Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi

Chương 152: Phong huyệt




"Vị lão tổ tông này, tôi không biết mình đã đắc tội với cô lúc nào. Hay là... hay là cô thả tôi đi để tôi quay về tự kiểm điểm".

Lúc này tôi đang toát mồ hôi lạnh, mở miệng ra nhưng cổ họng khô khốc, những lời tôi nói ra nghe cũng vô cùng lắp bắp.

Nói xong câu này tôi chỉ cảm giác sau lưng càng ngày càng lạnh như thể có một khối băng hàng nghìn năm đang đè lên vậy, lạnh đến nỗi răng tôi đánh vào nhau lập cập.

Đúng lúc tôi còn đang tưởng bà cô nghìn năm tuổi này không muốn thả tôi đi thì đột nhiên tôi cảm giác ở vị trí huyệt Phong Môn trên lưng mình bị thứ gì đó chọc vào.

Việc đó diễn ra vô cùng đột ngột.

Khiến tôi nãy giờ vẫn căng thẳng thần kinh giờ giật nảy mình thẳng lưng lên.

"Không sao, giờ chàng không nhớ nhưng thiếp có rất nhiều thời gian để chờ chàng nhớ lại".

Một giọng nói nghe có vẻ vô cảm nhẹ nhàng truyền từ đằng sau tới tai tôi. Sau đó đột nhiên tôi cảm thấy nhẹ bẫng, tất cả sự khó chịu và lạnh giá tan biến như một làn khói.

Tôi run rẩy lau mồ hôi trên trán, hú hồn hú vía!

Thật không ngờ cổ thi này lại dễ bảo như vậy, cứ thế mà dễ dàng tha cho tôi sao?

Tôi trong lòng mừng rỡ nhưng cũng vẫn còn sợ hãi, không nghĩ được đến những việc khác nữa mà vội vã cõng Tam Thanh đi về phía lối ra.

Lần này tôi không bị ma giấu nên chỉ đi vài bước là ra tới cửa động.

Lúc này đã sắp rạng sáng, tôi vừa cõng Tam Thanh ló đầu ra bên ngoài thì đã bị một cơn gió đêm lạnh lẽo thổi qua. Mặc dù cảm giác vô cùng sảng khoái nhưng cũng khiến tôi rùng mình vì lạnh.

Chuyện xảy ra đêm hôm nay đúng là kỳ lạ vượt quá sức tưởng tượng, khiến tôi đã mông lung lại càng không tìm thấy được manh mối nào.

Nghĩ ngợi lâu như vậy, lại thêm việc bị thương nặng khắp nơi thì đúng ra tôi phải như ngọn nến leo lét trước gió, cử động thôi cũng khó khăn.

Nhưng pháp thuật phục hồi nguyên khí của Hồ đại tiên đúng là đỉnh của chóp. Hiện giờ cơ thể tôi không hề mệt mỏi khó chịu chút nào, thậm chí cả tinh thần cũng phấn chấn một cách khác thường.

Giờ tôi đang vô cùng sung sức nên chỉ muốn mau chóng túm lấy ông cụ Tôn để hỏi cho ra đầu đuôi sự việc.

Nhưng tôi lại phải thất vọng vì ông cụ Tôn giờ đã không thấy tăm hơi đâu, thậm chí đến cả Uy Tinh cũng biến mất tăm mất tích.

Tôi hoang mang đứng dưới chân ký túc xá nhìn sân trường trống trải.

Ban nãy chúng tôi đánh nhau kịch liệt dưới đất nhưng trên này vẫn vô cùng yên lặng.

"Bỏ đi, vẫn nên đưa sư thúc tới bệnh viện trước", tôi khẽ thở dài, trong đầu đã có tính toán.

Trước đó tôi đã kiểm tra qua tình trạng của Tam Thanh, không có gì quá đáng ngại. Nhưng nghĩ lại cảnh sư thúc đổ gục trên mặt đất tôi vẫn cảm thấy không yên tâm. Tôi sợ khi Uy Chấn Tử vỗ vai Tam Thanh đã làm bị thương đến gân cốt của sư thúc.

Có điều cứ nghĩ đến cổ thi và Hồ đại tiên đang ở dưới đất kia thì tôi lại thấy hơi lấn cấn.

Nếu tôi cứ vậy mà đi thì có phải không hay lắm không? Nhỡ đâu cổ thi kia ra ngoài làm người khác bị thương thì chắc chắn sẽ lớn chuyện. Hoặc có người phát hiện ra cửa động, thấy lối đi bí mật kia rồi nhất thời tò mò đi vào bên trong thì phải làm sao?

