Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi

Chương 156: Vật âm mượn xác




Mặc dù tôi đã nhắc tới chuyện bị cổ thi đè trong đường hầm với Tam Thanh nhưng lúc đó thời gian gấp gáp nên tôi vẫn chưa có thời gian để kể rõ từng chi tiết.

Đặc biệt là khi huyệt Phong Môn của tôi bị cổ thi đó chọc vào. Chuyện này đến tôi còn quên bẵng đi nên đương nhiên là chưa kể với Tam Thanh.

Cho nên khi Tam Thanh nhìn thấy mắt quỷ trên huyệt Phong Môn của tôi, nhất thời không hiểu nguyên do cũng là lẽ đương nhiên.

Nhưng lúc này trong lòng tôi đã hiểu rõ, việc ấn Ngũ Quỷ Đài Quan trên lưng và mắt âm dương của tôi biến mất chỉ e là có liên quan đến cổ thi nghìn năm kia.

Nhưng tại sao cô ta lại làm vậy?

Nếu là muốn giúp tôi hóa giải ấn Ngũ Quỷ Đài Quan thì tại sao lại thêm vào cho tôi một mắt quỷ cơ chứ?

"Sư thúc, tôi không nhìn được rõ hình dạng của mắt quỷ đó, sư thúc chụp ảnh cho tôi xem được không?"

Tôi càng không thấy được nó thì trong lòng càng lo sợ.

Tam Thanh cũng biết đây không phải chuyện nhỏ nên thoáng chốc đã tỉnh ngủ, lôi điện thoại ra chụp ảnh phần lưng cho tôi xem.

"Ủa? Sao chiếc điện thoại này của tôi lại bị trục trặc thế nhỉ?"

Sau khi chụp xong, tôi đang định xem ảnh thì Tam Thanh lại cầm lấy chiếc điện thoại không buông.

"Tại sao mắt quỷ này lại không hiện lên trong máy ảnh nhỉ? Hay là do điện thoại của tôi quá xịn nên có tính năng lọc?"

Lúc ở Vọng Tiên Các, Tam Thanh không ít lần làm những chuyện lừa gạt, cho nên sư thúc tôi không có gì ngoài điều kiện, điện thoại đương nhiên cũng phải dùng loại tốt nhất.

Nhưng lúc này Tam Thanh đang giữ khư khư chiếc điện thoại, suy nghĩ mãi mà không hiểu.

"Rõ ràng là chụp được cả tấm lưng của cậu, nhưng sao chỉ có cái mắt quỷ đó là không chụp được?"

Tam Thanh hoang mang ngẩng đầu lên nhìn tôi. Tôi kinh ngạc, vội vã cầm điện thoại lên xem.

Quả thực trong bức ảnh toàn bộ phần lưng của tôi được chụp lại nhưng hoàn toàn nhẵn nhụi không chút dấu vết nào. Đừng nói là mắt quỷ, đến cả một cái nốt ruồi cũng không có.

"Sư thúc, thử dùng điện thoại của tôi chụp lại xem sao".

Tôi vẫn chưa từ bỏ, móc điện thoại của mình ra để thử nhưng bất kể dùng cách nào, cho dù chúng tôi lấy hai tấm gương chiếu vào thì cũng chỉ nhìn thấy tấm lưng nhẵn bóng của tôi chứ chẳng hề thấy mắt quỷ.

Lần này cả hai chúng tôi đều sững sờ.

"Sư thúc, thúc thử nhìn lại xem, hay là ban nãy thúc chưa tỉnh ngủ chứ trên lưng tôi thực ra không có mắt quỷ nào cả".

Trước đây ấn Ngũ Quỷ Đài Quan trên lưng tôi còn không kỳ dị như thế này, tôi không khỏi nghi ngờ Tam Thanh hoa mắt nhìn nhầm.

"Hừ, sư thúc cậu những việc khác không nói nhưng mắt phải mười trên mười đấy nhé. Đến cả sư phụ cậu còn phải bái phục sự tinh tường của tôi, vậy mà cậu lại dám nghi ngờ?"

Hai chúng tôi loay hoay một lúc lâu vẫn không thể nào soi ra được cái mắt quỷ đó, Tam Thanh đã có chút bực dọc nay lại bị tôi nghi ngờ là nhìn gà hóa cuốc nên càng giận hơn.

"Vậy thì kỳ quá, tại sao lại không chụp được ảnh của nó vậy? Lẽ nào mắt quỷ này là một vật thuộc âm?"

Thấy Tam Thanh hốt hoảng, tôi thậm chí còn hoảng hơn, rầu rĩ lẩm bẩm.

Mọi người đều biết quỷ không có bóng.

Trong lúc lo lắng tôi buột miệng thốt ra một câu khiến Tam Thanh như nhớ ra điều gì đó.

"Vật âm? Ồ, cháu trai, cháu vừa nói đúng trọng tâm đấy. E là mắt quỷ này thực sự là một vật âm!"

Tam Thanh dứt lời, bất giác lùi về sau né tránh như thể sợ mắt quỷ kia sẽ đột ngột nhảy ra vậy.

"Quả thực là vật âm sao? Nhưng nếu là vật âm thì sao có thể có hình dạng như thế này rồi xuất hiện trên cơ thể con người cơ chứ?"

Vừa nghe Tam Thanh nói đây là vật âm, tôi lập tức cảm thấy lạnh sống lưng như thể có một con quỷ đang ngồi trên lưng tôi vậy.

