Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi

Chương 163: Người chết hóa tro




Đương nhiên ông chủ này biết về bản lĩnh của tôi. Nhìn ánh mắt của ông ta dường như đã nhìn thấu mục đích tới đây lần này của tôi vậy.

Tôi liếc nhìn tòa cao ốc Phương Viên trước mặt và bỗng cảm thấy ớn lạnh.

“Haizz, chẳng phải vì chuyện nghe nói cao ốc Phương Viên đã được xây dựng lại nên tới xem sao!”

Ông chủ kia nhìn chăm chăm đợi tôi trả lời, tôi cũng không thể lặng im nên ái ngái nặn ra một nụ cười sau đó đáp lại.

Nhưng khi nghe tôi nói xong, ông chủ kia không hề lên tiếng mà chỉ nhìn tôi với vẻ cười như không cười.

Không ai nói gì, xung quanh yên lặng tới mức đến cả tiếng tim đập cũng có thể nghe thấy.

Cho tới lúc này thì tôi mới phát hiện ra không có mắt âm dương thì bất tiện tới mức nào.

Đối với khí tức của người sống, tôi không nhạy cảm được như Tam Thanh. Vì vậy đến cả việc ông chủ trước mặt này là người hay ma thì tôi cũng không biết.

“Ờ thì ông chủ, ông nói lát nữa sẽ có rất nhiều người tới đây sao?”

Thấy bầu không khí càng lúc càng quỷ dị tôi đành hắng giọng, khẽ hỏi.

“À, đúng vậy, may cậu nhắc tôi đấy. Cũng tới lúc rồi, tôi phải về chuẩn bị đây, nếu không lát nữa sẽ bận lắm”.

Thấy tôi hỏi vậy khiến ông chủ như được nhắc nhở, ông ta ngẩng lên trời nhìn, sau đó lầm bầm vài câu rồi quay người trở về siêu thị.

“Cái ông chủ này, bán đồ âm dương mà không sợ Diêm Vương truy cứu sao?”

Thấy ông chủ sắp bỏ đi, Tam Thanh nãy giờ im lặng bỗng lên tiếng với vẻ lạnh lùng.

Giọng của Tam Thanh không lớn nhưng vang lên vô cùng rõ ràng giữa bầu không khí im lặng.

Vừa dứt lời, tôi thấy ông chủ kia khựng lại, quay lưng đứng im tại chỗ.

Đứng ngây như vậy một lúc rồi ông ta mới từ từ quay người lại, miệng kéo dài thành một đường mảnh, để lộ nụ cười quỷ dị.

“Người anh em, anh bạn này cũng là đạo sĩ à?”

Ông chủ không hề trả lời câu hỏi của Tam Thanh, chỉ hỏi ngược lại tôi một câu.

Tôi gật đầu đang định trả lời thì Tam Thanh đột nhiên đẩy tôi một cái. Mặc dù lực không mạnh nhưng cũng khiến tôi loạng choạng.

“Đồ ngốc này, không có mắt âm dương mà sao đến chút lưu tâm cũng không có thế? Người sống người chết mà không nhìn ra sao. Không phải sư huynh đã dạy cậu không được tùy tiện trả lời câu hỏi của người khác à?”

Tam Thanh quay người lại và quát lên với tôi.

Bị Tam Thanh quát như vậy tôi đột nhiên nhớ lại chuyện lúc trước đi nhầm vào thị trấn quỷ, ông Tôn đúng là đã từng nói với tôi không được tùy tiện trả lời câu hỏi của ma quỷ.

Nếu đáp lại câu hỏi có mục đích khác của quỷ hồn thì tức là bạn đã đồng ý đi theo chúng.

Tôi đơ người rồi mới nhìn ông chủ ở phía sau Tam Thanh.

Hầy, quản nhiên ông chủ này đã là người chết!

Chỉ có điều khi mới gặp mặt, ông chủ này dường như không hề có ý định hại tôi. Nếu không, với những gì chúng tôi vừa nói thì ông ta đã câu hồn của tôi đi rồi.

Cho tới khi Tam Thanh đột ngột nói ra câu nói đó thì ông chủ này mới lật mặt.

“Vị đạo sĩ này, tôi không hại người và cũng không có ý định hại người, tại sao cậu cứ so đo với tôi thế?”

Ông chủ lật mặt, đến cả giọng điệu cũng thay đổi, tôi có thể cảm nhận được rõ ràng khí lạnh phát ra từ người ông ta.

Nào ngờ Tam Thanh chỉ cười he he, đối lưng và không thèm quay đầu lại.

“Không phải tôi so đo với ông, chỉ là những thứ ông bán khoa trương quá, là tôi có lòng tốt nhắc nhở ông thôi”.

Nói xong, Tam Thanh đột nhiên nháy mắt nhìn tôi.

Tôi ngây người.