Nghĩ đi nghĩ lại, tôi lại đành đặt Tam Thanh xuống dựa tạm vào một bậc thang. Sau đó tôi quay lại chỗ cửa động dùng đất và một số thứ linh tinh có trong căn phòng để lấp cái cửa động đó lại.

Trong chốc lát tôi còn lo lắng có khi nào tôi làm vậy sẽ nhốt Hồ đại tiên và linh hồ ở bên trong không nhưng suy xét lại thì tôi lại thấy mình đúng là lo bò trắng răng.

Họ đã bị nhốt ở đây biết bao nhiêu năm rồi thì thêm chút nữa đương nhiên cũng không sao.

Sau khi lấp kín, tôi do dự một lát rồi lại móc trong túi áo ra một lá bùa đuổi quỷ dán vào cửa động.

Lá bùa đuổi quỷ này không phải là thứ mà ông cụ Tôn và Tam Thanh để lại cho tôi, mà là thứ hồi nhỏ ông nội bắt tôi luôn mang bên mình.

Bởi tôi có mắt âm dương, ông nội sợ tôi còn nhỏ không chịu được sự quấy phá của các âm hồn kia nên mỗi lần trong thôn có tang gia hiếu hỷ gì ông đều bắt tôi mang lá bùa này theo.

Đã bao năm trôi qua, lá bùa sớm đã không còn hiệu lực, tôi mang nó theo bên người chỉ để làm kỷ niệm.

Nhưng trong lúc phong ấn cái động này, không hiểu tại sao trong đầu tôi đột nhiên nảy ra một ý tưởng.

Đó chính là mọi loại trận pháp bùa chú dùng ở đây đều không có tác dụng, chỉ có thứ ông nội tôi để lại mới phong ấn được cổ thi kia.

Bất kể là có được hay không, lúc này tôi cũng chỉ đành dùng tới hạ sách này. Đợi khi Tam Thanh tỉnh lại thì tôi sẽ hỏi xem nên xử lý việc này như thế nào.

Sau khi làm xong mọi việc tôi mới yên tâm quay lại chỗ Tam Thanh. Đọc nhanh & update liên tục tại trang VietWriter

Khi tôi đang định cõng sư thúc lên thì đột nhiên thấy trước mắt có thứ gì đó lóe lên.

Thứ đó không rõ ràng mà chỉ hơi mờ mờ, nhưng trong màn đêm đen kịt tôi vẫn có thể nhìn rõ.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn với vẻ cảnh giác. Trên một cây liễu ở phía không xa có hai đoàn ma trơi đang nhảy nhót lại gần chúng tôi.

Tôi bắt đầu căng thẳng, nhìn chằm chằm vào đám ma trơi kia.

Lúc trước tôi cũng từng nói, đa số các ngôi trường đều được xây trên nền đất mộ cho nên thỉnh thoảng sẽ xuất hiện ma trơi. Đây cũng không phải điều gì quá kỳ lạ.

Nhưng đám ma trơi này thì lại rất quái dị, chúng nhảy nhót như hai đứa trẻ đang nhảy chân sáo vậy.

Đúng vào lúc này, sân trường ban nãy còn im lặng như tờ giờ đột nhiên xuất hiện những âm thanh huyên náo.

Từ khúc quanh vào ký túc xá đột nhiên có một đám người trông như học sinh đi ra, cười cười nói nói hệt như người bình thường.

Nhưng trong mắt tôi thì trông nó chẳng bình thường chút nào, đám người này chỉ e là quỷ chứ không phải là người.

Nhưng khi tôi dùng mắt âm dương quan sát đường tam hỏa trên vai họ thì mới kinh ngạc phát hiện mắt âm dương của tôi đột nhiên không dùng được! Bất luận là tam hỏa hay là âm khí tôi đều không thể nhìn thấy!

Đây tuyệt đối không phải chuyện đùa!

Rõ ràng lúc còn ở trong động với cổ thi kia, tôi vẫn nhìn thấy sát khí. Thậm chí lúc tôi suýt chết còn phát huy được khả năng ẩn giấu, nhìn thấy cả kinh mạch lưu chuyển trong cơ thể con người.

Nhưng tại sao mới có một lát mà tôi lại không thể nhìn thấy gì nữa?

Lẽ nào lúc đó không phải là khả năng ẩn giấu của tôi được bộc lộ mà là do mắt âm dương của tôi đã dùng hết khả năng dự đoán của mình?

Không đúng! Mắt âm dương của tôi vốn là trời sinh, không phải dùng pháp thuật để mở thì làm gì có chuyện dùng hết?

Khả năng duy nhất khiến tôi bị mất mắt âm dương chính là lúc cổ thi kia chọc vào huyệt Phong Môn của tôi.

Nhưng tại sao nó lại đóng mắt âm dương của tôi cơ chứ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.