Tam Thanh hiểu nhiều biết rộng hơn tôi, sư thúc tôi chống cằm ra chiều suy nghĩ một lát rồi nói.

"Việc này vẫn chưa nói chắc được, trước đây tôi từng nghe các huynh đệ tán gẫu và nhắc tới nó. Họ nói có người sẽ cho vật âm lên người để tăng cường Đạo hạnh, nhưng tôi chưa từng tận mắt chứng kiến. Nếu mắt quỷ trên người cậu thực sự là vật âm thì đúng là lần này tôi mới được mở mang tầm mắt".

Nói rồi, Tam Thanh thậm chí còn có vẻ phấn khích muốn thò tay ra sờ cái mắt quỷ trên lưng tôi.

Nhưng Tam Thanh còn chưa kịp động vào thì tôi đột nhiên cảm thấy sau lưng ngứa ngáy như thể có ai đang nắm lấy cột sống tôi khiến tôi không thể cử động nổi.

Đồng thời, Tam Thanh sau lưng tôi cũng hít một hơi lạnh như thể vừa nhìn thấy một cảnh tượng đáng sợ nên lập tức né sang đứng bên cạnh tôi.

Tam Thanh vốn đang bị trọng thương, muốn ngồi xuống cũng khó khăn thế mà ban nãy lại phản ứng nhanh lẹ như vậy. Điều đó khiến tôi không khỏi nghi ngờ rốt cuộc Tam Thanh đã nhìn thấy cái gì mà quên luôn cả vết thương trên người?

"Thứ gì vậy, cái mắt quỷ này là vật sống sao?"

Tôi còn đang định hỏi sao cái mắt quỷ này lại sống được chứ, nhưng những cơn vừa đau vừa ngứa trên lưng khiến tôi hít thở thôi cũng khó khăn chứ đừng nói là mở miệng nói chuyện.

Một lúc sau, chân tay tôi mới có lại chút cảm giác, lúc này toàn thân đã toát mồ hôi lạnh.

"Sư thúc... thúc định lấy mạng tôi sao..."

Trán tôi toát mồ hôi, bất mãn trợn mắt nhìn Tam Thanh.

"A, cái mắt quỷ sau lưng cậu lườm tôi thì cũng thôi đi, giờ đến cậu cũng lườm tôi sao? Nếu không phải tôi phản ứng nhanh thì ban nãy tôi đã bị hồn phi phách tán rồi!"

Tôi quay người lại mới phát hiện Tam Thanh mặt mũi trắng bệch như thể đang kinh sợ điều gì đó. Giờ lại nghe Tam Thanh nói vậy, tôi mới biết ban nãy khi toàn thân tôi ngứa ngáy khó chịu chính là lúc con mắt quỷ kia mở ra!

"Mẹ nó, đúng là thiên hạ rộng lớn việc kỳ lạ gì cũng có. Tôi mới từng nghe qua có người muốn làm phép mượn vật âm lên người để tăng cường Đạo hạnh. Nhưng giờ xem ra âm vật này lại đang mượn cơ thể cậu. Trương Ly, rốt cuộc trên người cậu đang giấu thứ bảo vật gì? Đến cả vật âm cũng chọn cậu".

Sau khi thoát được mắt quỷ, Tam Thanh lúc này mới nhớ ra những vết thương trên cơ thể nên vừa nghiến răng nghiến lợi đi về phía giường vừa không ngừng than thở.

"Có điều vẫn may, cái mắt quỷ này hình như mới lên người cậu nên chưa hoàn toàn thích ứng, vừa mở đã đóng lại ngay. Nếu không thì ban nãy còn lâu tôi mới né được".

Sau khi chui lại vào ổ, Tam Thanh mới thở dài thườn thượt.

Còn tôi thì càng không nhìn thấy được mắt quỷ thì lại càng muốn nhìn thấy nó. Nhưng tôi thử thêm mấy lần vẫn không được.

Loay hoay một lúc lâu, tôi đau mỏi cả người nên cuối cùng chỉ đành đặt mông ngồi phịch xuống giường.

"Sư thúc, mắt quỷ này có lẽ là do cổ thi nghìn năm đó đóng dấu lên người tôi. Thúc nói xem cổ thi này rốt cuộc có nguồn gốc ra sao. Đã chết cả nghìn năm rồi mà vẫn có thể hoàn hồn? Hơn nữa..."

Nói đến đây tôi có chút do dự.

"Hơn nữa cậu thấy nó trông vô cùng giống mẹ cậu, đúng không?"

Tam Thanh là người vô cùng nhạy bén, thấy tôi ngập ngừng thì lập tức đoán ra điểm khúc mắc.

Lúc Hắc Bạch Hỷ quỷ khiêng mẹ tôi ra khỏi Trương gia thôn, Tam Thanh cũng nhìn thấy.

Theo lý mà nói, nếu không có mắt âm dương thì sẽ không nhìn thấy hình dạng của hồn thể. Nhưng kỳ lạ ở chỗ, đêm đó họ đều nhìn thấy Hắc Bạch Hỷ quỷ, lại còn nhìn rõ hồn thể của mẹ tôi trong quan tài.

"Sư thúc, có phải mẹ tôi vẫn còn sống không? Cổ thi đó... có liên quan gì tới mẹ tôi sao?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.