Mặc dù tôi và Tam Thanh đã từng kề vai chiến đấu vài lần, nhưng luôn là Tam Thanh đứng ra cáng đáng, vì vậy chúng tôi chưa có lần nào ra hiệu ngầm cùng phối hợp như thế này.

Giờ đột nhiên Tam Thanh nháy mắt khiến tôi ngây người và càng không biết phải làm sao.

“Sư thúc…sư thúc…”

Tôi đang định hỏi Tam Thanh là có ý gì thì đột nhiên thấy hai cánh tay vốn buông thõng của sư thúc đột nhiên cử động.

Mặc dù tôi không còn mắt âm dương, không thể nhìn thấy ánh sáng trên tay Tam Thanh, nhưng từ động tác thì tôi có thể nhận ra sư thúc đang lẳng lặng tạo ra khẩu quyết.

“Ta là thiên mục, cùng thiên tướng trục, tình như lôi điện, quang diệp bát cấp, triệt kiến biểu lý, vô vật bất phục, cấp cấp như luật lệnh!”

Vài câu chú, Tam Thanh nói liền một mạch, không để người khác có cơ hội phản ứng.

Ông chủ nghe thấy thì biết là sự chẳng lành nhưng khi định đưa ra phản ứng thì đã muộn mất rồi.

Đợi Tam Thanh đọc xong chú, cơ thể ông chủ bỗng thẳng băng, đôi mắt trợn tròn giống như bị trói chặt và đứng trân trân tại chỗ.

Ngay sau đó, Tam Thanh lại dùng tay đẩy gió, tạo ra hình thái cực, chậm rãi quay người, dùng quyết hóa chưởng, từ từ đẩy về phía ông chủ kia.

Cảnh tượng đó hiện ra trong mắt tôi giống như hình ảnh quay chậm, hai tay Tam Thanh mềm như không có lực và không hề mang theo sát khí.

Nhưng khoảnh khắc khi bàn tay đó tiếp xúc vào cơ thể của ông chủ.

Thì bầu không khí bỗng nổ ra một âm thanh nặng nề.

Ông chủ đứng trước mặt giống như một người đất bị đánh vỡ, cả cơ thể nứt toác.

Hơn nữa khi các vết nứt càng nhiều thì ông ta trở thành cát bụi và rơi lả tả xuống đất.

Cảnh tượng đó nói thì phức tạp nhưng thực tế xảy ra chỉ tốn có vài giây.

“Sư thúc, sư thúc đã…đã làm gì vậy?”

Tôi nhìn chăm chăm đống mạt bụi dưới đất, đầu lúc này còn chưa kịp nảy số.

“Chỉ là chú đánh quỷ đơn giản của Đạo gia mà thôi. Nếu cậu muốn học thì tôi có thể dạy cậu biết ngay lập tức”.

Sau khi diệt ông chủ kia, Tam Thanh thở hổn hển rồi lại chống eo nói thêm hai câu.

“May mà ông ta chỉ là nhân vật cỏn con, nếu không thì chú đánh quỷ cũng chẳng có tác dụng gì. Mà hiện tại tôi cũng chỉ có thể sử dụng được chú đánh quỷ ở cấp này mà thôi. Nếu như thật sự gặp phải kẻ lợi hại thì chỉ biết phó mặc cho số phận’.

Tam Thanh nói chuyện nghe có vẻ bi hùng nhưng không hề nhận thấy vẻ căng thẳng, lo lắng trên khuôn mặt Tam Thanh.

“Sư thúc, ông ta…rốt cuộc là gì vậy? Lẽ nào thật sự là người chết sao?”

Tôi cũng không tin lắm lời nói của Tam Thanh nên cũng không nhập tâm, chỉ nhìn chăm chăm vào đống tro cốt màu trắng chất thành một đống kia và bỗng sinh nghi.

Nếu nói ông chủ này là ma thì tại sao tôi không có mắt âm dương vẫn có thể nhìn thấy ông ta?

Hơn nữa đối với chú đánh quỷ của Tam Thanh, thường thì chỉ khiến hồn bay phách tán, sao lại để lại một đống cho cốt trông thực tế vô cùng như thế này?

“Tôi biết cậu định hỏi điều gì, tôi cũng có thể nói chính xác điều đó cho cậu. Ông chủ này là một hồn thể không sai. Vậy tại sao chúng ta lại nhìn thấy ông ta, tôi đoán chỉ có thể tìm được đáp án từ bên trong tòa cao ốc Phương Viên mà thôi”.

Đương nhiên Tam Thanh biết tôi định hỏi điều gì nên nói một câu vô cùng bình thản sau đó giơ tay lên chỉ về phía tòa cao ốc Phương Viên ở gần đó.

Tôi cũng vô thức nhìn theo hướng chỉ tay của Tam Thanh.

Con đường vốn vắng lặng như tờ trước đó bỗng ào ra vô số người, hơn nữa tất cả đều đi ra từ tòa cao ốc Phương Viên kia.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.