù vào”.

Có lẽ vì thấy tôi vẫn ngơ ngác, nên lần này vị tiên gia không tỏ ra kiêu ngạo như mọi khi, còn giải thích lại cho tôi hiểu.

Nghe xong, tôi bèn đờ đẫn lắc đầu.

“Vô lý, sao lại lấy mạng sư thúc bù vào chứ? Vậy sổ sinh tử của sư thúc phải điền thế nào đây? Chẳng phải vẫn bị thiếu một người sao?”

Bây giờ đầu óc của tôi không còn suy xét gì được nữa, nghĩ đến cái gì thì buột miệng hỏi cái đó thôi.

Đôi mắt đen thẳm ấy lướt nhìn tôi vài lần, đoạn vị tiên gia ấy nói với tôi.

“Sổ sinh tử của anh ta không cần điền, vì Diêm vương đã gạch tên anh ta rồi. Sau khi chết, hồn thể của anh ta không đến cõi âm cũng không vào cõi dương, chỉ có thể ở một nơi mà cả âm và dương đều không tiếp nhận. Chúng tôi thường gọi nơi ấy là ‘Không’, không có nguồn gốc, không có điểm đầu, không có điểm cuối, chính là vĩnh hằng”.

“Nếu như phải giải thích ra thì đây giống như là nơi lưu đày vậy, một nơi bị ruồng bỏ mãi mãi”.

Nếu vị tiên gia này không giải thích cũng không sao, nhưng giải thích rồi thì cả người tôi liền run lên bần bật, nghe như sét đánh ngang tai.

Không có điểm đầu, không có điểm cuối, là vĩnh hằng. Thế thì có nghĩa đó là một nơi không có bắt đầu cũng không có kết thúc, vậy chẳng lẽ hồn thể của sư thúc sẽ vĩnh viễn mắc kẹt ở đấy ư?!

“Nơi ‘Không’ này nằm ở đâu?!”

Tôi nhìn chằm chằm tượng người bằng gỗ liễu, cặp mắt đã đỏ ngầu, không còn quan tâm đến việc phải kính trọng đối phương nữa.

Thấy tôi vô lễ như vậy, tượng người bằng gỗ liễu chỉ thoáng chau mày chứ cũng chẳng so đo với tôi, đoạn dùng ngón tay vẽ một vòng tròn giữa hư không.

“Nơi đó dễ đi, mà cũng không dễ đi. Nhưng bây giờ cậu chắc chắn không đi được. Chỉ sợ rằng cậu còn chưa tìm được lối vào thì đã mất mạng rồi”.

Tượng người bằng gỗ liễu ấy nói năng vòng vo khiến tôi rất sốt ruột. Tôi bèn sải một bước tiến đến trước mặt đối phương.

“Tôi mặc kệ. Tôi không sợ gì cả. Chỉ cần nói cho tôi biết, nơi quỷ quái ấy rốt cuộc nằm ở đâu. Dù có chết, tôi cũng phải đưa hồn thể của sư thúc ra!”

Có lẽ vì thấy giọng điệu của tôi khá hung hãn, nên đôi mắt của tượng người bằng gỗ liễu ấy chợt loé lên vẻ lạnh lùng và u ám.

Tuy người này vẫn nhẹ nhàng đứng đấy, nhưng khí tức lạnh lẽo bỗng toả ra từ toàn thân khiến tôi run rẩy, đầu óc cũng bình tĩnh lại một chút.

“Dám nói chuyện với tôi như vậy, Trương Ly, cậu muốn chết ư?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.